Ánh nắng nhạt đầu ngày rọi qua kẽ lá, vẽ lên mặt đất những vệt sáng lấp lánh như linh quang ẩn hiện. Phương Vân Tiêu đứng lặng trong rừng sâu, tay nắm chuôi kiếm gỗ. Không phải một thanh kiếm thật, mà là vũ khí cậu tự tạo ra từ một nhánh cây dài, thẳng và chắc để tu luyện Thiên Tâm Kiếm.
Không ai hướng dẫn, cũng không có chiêu thức cố định. Thiên Tâm Kiếm là một kiếm pháp kỳ lạ, chỉ có một điều dạy: "Lấy tâm cảm kiếm, lấy ý dẫn chiêu." Chính vì thế, Vân Tiêu không thể dựa vào trí nhớ hay bắt chước để luyện thành. Mỗi lần múa kiếm, cậu đều phải lắng nghe từng nhịp thở, từng dao động của linh khí, rồi từ đó tìm ra một thế kiếm mới.
Cậu bắt đầu từ những chuyển động cơ bản: chém, đâm, gạt, thu nhưng không dừng lại ở kỹ xảo. Cậu cảm nhận luồng khí từ đan điền dâng lên, theo cánh tay mà luân chuyển, rồi tràn ra mũi kiếm. Khi kiếm vừa múa một đường chéo xuống, linh khí theo đó vẽ thành một vệt mờ trong không khí, như sương khói giữa rừng.
Nhưng kiếm vừa dừng, luồng khí liền tan. Không thành chiêu. Không thành lực. Cậu khẽ cau mày, thở ra một hơi dài.
"Không phải dùng sức mạnh, mà là dẫn đạo. Không cưỡng ép, mà thuận theo."
Đó là điều mà cậu từng cảm nhận được từ lần đầu thi triển kiếm pháp này, khi đối diện với nguy hiểm trong di tích. Cảm giác đó giờ vẫn còn mơ hồ, như một đốm lửa chập chờn trong màn sương.
Lúc này, cậu đổi tư thế, tay trái đặt lên chuôi kiếm, tay phải đặt sau lưng một tư thế kỳ lạ nhưng khiến lưng thẳng hơn, tâm ý tập trung hơn. Rồi cậu bắt đầu lại từ đầu, lần này chậm rãi hơn. Mỗi động tác là một hơi thở. Mỗi bước chân là một chu kỳ vận chuyển linh lực.
Tiếng lá xào xạc. Chim rừng cất tiếng hót nhẹ. Gió thổi qua lồng ngực cậu. Trong khoảnh khắc, Vân Tiêu như hòa vào thiên nhiên, không còn là người tập kiếm, mà là một phần của nhịp điệu núi rừng.
Một đường kiếm cuối cùng vẽ ra nửa vòng tròn trên không, tạo thành một vòng khí mờ. Lần này, linh khí không tan biến ngay. Nó dừng lại một nhịp ngắn chỉ chừng một cái chớp mắt rồi mới tan.
Vân Tiêu mở mắt, ánh nhìn nghiêm nghị mà sáng rõ. Cậu biết, mình đã bước thêm một bước vào con đường kiếm đạo mà Thiên Tâm Kiếm dẫn lối.
Sau một thời gian kiên trì luyện tập Thiên Tâm Kiếm, Phương Vân Tiêu dần dần cảm nhận được sự kỳ diệu trong kiếm pháp này. Tuy nhiên, cậu cũng nhận thấy một điều rằng việc thuần thục một kiếm pháp không chỉ dựa vào thân thể mà còn cần có sự hỗ trợ mạnh mẽ từ linh khí, điều mà cậu vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được.
Vân Tiêu quyết định thử vận dụng một phương pháp luyện khí mà cậu vô tình phát hiện trong một cuốn sách cổ trong di tích. Phương pháp này, gọi là Ngự Linh Tâm Pháp, đã từng được các tu sĩ sử dụng để điều khiển linh khí trong cơ thể một cách thuần thục và mạnh mẽ. Điều đặc biệt của Ngự Linh Tâm Pháp là khả năng giúp người tu luyện hòa hợp tâm linh và linh khí, khiến linh khí có thể tự vận hành theo ý muốn mà không cần phải dùng sức mạnh cưỡng chế.
Vân Tiêu ngồi xuống, bắt đầu hít thở sâu để lắng lại tâm trí. Cậu cảm nhận từng dòng khí trong cơ thể, sự luân chuyển của đan điền và sự chuyển động của linh khí trong huyệt đạo. Lần đầu tiên, linh khí không còn giống như một con suối ngắt quãng, mà là một dòng chảy liên tục, mạnh mẽ, dường như có thể điều khiển được theo ý muốn của cậu.
Cậu tiếp tục áp dụng những nguyên lý của Ngự Linh Tâm Pháp vào việc luyện kiếm. Từng động tác kiếm của cậu không chỉ đơn thuần là những chuyển động cơ bản nữa mà giờ đây, linh khí trong cơ thể cậu sẽ di chuyển theo từng thế kiếm. Cảm giác linh khí từ tay cầm kiếm đến lưỡi kiếm trở nên nhạy bén, như thể mỗi động tác đều mang một phần linh khí của bản thân, không còn là sự cưỡng chế hay đẩy mạnh mà là sự điều khiển tự nhiên.
Vân Tiêu thầm nghĩ: "Nếu như Thiên Tâm Kiếm cần sự hòa hợp giữa tâm ý và linh khí, thì Ngự Linh Tâm Pháp chính là cách để tôi đạt được sự hòa hợp đó."
Lúc này, khi cậu múa kiếm lần nữa, linh khí từ đan điền tràn lên, lan tỏa ra khắp cơ thể, rồi như được dẫn dắt bởi tâm ý, di chuyển dọc theo chuôi kiếm và ra đến mũi kiếm. Đường kiếm vẽ lên không trung, không còn là một vệt mờ nhạt như trước. Lần này, linh khí vẽ ra một đường kiếm sáng ngời, sắc bén, tựa như một lưỡi dao vô hình. Cảm giác lần này khác biệt hẳn, linh khí không còn tan đi ngay lập tức mà duy trì một thời gian ngắn, như thể đọng lại trong không khí, lưu giữ lại sức mạnh của chiêu thức.
Cảm giác này khiến Vân Tiêu mừng rỡ. Cậu không thể không nhận ra, Ngự Linh Tâm Pháp chính là chìa khóa giúp cậu tiến thêm một bước trên con đường tu luyện Thiên Tâm Kiếm. Không còn là sự nỗ lực vô định, mà giờ đây là sự phối hợp hoàn hảo giữa linh khí và kiếm pháp, giúp cậu khai mở được những chiêu thức mạnh mẽ hơn.
Cậu lại nghĩ đến việc, trong hành trình tiếp theo, cần phải tiếp tục luyện tập để tinh thông cả hai phương pháp này. Khi nào linh khí hoàn toàn điều khiển được theo ý muốn, thì đó mới là lúc cậu có thể hoàn toàn phát huy sức mạnh của Thiên Tâm Kiếm.
Cảm giác linh khí trong cơ thể Phương Vân Tiêu đã trở nên mượt mà hơn rất nhiều. Tuy nhiên, mặc dù đã cảm nhận được sự kết nối giữa linh khí và kiếm, cậu biết rằng con đường phía trước vẫn còn rất dài. Thiên Tâm Kiếm không phải là một kiếm pháp dễ dàng học được. Cảm giác của linh khí tuôn chảy như dòng nước chưa đủ, và Vân Tiêu vẫn phải kiên trì rèn luyện để tìm ra những động tác hoàn hảo.
Cậu tiếp tục múa kiếm, nhưng lần này không chỉ đơn giản là thử tìm ra một thế kiếm mới. Cậu muốn hiểu rõ hơn về bản chất của từng động tác. Cảm giác kiếm pháp không còn là một thứ gì đó quá khó nắm bắt, nhưng vẫn còn rất mơ hồ. Mỗi khi Vân Tiêu thử vung kiếm, linh khí có thể hòa vào thế kiếm, nhưng thường chỉ có những vệt sáng mờ ảo kéo dài trong không gian rồi biến mất ngay lập tức.
Mỗi động tác đều đụng phải một thử thách nào đó: khi cậu cố gắng duy trì linh khí lâu hơn trong kiếm, nó sẽ bị tan vỡ, hoặc khi cậu cố gắng kết hợp linh khí vào từng đường chém, có lúc lại chỉ thấy những tia sáng yếu ớt, chẳng thể tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì.
Nhưng Vân Tiêu không bỏ cuộc. Cậu biết, việc hiểu được Thiên Tâm Kiếm không phải là dễ dàng. "Chậm mà chắc", cậu tự nhủ trong lòng. Thay vì tiếp tục ép buộc bản thân vội vàng, cậu quay lại với những bước cơ bản hơn, cố gắng lắng nghe từng nhịp thở của chính mình, từng cử động của cơ thể, để cảm nhận được sự hòa hợp giữa thân thể và linh khí.
Chậm rãi, cậu bắt đầu phân tích từng thế kiếm đã thực hiện. "Phải để ý đến cảm giác linh khí, phải cảm nhận nó đang di chuyển thế nào trong cơ thể," Vân Tiêu tự nhủ. Lần này, cậu không nghĩ đến việc phải chém hoặc đâm mạnh mẽ như thế nào. Thay vào đó, cậu chỉ muốn cảm nhận linh khí của mình một cách tỉ mỉ.
Một vài lần sau đó, linh khí không còn bị tan ngay khi cậu vung kiếm. Đó là một dấu hiệu tốt. Nhưng nó vẫn chưa đủ. Cậu cần phải làm sao để linh khí có thể duy trì lâu hơn, để mỗi đường kiếm đều có thể kết nối với những ý niệm mà cậu không nhìn thấy nhưng cảm nhận được. Đây chính là thử thách thật sự mà cậu cần vượt qua.
Đột nhiên, một luồng gió nhẹ thổi qua, khiến lá cây xào xạc. Vân Tiêu đứng lại, không vội vã. Cảm giác thoải mái trong không gian giúp cậu bình tĩnh lại. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh dường như lắng lại. Chỉ còn lại tiếng thở của cậu, tiếng gió và tiếng kiếm vung lên trong không gian. Cảm giác linh khí chảy mạnh mẽ trong cơ thể không còn khiến cậu bối rối nữa, mà trở thành một phần tự nhiên của mình.
Dù chưa đạt được kết quả hoàn hảo, nhưng cậu đã cảm nhận được một điều: mỗi lần luyện kiếm, cậu không chỉ đang học một bộ kiếm pháp, mà là đang kết nối với bản thân mình nhiều hơn.
Vân Tiêu hít một hơi thật sâu, khép mắt lại. Cậu biết rằng mình đã bước qua được một ngưỡng cửa mới trong quá trình tu luyện, dù đó chỉ là một bước đi nhỏ. Nhưng mỗi bước đi đó đều là một thành công lớn.
Cách tiếp cận này giúp quá trình tu luyện của Phương Vân Tiêu phát triển từ từ, làm rõ sự nỗ lực và khó khăn trong việc nắm vững Thiên Tâm Kiếm. Cảm giác tiến bộ dần dần sẽ tạo thêm sự hấp dẫn cho sự phát triển của nhân vật, và giúp câu chuyện có thêm chiều sâu.
Mấy ngày tiếp theo, Phương Vân Tiêu dành phần lớn thời gian của mình để luyện tập kiếm pháp. Tuy linh khí trong cơ thể cậu đã trở nên dễ dàng vận hành, nhưng việc kết hợp linh khí với từng động tác trong Thiên Tâm Kiếm lại không đơn giản như cậu tưởng. Mỗi lần kiếm vung lên, mặc dù linh khí bắt đầu không tan biến ngay như trước, nhưng vẫn chưa đủ mạnh để tạo thành một thế kiếm thực sự uy lực.
Tuy nhiên, Vân Tiêu không cảm thấy nản lòng. Cậu đã dần dần hiểu rằng, Thiên Tâm Kiếm không phải là một kiếm pháp có thể áp dụng ngay lập tức để tạo ra chiêu thức hoàn hảo. Nó đòi hỏi một sự tinh tế đặc biệt, sự hòa hợp giữa tâm ý và linh khí, giống như việc hòa mình vào nhịp điệu tự nhiên của thế giới xung quanh.
Một buổi sáng, sau khi luyện tập liên tục suốt đêm, cậu quyết định đứng lại, thả lỏng cơ thể và tĩnh tâm. Dưới ánh nắng sớm, cả khu rừng như lặng yên, không một tiếng động, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng lay động cành lá. Cảm giác ấy khiến tâm trí Vân Tiêu trở nên tỉnh táo và thanh tịnh hơn bao giờ hết. Cậu thầm nghĩ, "Chắc chắn phải cảm nhận từng chi tiết trong thế kiếm, không phải chỉ là ra tay một cách đơn giản."
Cậu tiếp tục rút kiếm gỗ ra, lần này không còn vội vàng thực hiện các chiêu thức. Thay vào đó, cậu chỉ tập trung vào việc cảm nhận chuyển động của linh khí, từ bàn tay cầm kiếm, dọc theo cánh tay, vào trong cơ thể và từ đó phát ra ngoài, như là dòng suối nhỏ chảy đều đặn. Mỗi lần động tác kiếm vung lên, linh khí phải theo sát, không thể rời khỏi kiếm mà phải hòa vào từng thế chém, gạt, hoặc đâm.
Với sự tập trung sâu vào từng bước đi, cậu cảm nhận một sự thay đổi trong chính bản thân. Lần này, khi cậu vung kiếm ra, một luồng khí nhè nhẹ vẽ theo thanh kiếm, tạo ra một vệt sáng mờ, nhưng lâu dài hơn. Phương Vân Tiêu khẽ mỉm cười, cảm giác này rất giống với khi cậu lần đầu tiên thử nghiệm kiếm pháp trong di tích.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu: "Nếu như có thể cảm nhận kiếm pháp từ bên trong, tại sao lại không để linh khí từ bên ngoài xâm nhập vào kiếm, để nó dẫn dắt mình?" Đó là một ý tưởng mới, một hướng đi mới mà cậu chưa từng thử.
Cảm giác hứng thú và tò mò khiến Vân Tiêu không chần chừ. Cậu thử nghiệm một lần nữa, lần này với một ý thức mới mẻ. Cậu không chỉ vận dụng linh khí từ cơ thể mình mà còn cố gắng để linh khí từ bên ngoài, từ không gian xung quanh, cuốn theo kiếm của mình. Một đường kiếm vung lên, và lần này, linh khí theo đó biến thành một vệt dài kéo dài trong không khí, giống như một tia chớp mờ.
Vân Tiêu không thể tin vào mắt mình. Đó là lần đầu tiên linh khí không tan biến ngay lập tức, mà nó kéo dài, thậm chí có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó trong không khí. Tuy chưa phải là một thế kiếm hoàn hảo, nhưng đó chính là dấu hiệu rõ ràng rằng cậu đã tiến thêm một bước trong việc hiểu rõ Thiên Tâm Kiếm.
Cậu hít một hơi thật sâu, lần này cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cảm giác này không giống như những lần trước, khi cậu chỉ chạy theo sự vội vàng và thiếu kiên nhẫn. Giờ đây, mỗi động tác, mỗi đường kiếm đều trôi qua một cách tự nhiên, như một phần của không gian và thời gian.
Suốt những ngày tiếp theo, Phương Vân Tiêu không ngừng thử nghiệm những cách thức khác nhau để kết hợp linh khí với kiếm pháp. Cảm giác về kiếm, linh khí và tâm thức của cậu giờ đây đã có một sự hòa hợp nhất định. Nhưng một điều Vân Tiêu nhận ra là, mặc dù cậu đã có thể tạo ra một vài vệt khí kéo dài trong không khí, nhưng chưa đủ mạnh để gọi là một thế kiếm hoàn chỉnh. Dù vậy, mỗi lần thử lại, cậu càng cảm thấy bản thân mình tiến bộ hơn một chút.
Một ngày, khi đang luyện tập trong một khu vực vắng vẻ, ánh sáng xuyên qua tán cây tạo thành những đốm sáng trên mặt đất, Vân Tiêu bỗng dừng lại. Cảm giác linh khí trong người dâng trào mạnh mẽ hơn bình thường. Cậu nhìn về phía trước, nơi có một dòng suối nhỏ chảy qua, những làn sóng lăn tăn vỗ vào đá. Ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu cậu. "Linh khí và kiếm pháp giống như dòng nước này, phải có sự chuyển động liên tục, không ngừng nghỉ, nhưng cũng phải có sự tĩnh lặng để tạo ra sức mạnh."
Vân Tiêu không ngần ngại thử nghiệm ngay lập tức. Cậu đứng yên, tay nắm chặt thanh kiếm gỗ, nhưng lần này, không vội vã bắt đầu luyện kiếm. Thay vào đó, cậu để linh khí vận hành từ từ, giống như dòng suối chảy từ từ trong cơ thể, không gấp gáp mà vẫn mạnh mẽ, đều đặn. Cảm nhận được sự chuyển động của linh khí trong cơ thể, Vân Tiêu bắt đầu đưa nó theo một nhịp điệu nhẹ nhàng, không ép buộc mà theo tự nhiên.
Khi kiếm vừa bắt đầu chuyển động, lần đầu tiên trong quá trình luyện tập, Vân Tiêu cảm nhận được sự hòa hợp hoàn hảo giữa linh khí và thanh kiếm. Đúng lúc đó, cậu đưa kiếm lên, tạo thành một thế kiếm vuông góc với mặt đất. Linh khí theo đó thoát ra, tạo thành một vệt sáng mạnh mẽ, như một tia chớp xuyên qua không gian.
Cảm giác này rất khác biệt. Lúc này, linh khí không chỉ là một phần của thanh kiếm, mà nó đã cùng kiếm tạo thành một thể thống nhất. Vân Tiêu hiểu rằng, chỉ khi linh khí và kiếm pháp hòa hợp trọn vẹn, mới có thể phát huy sức mạnh thực sự. Đây chính là điều Thiên Tâm Kiếm muốn cậu học: không chỉ là dùng sức mạnh để tạo ra chiêu thức, mà là để linh khí và tâm hồn cùng hợp nhất, tạo ra kiếm pháp từ chính bản thân.
Chưa dừng lại ở đó, Vân Tiêu quyết định thử nghiệm thêm với các thế kiếm khác nhau. Mỗi lần cậu thực hiện, linh khí càng dần hòa quyện vào động tác, trở nên mạnh mẽ hơn. Đôi khi, linh khí chỉ là một làn sóng nhẹ nhàng, nhưng cũng có lúc lại vút lên mạnh mẽ, mang theo sức mạnh vô hình.
Trong một lần thử nghiệm với một thế kiếm phức tạp hơn, Vân Tiêu bỗng nhận ra một điều mới mẻ. Khi kiếm vừa vung lên, không chỉ là một luồng khí hay vệt sáng mà linh khí dường như đã hình thành một vòng xoáy nhỏ quanh thanh kiếm. Vân Tiêu không thể ngờ rằng, ngay cả trong lúc luyện tập, cậu đã bắt đầu tiếp cận được một trong những bí ẩn mà Thiên Tâm Kiếm ẩn chứa. Đó chính là khả năng tạo ra sự chuyển động của linh khí xung quanh kiếm, không phải chỉ đơn giản là theo kiếm, mà là cùng kiếm tương tác với nhau.
Dù không phải là một chiêu thức hoàn hảo, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt. Vân Tiêu chợt nhận ra rằng, kiếm không chỉ là một công cụ chiến đấu, mà là một phần của linh hồn, của tâm thức. Thiên Tâm Kiếm không chỉ là sự khổ luyện, mà là sự hiểu biết về mối liên kết sâu sắc giữa tâm, kiếm và linh khí. Và cậu đã chạm đến một chút ít trong số đó.
Sau nhiều ngày tiếp tục luyện tập, Phương Vân Tiêu bắt đầu nhận thấy sự thay đổi rõ rệt trong khả năng điều khiển linh khí của mình. Những đợt sóng linh khí lúc trước, dù mạnh mẽ nhưng chưa đủ để thành hình một chiêu thức hoàn chỉnh, giờ đã bắt đầu trở nên dồi dào và có sức mạnh hơn. Cậu không còn chỉ đơn thuần làm theo những động tác cơ bản của Thiên Tâm Kiếm mà đã có thể sáng tạo ra những thế kiếm riêng biệt, kết hợp linh khí một cách linh hoạt.
Mỗi lần vung kiếm, Vân Tiêu không còn cảm thấy sự vướng víu hay gượng ép trong việc điều khiển linh khí. Thay vào đó, linh khí giờ đây như thể là một phần không thể tách rời khỏi cơ thể cậu, đồng hành cùng từng động tác, như một dòng suối tự nhiên chảy theo con đường của mình. Cậu đã hiểu rằng, khi tâm trí đủ thanh tịnh, linh khí sẽ tự động vận hành theo ý chí của bản thân, chứ không phải là thứ gì có thể bị ép buộc.
Một buổi sáng, khi mặt trời vừa ló dạng, Vân Tiêu đứng dưới một tán cây cổ thụ, tay cầm kiếm gỗ, ánh mắt tập trung đến mức gần như không nhận ra bất cứ điều gì xung quanh. Lần này, cậu quyết định thử nghiệm một thế kiếm hoàn toàn mới, một thế kiếm mà cậu cảm nhận được trong suốt những lần luyện tập trước đó. Kiếm của cậu vung lên trong một đường vòng cung, linh khí cuộn trào theo vệt kiếm, tạo thành một vòng xoáy mạnh mẽ. Nhưng ngay khi đường kiếm vừa chạm vào không khí, một cảm giác kỳ lạ lóe lên trong đầu cậu.
Linh khí không chỉ đơn giản chuyển động theo kiếm, mà nó bắt đầu biến đổi thành một hình dạng kỳ lạ, giống như một tấm khiên vô hình bao quanh thanh kiếm. Cảm giác ấy giống như là một sức mạnh bảo vệ, nhưng cũng có thể tấn công khi cần thiết. Vân Tiêu ngạc nhiên nhận ra rằng, trong khoảnh khắc đó, linh khí đã không còn chỉ phục vụ cho việc thực hiện chiêu thức mà nó đã biến hóa thành một công cụ hỗ trợ đắc lực, như thể là một phần mở rộng của chính cơ thể cậu.
Lần đầu tiên trong suốt quá trình luyện tập, Vân Tiêu cảm nhận được sự "đột phá". Không chỉ có thể tạo ra những đường kiếm mạnh mẽ, mà cậu còn nhận ra rằng linh khí có thể điều khiển hình dạng của kiếm, từ đó tạo ra những biến hóa đa dạng trong trận chiến thực tế. Cậu đã thực sự hiểu rằng, Thiên Tâm Kiếm không phải là một môn kiếm pháp chỉ có những chiêu thức cố định mà nó có thể biến hóa tùy theo người sử dụng, tùy theo sự sáng tạo và khả năng kết hợp của linh khí.
Sau khi trải qua một đột phá trong việc luyện tập Thiên Tâm Kiếm, Phương Vân Tiêu cảm nhận mình đã sẵn sàng đối diện với một thử thách thực tế. Mặc dù những đợt sóng linh khí đã ổn định và các chiêu thức của Thiên Tâm Kiếm đã bắt đầu có hình dạng rõ ràng, nhưng cậu hiểu rằng một kiếm pháp chỉ thật sự hoàn thiện khi được thử thách trong chiến đấu thực sự. Cảm giác đó dâng lên mạnh mẽ trong lòng, thôi thúc cậu không ngừng tìm kiếm cơ hội để thử nghiệm khả năng của mình.
Vân Tiêu quyết định không chần chừ thêm, ngay cả khi cậu biết rằng hành trình phía trước sẽ còn nhiều hiểm nguy. Sau một ngày dài luyện tập, cậu bắt đầu đi sâu vào khu rừng già, nơi mà các dị thú thường xuyên xuất hiện. Không phải để tìm kiếm sự an toàn, mà để tự thách thức bản thân một nơi đầy rẫy nguy hiểm, nơi mà khả năng của cậu sẽ phải chịu thử thách nghiêm khắc nhất.
Khi bước vào sâu trong khu rừng, không gian xung quanh đột ngột im lặng đến lạ thường. Tiếng chim hót và tiếng gió rít qua tán cây biến mất, thay vào đó là một cảm giác nặng nề bao trùm. Phương Vân Tiêu biết rằng, một khi tiến vào vùng đất này, nguy hiểm có thể bất ngờ ập đến bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, từ trong bụi rậm, một bóng hình to lớn lao ra với tốc độ kinh hồn. Đó là một dị thú, thân hình vạm vỡ, đôi mắt đỏ rực, làn da vảy kim loại phản chiếu ánh sáng yếu ớt của mặt trời. Dị thú này trông giống như một con quái vật nửa thú, nửa rồng, với đôi cánh rộng và bộ móng vuốt sắc bén. Vân Tiêu không thể đoán trước được sức mạnh của nó, nhưng ngay lập tức, cậu hiểu rằng đây chính là thử thách mà mình tìm kiếm.
Không hề hoảng sợ, Vân Tiêu tập trung tinh thần, cảm nhận dòng linh khí trong cơ thể mình. Đưa thanh kiếm gỗ lên, cậu hít một hơi thật sâu và bắt đầu vận dụng Thiên Tâm Kiếm, nhưng lần này không còn là những động tác đơn giản nữa. Cậu quyết định dùng hết sức để thử nghiệm một thế kiếm hoàn toàn mới mà cậu đã cảm nhận được trong quá trình luyện tập, kết hợp linh khí thành một dòng chảy mạnh mẽ.
Dị thú lao tới với tốc độ chóng mặt, mở rộng đôi cánh và tạo ra một cơn gió mạnh mẽ. Phương Vân Tiêu lập tức xoay người, vung kiếm theo một đường chéo sắc bén, như một tia chớp xé toạc không gian. Linh khí từ thanh kiếm bao phủ toàn bộ cơ thể cậu, tạo thành một lớp khí mỏng nhưng kiên cố bảo vệ cậu trước sức tấn công của dị thú.
Khi con quái vật vươn móng vuốt về phía Vân Tiêu, cậu không do dự mà múa kiếm theo thế kiếm mà mình đã sáng tạo. Một đường kiếm chéo cắt qua không khí, tạo thành một sóng linh khí mạnh mẽ. Móng vuốt của dị thú va chạm vào sóng linh khí, tạo thành một tiếng vang lớn, nhưng không thể xuyên qua được lớp bảo vệ mà Vân Tiêu đã tạo ra. Dị thú bị chặn lại, nhưng không dừng ở đó, nó lập tức rít lên một tiếng gầm giận dữ và tiếp tục tấn công.
Nhưng lần này, Phương Vân Tiêu không còn chỉ phòng thủ. Cậu tiến lên, dùng kiếm tạo thành một đường xoáy mạnh mẽ, linh khí vươn ra như một vầng sáng mờ ảo, bao phủ lấy thanh kiếm và cắt thẳng vào cơ thể của dị thú. Đòn tấn công của Vân Tiêu nhanh chóng xuyên qua lớp vảy kim loại của con thú, khiến nó hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất, đôi mắt đỏ rực giờ mờ dần đi.
Cảm giác chiến thắng trỗi dậy trong Vân Tiêu. Cậu thở dài, gương mặt hơi mệt nhưng tràn đầy hưng phấn. Chưa bao giờ cậu cảm nhận rõ ràng sức mạnh của Thiên Tâm Kiếm đến vậy. Đòn tấn công cuối cùng đã chứng minh rằng cậu có thể vận dụng linh khí để tạo ra những chiêu thức mạnh mẽ, kết hợp với sự sáng tạo của bản thân.
Đây chính là lần đầu tiên cậu thực sự đối diện với nguy hiểm trong khi luyện tập. Thử thách này không chỉ giúp cậu kiểm tra khả năng chiến đấu của bản thân mà còn mở ra một con đường mới trong việc sử dụng linh khí để phát triển kiếm pháp. Phương Vân Tiêu hiểu rằng đây chỉ là bước đầu, và con đường tu luyện vẫn còn dài phía trước. Nhưng ít nhất, cậu đã có thể tự tin bước tiếp, mang theo trong mình sự hiểu biết mới về Thiên Tâm Kiếm và sức mạnh tiềm ẩn bên trong linh khí.
Sau khi đánh bại dị thú trong khu rừng, Phương Vân Tiêu đứng đó, thở hổn hển, cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Cảm giác chiến thắng khiến tâm trạng cậu phấn khởi, nhưng đồng thời cũng nhận ra rằng đây chỉ là một thử thách nhỏ so với con đường tu luyện mà cậu đang đi. Mặc dù cậu đã thành công trong việc sử dụng Thiên Tâm Kiếm kết hợp với linh khí, nhưng cậu biết, chỉ dựa vào thế kiếm và linh khí hiện tại, cậu sẽ khó có thể đối mặt với những thử thách lớn hơn, những kẻ mạnh mẽ hơn trong tương lai. Cảm giác tự mãn và kiêu ngạo không tồn tại trong tâm trí cậu.
"Chỉ mới đây thôi, tôi còn loay hoay với những động tác cơ bản, vậy mà giờ đã có thể đánh bại dị thú. Nhưng chỉ có thế thì không đủ. Tôi cần mạnh mẽ hơn nữa."
Câu nói tự nhủ trong lòng khiến Vân Tiêu cảm thấy rõ ràng một điều cậu không thể dừng lại ở mức độ này. Những bước tiến trong việc sử dụng linh khí vẫn còn hạn chế, và những chiêu thức mà cậu phát triển từ Thiên Tâm Kiếm chưa đạt tới đỉnh cao. Để thực sự có thể đối mặt với nguy hiểm, và để linh khí trong cơ thể có thể phát huy tối đa tác dụng, cậu cần phải nâng cao cảnh giới của mình.
Đứng trên nền đất rừng, ánh sáng yếu ớt từ mặt trời cuối chiều dường như không đủ để làm ấm cơ thể cậu, nhưng tâm trí cậu đã sáng tỏ. Cảm giác linh khí trong cơ thể dường như vẫn chưa được khai thác hết, giống như một dòng suối nhỏ đang cuộn chảy, chờ đợi có cơ hội để tuôn trào ra ngoài. Cậu không thể chỉ mãi đứng im ở cảnh giới hiện tại Luyện Khí Tầng 2 mãi được. Mặc dù đã học được cách dẫn dắt linh khí, nhưng muốn thực sự đạt được sự tự do trong việc sử dụng linh khí, cậu cần phải bước lên một bước nữa.
"Luyện khí tầng 3... Có lẽ là lúc tôi cần quyết định."
Vân Tiêu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Cảm nhận luồng khí từ đan điền đang vận hành chậm rãi, cậu bắt đầu thử nghiệm việc nén linh khí lại, rồi từ từ phóng thích nó ra ngoài. Dòng linh khí chậm rãi tăng cường sức mạnh, và cảm giác như có một luồng sáng dần dần bao trùm lấy cơ thể cậu. Nhưng với mức độ linh khí hiện tại, cậu cảm nhận rõ ràng một điều chỉ ở tầng 2, linh khí trong cậu vẫn còn quá thô sơ, không thể điều khiển hoàn toàn.
"Luyện khí tầng 3... Là thời điểm mà linh khí sẽ không còn là thứ tôi phải cưỡng chế điều khiển. Tôi cần phải vứt bỏ sự kiềm chế, để linh khí có thể tuôn chảy tự do, hòa cùng với kiếm pháp và tâm trí tôi."
Cậu mở mắt, lòng đã quyết định. Luyện Khí Tầng 3 sẽ là bước ngoặt cho sự tiến bộ của bản thân. Để làm được điều đó, cậu cần phải hoàn toàn hòa nhập với linh khí, không chỉ trong luyện kiếm, mà còn trong từng hơi thở, từng động tác.
Phương Vân Tiêu không còn chần chừ. Cậu quyết định bắt đầu tu luyện ngay tại đây, trong không gian yên tĩnh của khu rừng, nơi chỉ có gió, cây cối và một cảm giác thanh thản. Cậu đứng thẳng, cảm nhận linh khí trong không khí và từ từ dẫn dắt chúng vào cơ thể mình.
Vân Tiêu nhắm mắt lại lần nữa, tâm trí tĩnh lặng như nước, và bắt đầu tiến hành vận hành linh khí theo một chu trình khác biệt so với trước. Cậu không còn suy nghĩ nhiều về chiêu thức hay động tác, mà chỉ tập trung vào việc hòa nhập với linh khí, để cho nó tự nhiên chảy qua từng mạch máu, rồi khởi động đan điền.
Một cảm giác mạnh mẽ dâng lên trong cơ thể. Linh khí bắt đầu lưu thông nhanh hơn, mạnh mẽ hơn. Sau một khoảng thời gian ngắn, cậu cảm thấy bản thân như đang tiến vào một không gian khác, nơi linh khí bao phủ lấy cậu, vây quanh cậu như một làn sóng vô hình.
Lúc này, một cảm giác rã rời đột ngột ập đến, nhưng Vân Tiêu không hoảng hốt. Cậu gạt bỏ sự đau đớn, tập trung vào cảm giác linh khí như một dòng nước chảy cuồn cuộn trong người mình. Đó là bước cuối cùng để mở ra Luyện Khí Tầng 3.
Đột nhiên, linh khí trong người cậu bùng lên mạnh mẽ. Một luồng khí nóng bỏng, mạnh mẽ tỏa ra từ đan điền, theo từng mạch máu lan tỏa khắp cơ thể. Cảm giác này chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.
Phương Vân Tiêu cảm nhận được từng luồng linh khí mạnh mẽ chảy qua cơ thể mình, như một dòng sông lớn đang cuộn chảy mạnh mẽ. Từ khi đạt được Luyện Khí Tầng 3, sự khác biệt giữa tu vi cũ và hiện tại là rõ rệt. Linh khí giờ đây không còn là thứ cậu phải vắt kiệt sức để điều khiển, mà đã tự động hòa vào thân thể, tỏa ra khắp mọi ngóc ngách. Mỗi lần cậu hít thở, cảm giác linh khí vào cơ thể như làn sóng đẩy lùi mệt mỏi, như vỗ về từng tế bào trong người.
Cảm giác này thật kỳ diệu. Nhưng Phương Vân Tiêu biết rõ rằng, đạt được Luyện Khí Tầng 3 không có nghĩa là cậu đã đạt đến đỉnh cao của tu luyện. Mới chỉ là bước đầu tiên. Dù linh khí giờ đã mạnh mẽ hơn, cậu vẫn chưa thể hoàn toàn tự do điều khiển, vì thế cậu vẫn cần tiếp tục rèn luyện thêm.
Tuy nhiên, một điều khiến cậu suy nghĩ rất nhiều là sự thay đổi trong cơ thể mình. Khi linh khí lưu thông mạnh mẽ hơn, cảm giác như có một sự trỗi dậy bên trong cơ thể cậu, như thể một phần nào đó trong cậu đã được giải phóng. Phương Vân Tiêu cảm nhận một sự liên kết chặt chẽ hơn với thiên nhiên, với mọi thứ xung quanh mình. Linh khí giờ đây không chỉ là một nguồn năng lượng khô khan, mà nó còn mang trong mình sự sống, sự kết nối với mọi thứ trong vũ trụ.
Cậu mở mắt, ánh sáng từ những tia nắng cuối ngày chiếu qua kẽ lá, phản chiếu ánh sáng mờ ảo trên mặt đất. Bằng cách nào đó, Vân Tiêu cảm thấy mình hòa vào trong không gian này, không còn là một người đơn độc nữa. Cậu biết, bản thân đang tiến vào một giai đoạn mới trong hành trình tu luyện. Mỗi lần luyện tập kiếm pháp, linh khí không còn chỉ phục vụ cho những chiêu thức thông thường mà bắt đầu phản ánh chính bản thân cậu mạnh mẽ, uyển chuyển, nhưng cũng tràn đầy sức sống.
Cậu quay lại với thanh kiếm gỗ cầm trong tay. Những động tác của cậu giờ đây đã khác biệt, mạnh mẽ và trôi chảy hơn. Từng đường kiếm vẽ ra trong không khí như một dòng nước chảy, không còn sự gượng ép, không còn bất kỳ sự kiềm chế nào. Chúng như làn sóng dập dờn, cuốn theo những cảm xúc, những suy nghĩ của cậu. Cảm giác này khiến cậu thực sự thấu hiểu rằng, kiếm pháp không phải chỉ là một kỹ năng chiến đấu, mà là sự phản ánh của tâm hồn người luyện.
"Thiên Tâm Kiếm... quả thật không chỉ là kiếm pháp, mà là một con đường để tự khám phá bản thân," Vân Tiêu tự nhủ.
Giờ đây, cậu không chỉ luyện kiếm nữa. Cậu đang luyện tâm. Để có thể tự mình vươn đến mức cao nhất của kiếm pháp, cậu cần phải rèn luyện cả tư duy, cả tâm trí. Chỉ khi tâm thanh tĩnh, linh khí mới có thể vận hành hoàn hảo, chiêu thức mới thực sự mạnh mẽ.
Một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu Vân Tiêu. Nếu cậu có thể sử dụng linh khí một cách tự nhiên và hài hòa như thế, tại sao không thử kiểm tra khả năng của mình trong một trận đấu thực sự? Phải chăng, chỉ có qua thử thách thực tế, cậu mới có thể phát huy hết tiềm năng của mình? Cậu tự hỏi, liệu có một dị thú nào đó trong khu vực này mà cậu có thể đối đầu, để kiểm tra khả năng mới này?
"Thôi bỏ đi, tính sau vậy," cậu thì thầm, không vội vàng ra quyết định.
Khi trời bắt đầu đổ cơn mưa nhẹ, tại một nơi khác Trần Mục đứng bên một ngôi nhà bỏ hoang, quan sát cảnh vật xung quanh. Hắn đã từ bỏ nghề lính đánh thuê từ lâu, nhưng những kỹ năng của một người từng sống trong bóng tối đó vẫn còn vẹn nguyên. Mỗi lần hắn đặt chân đến một nơi mới, bản năng của một chiến binh đã rèn luyện nhiều năm qua lại nổi lên. Hắn theo dõi, tìm hiểu từng góc tối của khu vực, đánh giá từng người đi qua, và luôn giữ cho mình một lối thoát an toàn.
Hôm nay không phải là ngoại lệ. Trần Mục đang theo dõi một thế lực ngầm trong khu vực này, những người có liên quan đến một vụ án mà hắn đã được thuê để điều tra. Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng trong khi đang âm thầm quan sát, hắn lại tình cờ chạm trán với một người khác, một người mà chẳng phải là đối tượng hắn đang tìm kiếm.
Lý Dật đang tìm kiếm một vật phẩm quan trọng, một tài liệu cổ xưa mà anh ta tin rằng có thể giúp giải quyết một bí ẩn mà mình đang theo đuổi. Anh ta không biết rằng những kẻ đang bảo vệ tài liệu đó có liên quan đến nhóm thế lực mà Trần Mục đang theo dõi. Cuộc gặp gỡ giữa hai người diễn ra vào một đêm mưa, khi cả hai tình cờ đi qua khu vực gần ngôi nhà bỏ hoang.
Trần Mục thấy Lý Dật di chuyển một cách khá nhanh nhẹn, dáng vẻ lộ rõ mục đích. Lý Dật dường như không chú ý đến những người xung quanh, tập trung vào công việc của mình. Trần Mục biết rằng người này không phải là kẻ yếu, nhưng liệu hắn có phải là kẻ mà hắn đang tìm kiếm? Trần Mục quyết định theo dõi thêm.
Lý Dật rảo bước đến gần cửa ngôi nhà bỏ hoang, nơi hắn tin rằng tài liệu mà mình cần đang được giấu trong đó. Trần Mục nhìn từ một góc khuất, nhưng không thể không cảm thấy có gì đó bất ổn. Mới chỉ là một cuộc điều tra đơn giản, sao lại cảm thấy không yên lòng như vậy?
Lý Dật bước vào ngôi nhà, đôi mắt quan sát xung quanh. Anh ta tìm kiếm từng ngóc ngách, từng lớp bụi bẩn trên các kệ sách cũ. Đột nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau. Lý Dật lập tức quay lại, đôi mắt sắc bén ngời lên một ánh sáng cảnh giác. Trần Mục ngay lập tức ẩn mình vào bóng tối, nhưng rồi hắn nhận ra rằng không cần thiết phải che giấu nữa.
Bước ra khỏi bóng tối, Trần Mục bình thản tiến về phía Lý Dật. Lý Dật không có vẻ bất ngờ, nhưng đôi mắt anh ta sáng lên một tia nghi ngờ. Cuộc gặp gỡ giữa hai người bắt đầu trở nên căng thẳng.
"Chắc hẳn ngươi cũng tìm kiếm điều gì ở đây, đúng không?" Trần Mục lên tiếng, giọng hắn trầm và lạnh lùng.
Lý Dật không trả lời ngay, nhưng trong mắt anh ta có vẻ như đang đánh giá Trần Mục. Cả hai đứng im, không ai hành động vội. Trần Mục là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
"Người mà ngươi đang tìm có liên quan đến một thế lực lớn hơn, mà ta thì không phải là kẻ ngây thơ đi vào đó mà không biết mình đang làm gì," Trần Mục nói, đôi mắt nhìn chăm chú vào Lý Dật.
Lý Dật khẽ nhướng mày. Dù không biết Trần Mục thực sự là ai, nhưng lời nói của hắn khiến anh phải dừng lại suy nghĩ. "Ngươi biết gì về nó?"
Trần Mục bước tới gần hơn, mắt nhìn sâu vào mắt Lý Dật. "Ta không phải là kẻ có thể giải quyết mọi thứ, nhưng ta có thể giúp ngươi tránh khỏi những sai lầm không đáng có."
Một khoảnh khắc im lặng, sau đó Lý Dật thở dài, như thể quyết định đã được đưa ra. "Vậy thì chúng ta có thể làm bạn đồng hành, nhưng ta không thích ai lừa dối."
Trần Mục cười nhẹ, khẽ gật đầu. "Được thôi, ta không có lý do gì để lừa dối ngươi. Nhưng nhớ, nếu ngươi muốn tiến xa hơn, ngươi cần phải tin tưởng vào những người mình gặp."
Cuộc gặp gỡ giữa Trần Mục và Lý Dật bắt đầu như một sự tình cờ, nhưng giờ đây, họ đã có một mối quan hệ hợp tác bất đắc dĩ. Lý Dật biết rằng Trần Mục là một người có kinh nghiệm và có thể giúp anh ta trong cuộc hành trình này. Còn Trần Mục, dù không biết hết mọi thứ về Lý Dật, nhưng sự tò mò về anh ta và mục tiêu chung khiến hắn quyết định đồng hành, ít nhất là trong lúc này.
Cả hai bắt đầu tìm kiếm tài liệu mà Lý Dật đang theo đuổi, nhưng có một điều Trần Mục biết rõ: Đằng sau những bí mật họ đang cố khám phá, sẽ còn những nguy hiểm và cạm bẫy mà họ phải đối mặt, và không phải mọi thứ đều dễ dàng như họ tưởng.
Đánh giá để tôi biết cảm nhận của bạn nhé
Thấy lỗi sai thì gợi ý cho tôi nhé và...