Ánh mặt trời dần hạ xuống, nhuộm sắc cam lên bầu trời thành phố. Hôm nay lại là một ngày dài rèn luyện trên núi, Phương Vân Tiêu lặng lẽ trở về. Cậu vẫn như mọi khi, không quá vội vàng mà đi bộ dọc theo những con phố nhỏ.
Bước chân của cậu đưa đến một khu vực cũ kỹ, nơi những tòa nhà đã xuống cấp, vắng vẻ hơn hẳn khu trung tâm. Cậu không có lý do gì để ghé qua đây, nhưng tiếng cãi vã từ một góc phố đã thu hút sự chú ý.
Ở đó, một nhóm thanh niên đang bao vây một chàng trai tóc ngắn, quần áo hơi xộc xệch nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự cứng cỏi.
"Lý Dật, mày vẫn ngoan cố thế à?" Một tên trong nhóm cười nhạt. "Chỗ này bọn tao đã kiểm soát, mày đừng có tỏ ra cứng đầu nữa. Đi chỗ khác mà sống đi."
Người được gọi là Lý Dật không hề lùi bước. Hắn cười khẩy, giọng nói có chút châm biếm:
"Dựa vào gì mà tao phải nhường chỗ này cho bọn mày?"
"Dựa vào gì á?" Tên kia nheo mắt, bàn tay siết chặt lại. "Dựa vào nắm đấm!"
Không khí căng thẳng. Một trận ẩu đả có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Nhưng đúng lúc đó, một ánh mắt lạnh nhạt lướt qua.
Phương Vân Tiêu không có ý định xen vào chuyện của người khác, nhưng khi bước ngang qua, cậu vô tình liếc nhìn. Chỉ một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng lại khiến cả đám thanh niên kia đột nhiên cảm thấy áp lực.
Ánh mắt đó không có sát khí, không mang theo uy hiếp, nhưng lại khiến người ta vô thức e dè.
Cả nhóm khựng lại trong chốc lát, rồi lảng đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Lý Dật không nói gì, chỉ im lặng nhìn theo những kẻ kia rời đi. Sau đó, hắn quay đầu lại, ánh mắt rơi lên Phương Vân Tiêu.
Hắn không hiểu vì sao một người trông có vẻ bình thường như vậy lại có thể khiến đám kia rút lui chỉ bằng một ánh mắt.
"Ngươi là ai?" Lý Dật hỏi.
Phương Vân Tiêu không trả lời ngay. Cậu nhìn hắn một chút rồi chỉ khẽ đáp:
"Một kẻ đi ngang qua."
Nói xong, cậu tiếp tục bước đi, để lại Lý Dật đứng đó, lòng đầy nghi hoặc.
Hắn vốn không tin vào lòng tốt của ai, nhưng cuộc gặp gỡ này lại để lại một dấu ấn kỳ lạ trong tâm trí hắn.
Dưới ánh hoàng hôn, hắn siết chặt nắm tay.
"Một kẻ đi ngang qua à?" Hắn lẩm bẩm. "Ta không nghĩ vậy."
Sau khi Phương Vân Tiêu rời đi, Lý Dật vẫn đứng yên một lúc lâu. Hắn không tin vào chuyện có người chỉ "đi ngang qua" mà lại tạo ra áp lực đến mức khiến đám côn đồ kia phải rút lui.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đã hiểu một điều – sức mạnh mới quyết định tất cả.
Lý Dật không phải kẻ yếu, ít nhất là so với những người bình thường. Hắn mạnh mẽ, nhanh nhẹn, có khả năng chiến đấu tốt. Nhưng như thế là chưa đủ. Trong thế giới này, kẻ mạnh thật sự không chỉ dựa vào cơ thể, mà còn có những dị năng giả hoặc những kẻ dùng công nghệ để nâng cấp bản thân.
Hắn không có cả hai thứ đó.
Những kẻ mạnh hơn hắn có thể nghiền nát hắn dễ dàng.
Và người kia…
Chỉ một ánh mắt đã khiến cả đám côn đồ phải lùi bước.
Hắn không tin đó là trùng hợp. Người thanh niên kia, Phương Vân Tiêu, chắc chắn không phải người bình thường.
"Nếu ta mạnh hơn…" Lý Dật siết chặt nắm đấm, móng tay bấm vào da thịt.
Hắn không muốn cả đời chỉ là kẻ sống chui rúc ở những khu phố cũ kỹ này. Hắn muốn bước lên cao hơn, mạnh hơn.
Nghĩ đến đây, Lý Dật lập tức hành động.
Hắn bắt đầu tìm kiếm thông tin.
Phương Vân Tiêu.
Cái tên này xa lạ. Hắn không thấy bất cứ dữ liệu nào liên quan đến một người có tên như vậy trên các trang thông tin công khai. Không có lịch sử, không có hồ sơ. Một người hoàn toàn mờ nhạt.
Quá kỳ lạ.
Một người có khí thế mạnh mẽ như vậy lẽ ra không thể nào vô danh được.
"Hắn đang che giấu thân phận sao?"
Lý Dật nhíu mày. Hắn càng nghĩ, càng cảm thấy tò mò. Nhưng đồng thời, một tia tham vọng lóe lên trong mắt hắn.
Nếu hắn có thể mạnh mẽ như Phương Vân Tiêu, hắn sẽ không còn phải cúi đầu trước bất kỳ ai.
"Mình không có dị năng."
"Không có công nghệ hỗ trợ."
"Nhưng mình có thể làm một điều gì đó."
Lý Dật quyết định.
Hắn không thể tiếp tục sống kiểu vô định như trước nữa. Nếu muốn mạnh hơn, hắn phải bắt đầu ngay bây giờ.
Trong bóng tối, ánh mắt hắn trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
Một nơi khác trong thành phố.
Trần Mục lặng lẽ bước trong con hẻm nhỏ, hơi thở gấp gáp. Cả người hắn rã rời, quần áo rách nát, lộ ra vết thương còn chưa lành.
Hắn đang bị truy đuổi.
Không phải bởi bọn xã hội đen thông thường, mà là bởi những kẻ mạnh hơn những kẻ có sức mạnh phi nhân loại.
Trần Mục từng là một tay lính đánh thuê, nhưng một nhiệm vụ thất bại đã biến hắn thành con mồi.
Hắn không có dị năng, không có công nghệ cấy ghép, nhưng hắn có kinh nghiệm chiến đấu thực tiễn.
"Chết tiệt… chúng vẫn bám theo."
Hắn rẽ gấp vào một góc tối, nép người vào bóng đêm.
Xa xa, những bước chân vang lên, những kẻ săn đuổi hắn vẫn chưa từ bỏ.
Trần Mục siết chặt con dao nhỏ trong tay, mắt lóe lên sự quyết tâm. Hắn không thể tiếp tục chạy mãi.
Một trận chiến là không thể tránh khỏi.
Tại một nơi khác Lý Dật rời khỏi con hẻm nhỏ, trong lòng vẫn còn chấn động về cuộc gặp gỡ kỳ lạ với Phương Vân Tiêu. Hắn không phải kẻ dễ dàng bị khuất phục, nhưng hôm nay, một người xa lạ chỉ bằng một ánh mắt đã khiến hắn cảm thấy bản thân quá yếu kém. Suy nghĩ ấy như một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng, thôi thúc hắn phải thay đổi. Hắn không muốn cả đời chỉ là một kẻ yếu ớt sống trong đáy xã hội, hắn muốn vươn lên, muốn có được sức mạnh thực sự.
Khi đêm xuống, Lý Dật không về nhà ngay. Hắn lang thang trong thành phố, đi qua những khu tập luyện của các võ sĩ đường phố. Những kẻ mạnh đều có cách riêng để rèn luyện. Hắn không có dị năng, không có công nghệ cường hóa cơ thể, nhưng ít nhất hắn có thể rèn luyện sức mạnh bản thân.
Hắn bước vào một phòng tập cũ kỹ nằm sâu trong một con phố tối tăm. Đây không phải là nơi dành cho những kẻ yếu đuối. Trong này, những người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đang lao vào nhau bằng những cú đấm mạnh mẽ, mồ hôi và máu vương vãi trên sàn tập. Đây là nơi duy nhất mà hắn có thể bắt đầu.
Lý Dật bước đến quầy đăng ký. Một người đàn ông trung niên với vết sẹo dài trên mặt nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt chứa đầy sự khinh thường.
"Nhóc con, mày chắc là muốn vào đây tập luyện không?" Giọng ông ta trầm thấp nhưng đầy uy lực.
Lý Dật không chớp mắt, giọng nói dứt khoát: "Tôi muốn trở nên mạnh hơn."
Người đàn ông nhếch mép cười: "Tốt, nhưng ở đây không có chỗ cho kẻ yếu. Mày muốn luyện thì phải chứng minh bản thân. Lên sàn đi, đấu với một người mới vào xem mày có tư cách không."
Lý Dật không hề do dự, bước thẳng lên sàn đấu. Đối thủ của hắn là một gã cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn Lý Dật bằng ánh mắt khinh miệt.
"Nhóc con, tao sẽ nhẹ tay với mày một chút." Gã cười gằn.
Trận đấu bắt đầu.
Ngay khi tiếng chuông vang lên, gã kia lao đến với một cú đấm mạnh mẽ. Lý Dật né được, nhưng tốc độ của đối thủ quá nhanh, hắn không kịp phản ứng cú đá tiếp theo. Một cú thúc mạnh vào bụng khiến hắn loạng choạng lùi lại.
Nhưng hắn không lùi bước.
Lý Dật nghiến răng, đứng vững trở lại. Hắn biết mình không mạnh bằng đối thủ, nhưng hắn có thể dùng sự bền bỉ để chống lại.
Trận đấu kéo dài hơn dự kiến. Gã kia bắt đầu thở dốc, còn Lý Dật, dù bị đánh liên tục, vẫn đứng vững.
Người đàn ông có vết sẹo trên mặt gật gù, ánh mắt lóe lên tia tán thưởng.
"Được rồi, nhóc con, từ hôm nay mày có thể tập ở đây. Nhưng nhớ, nếu mày không chịu nổi thì biến đi."
Lý Dật lau vết máu trên môi, đôi mắt ánh lên sự kiên định. Đây mới chỉ là khởi đầu.
Trần Mục siết chặt con dao nhỏ trong tay, mắt lóe lên sự quyết tâm. Hắn không thể tiếp tục chạy mãi.
Tên dị năng giả đối diện nở nụ cười khinh thường. "Mày nghĩ chỉ với con dao gỉ sét đó mà có thể làm gì tao sao?"
Không đáp lời, Trần Mục lao đến như một con sói bị dồn vào đường cùng. Lưỡi dao sắc bén xé gió, nhắm thẳng vào cổ họng kẻ địch. Nhưng gã kia chỉ cười nhạt, thân hình hắn mờ đi trong một tích tắc, tránh né đòn tấn công một cách dễ dàng. Dị năng của hắn là Tăng tốc phản xạ, cho phép hắn xử lý mọi chuyển động với tốc độ vượt trội.
"Quá chậm!" Hắn chế giễu, tung một cú đấm thẳng vào bụng Trần Mục.
"Khụ!" Cơn đau nhói lên, nhưng Trần Mục đã quá quen với những đòn đánh tàn nhẫn này. Hắn lăn mình trên mặt đất, tận dụng quán tính để bật dậy và tiếp tục công kích.
Mũi dao rạch một đường sắc lẹm trên cánh tay kẻ địch, khiến hắn cau mày. "Mày lì lợm thật đấy."
Cảm nhận được máu nóng chảy ra từ vết thương, tên dị năng giả càng trở nên hung hãn. Hắn vung tay, một luồng sóng xung kích vô hình bắn ra, quét thẳng vào Trần Mục. Hắn cố gắng tránh né nhưng không kịp, cơ thể bị hất văng vào bức tường đá phía sau, máu trào ra từ khóe miệng.
Tên dị năng giả tiến lại gần, giơ tay lên định tung đòn kết liễu.
Nhưng ngay lúc đó
BÙM! Một cơn gió mạnh quét qua, mang theo áp lực vô hình đè lên không gian.
Gã dị năng giả lập tức cảnh giác, quay đầu nhìn về phía phát ra áp lực. Bóng một thanh niên từ từ bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
"Mày là ai?" Tên dị năng giả gằn giọng hỏi.
Phương Vân Tiêu không đáp, chỉ đưa mắt quan sát tình hình. Nhìn thấy Trần Mục đầy thương tích, ánh mắt cậu hơi trầm xuống.
Tên dị năng giả cảm nhận được một luồng nguy hiểm vô hình, hắn nhếch mép. "Đừng tưởng có thể làm anh hùng cứu người. Nếu mày dám xen vào, tao sẽ tiễn cả hai xuống địa ngục!"
Trần Mục dù đau đớn nhưng vẫn cố gắng nhích người dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn Phương Vân Tiêu. Hắn không biết người thanh niên này có thực sự giúp mình hay không, nhưng lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác.
Phương Vân Tiêu khẽ thở dài, giọng bình thản: "Vậy sao? Thử xem."
Tên dị năng giả lập tức lao tới với tốc độ cực nhanh, nhưng ngay khoảnh khắc hắn ra tay, không khí xung quanh bỗng trở nên nặng nề.
Trận chiến mới thực sự bắt đầu.
Tên dị năng giả lao đến với tốc độ cực nhanh, nắm đấm của hắn mang theo luồng khí mạnh mẽ xé rách không khí. Nhưng ngay khi hắn sắp chạm vào Phương Vân Tiêu, cậu nhẹ nhàng nghiêng người, tránh né trong gang tấc.
"Ồ?" Vân Tiêu hơi nhướn mày. Cú đấm kia không hề chậm, thậm chí nhanh hơn so với người thường rất nhiều.
"Tốc độ của hắn khá nhanh… Có thể khiến ta phải dùng đến thần thức thì cũng không tệ."
Nhưng chỉ nhanh thôi thì chưa đủ.
Tên dị năng giả không dừng lại, cơ thể hắn như một cơn gió, liên tục thay đổi vị trí, đánh ra những đòn công kích hiểm hóc. Cú đấm, cú đá, thậm chí còn sử dụng cả những kỹ thuật đánh lừa để tạo ra sơ hở.
Nhưng Phương Vân Tiêu vẫn đứng đó, thản nhiên tránh né từng chiêu một, giống như cậu có thể nhìn thấy trước mọi đòn tấn công của đối thủ.
Sự bình tĩnh đó khiến tên dị năng giả dần trở nên khó chịu.
"Khốn kiếp! Đứng yên cho tao!"
Hắn quát lên, hai tay vung mạnh. Một luồng sóng xung kích vô hình bùng nổ ra xung quanh, phá nát mặt đất và khiến Trần Mục, người vẫn đang gắng gượng đứng dậy, bị đẩy văng ra xa hơn.
Nhưng ngay cả khi trận cuồng phong kia nổi lên, bóng dáng Phương Vân Tiêu vẫn đứng yên tại chỗ như một bức tượng.
"Chỉ có vậy thôi à?" Giọng cậu bình thản vang lên.
Tên dị năng giả sững sờ. Hắn đã dùng toàn lực, vậy mà người này không hề lay động dù chỉ một chút?
Phương Vân Tiêu khẽ lắc đầu, bước lên một bước. Ngay khoảnh khắc đó, tên dị năng giả cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Một luồng áp lực vô hình đè nén không gian xung quanh.
"Ngươi…"
Chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã vươn đến, siết chặt lấy cổ họng hắn.
Toàn bộ thế giới trước mắt hắn như đảo lộn.
BÙM!
Cơ thể hắn bị nhấc bổng lên rồi đập mạnh xuống mặt đất.
Cơn đau xé toạc từng dây thần kinh, nhưng hắn còn không có cơ hội kêu lên. Phương Vân Tiêu giữ chặt cổ hắn, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như thể đang nhìn một con kiến vô dụng.
"Ngươi quá yếu."
Chỉ ba chữ, nhưng như một nhát dao đâm thẳng vào lòng kiêu hãnh của tên dị năng giả.
Hắn không cam lòng!
Nhưng bất kể hắn giãy giụa ra sao, bàn tay kia vẫn như gông xiềng, khiến hắn không thể nhúc nhích.
Trần Mục, người đang chứng kiến tất cả, trừng lớn mắt.
Sức mạnh này…
Không giống với bất kỳ thứ gì mà hắn từng thấy trước đây.
Tên dị năng giả cố gắng giãy giụa nhưng vô ích. Bàn tay Phương Vân Tiêu như một gọng kìm siết chặt cổ hắn, khiến hắn không thể thở nổi.
Trong đầu hắn vang lên một ý nghĩ tuyệt vọng mình sắp chết!
Không! Hắn không cam tâm!
Dị năng của hắn là tốc độ phản xạ cao, nhưng tất cả những gì hắn có thể làm lúc này chỉ là trơ mắt nhìn cơn ác mộng trước mắt.
Áp lực từ Phương Vân Tiêu ngày càng lớn.
Tên dị năng giả cảm nhận được cái chết đang đến gần hơn bao giờ hết.
"Hộc… hộc…" Giọng hắn khàn đi, bàn tay yếu ớt bám vào cánh tay Phương Vân Tiêu, cố gắng kéo ra.
Nhưng vô ích.
Hắn không muốn chết!
Bỗng nhiên
BÙM!
Một làn sóng năng lượng bùng nổ từ cơ thể hắn, đẩy Phương Vân Tiêu lùi lại vài bước. Không phải vì cậu bị ép lui, mà là do cậu chủ động buông tay.
Tên dị năng giả ho sặc sụa, ôm cổ lảo đảo lùi về sau. Hắn biết, nếu không phải người này nương tay, hắn đã chết từ lâu rồi.
Mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng.
Phương Vân Tiêu nhìn hắn, ánh mắt không hề có chút dao động nào. "Muốn sống thì cút đi."
Tên dị năng giả nghiến răng, cảm thấy nhục nhã vô cùng. Hắn đường đường là một dị năng giả, vậy mà lại bị đối phương bóp cổ như một con gà con sao?
Nhưng lý trí nhanh chóng đánh bại cơn tức giận của hắn. Hắn biết mình không có cơ hội thắng.
"… Tao nhớ mặt mày rồi!" Hắn gầm lên, sau đó xoay người bỏ chạy, biến mất vào màn đêm.
Phương Vân Tiêu không thèm đuổi theo.
Lúc này, Trần Mục, kẻ đã chứng kiến toàn bộ trận chiến, vẫn chưa thể hoàn hồn.
"Hắn… hắn không dùng dị năng sao?"
Trần Mục có thể khẳng định điều đó. Phương Vân Tiêu không hề thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào của một dị năng giả.
Không có ánh sáng phát ra, không có gợn sóng năng lượng, không có bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ hắn đang sử dụng sức mạnh đặc biệt.
Nhưng bằng cách nào mà hắn có thể nghiền nát một dị năng giả như vậy?
Trần Mục nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn Phương Vân Tiêu đầy phức tạp.
Còn Phương Vân Tiêu, sau khi chắc chắn rằng tên dị năng giả đã rời đi, mới chậm rãi quay sang nhìn Trần Mục.
"Tên gì?" Cậu hỏi.
Trần Mục giật mình, nhưng vẫn đáp: "Trần Mục."
Phương Vân Tiêu gật đầu. Cậu vốn không định nhúng tay vào chuyện này, nhưng khi nghe thấy tiếng giao chiến, cậu đã tò mò muốn xem thử thực lực của dị năng giả. Kết quả lại không nằm ngoài dự đoán của cậu quá yếu.
Trần Mục nhìn cậu chằm chằm, cuối cùng không nhịn được hỏi:
"… Cậu không phải dị năng giả, đúng không?"
Phương Vân Tiêu nhíu mày nhưng không trả lời.
Chỉ một khoảnh khắc im lặng đó thôi cũng đủ khiến Trần Mục hiểu ra câu hỏi này không cần thiết.
Bởi vì đáp án đã quá rõ ràng.
Sau khi rời khỏi con hẻm tối đó, Trần Mục lê từng bước trở về căn phòng trọ nhỏ hẹp nằm sâu trong khu ổ chuột. Gió đêm len lỏi qua những khe hở trong tường gạch vỡ vụn, mang theo cái lạnh âm ẩm và mùi ẩm mốc đặc trưng của những nơi bị lãng quên.
Hắn ngồi bệt xuống sàn, đặt con dao nhỏ dính máu lên bàn, nhìn chằm chằm vào lưỡi thép mòn vẹt phản chiếu gương mặt tơi tả của chính mình.
"Không phải dị năng, cũng không phải công nghệ… nhưng hắn lại mạnh đến mức không thể chống lại."
Ký ức về cuộc đối đầu ngắn ngủi ban nãy hiện lên trong đầu hắn như một cơn bão: cách tên dị năng giả bị đè ép không gian đến không thể thở, cách ánh mắt lạnh lẽo của Phương Vân Tiêu nhìn xuống như thể tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
Trần Mục thở dài, nhưng lần này không phải vì mệt mỏi, mà vì hắn đang đối diện với một sự thật chưa từng dám nghĩ tới: thế giới này không đơn giản như hắn tưởng.
Nếu có tồn tại một con đường khác ngoài dị năng và công nghệ, thì đó là gì?
Hắn mở chiếc hộp sắt cũ giấu dưới gầm giường. Trong đó là một cuốn sổ nhỏ đã cũ nát, dòng chữ trên bìa đã bị thời gian xóa mờ gần hết. Đây là thứ hắn cướp được từ một nhiệm vụ nhiều năm trước một nhiệm vụ mà cả đội hắn đều chết sạch, chỉ mình hắn sống sót.
Cuốn sổ này… luôn khiến hắn cảm thấy bất an. Nó không giống bất kỳ tài liệu nào từng được công bố bên trong không phải là kiến thức về dị năng hay công nghệ, mà là những ký hiệu lạ lẫm, những sơ đồ vận hành năng lượng không tên, và cả những ghi chú bằng tay nhắc đến thứ gọi là "khí" và "thức hải".
Hắn từng nghĩ đó là chuyện hoang đường. Nhưng giờ đây, sau khi tận mắt chứng kiến Phương Vân Tiêu, hắn bắt đầu nghi ngờ chính nhận thức của mình.
"Có lẽ… đây là manh mối."
Trần Mục lật giở từng trang, ánh mắt dần trở nên chăm chú. Những ký hiệu phức tạp khiến đầu hắn đau nhức, nhưng hắn không dừng lại. Hắn cảm nhận được điều gì đó trong lồng ngực một luồng khí mỏng manh, giống như tiếng thì thầm xa xăm vọng lại.
Lần đầu tiên, hắn không dựa vào súng, dao hay những kỹ năng sinh tồn. Hắn bắt đầu thử cảm nhận… năng lượng bên trong.
Dù chưa hiểu hết, nhưng hắn biết mình vừa chạm vào thứ gì đó vượt xa lý thuyết hiện đại.
Một con đường mới. Một tương lai mới.
Và hắn sẽ bước lên, cho dù phía trước là vực sâu.
Tờ mờ sáng.
Căn phòng trọ nhỏ bé vẫn ngập trong bóng tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn đường bên ngoài hắt qua khe cửa sổ bụi bặm. Trần Mục vẫn ngồi nguyên vị trí cũ. Hắn đã thức suốt đêm.
Cuốn sổ cổ trong tay đã được lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần. Những ký hiệu trừu tượng ban đầu chỉ khiến hắn thấy nhức đầu, nhưng càng đọc, càng quan sát, hắn lại càng cảm thấy… quen thuộc.
"Thức hải, linh khí, cảm ứng thiên địa…"
Hắn nhắm mắt, điều hòa hơi thở. Một cảm giác mơ hồ lan tỏa trong cơ thể như có làn khói mỏng lượn lờ trong huyết quản. Không mạnh mẽ như cảm giác khi tiêm thuốc công nghệ, không bùng nổ như khi một dị năng được kích hoạt, nhưng nó lại chân thực đến kỳ lạ, như từng tế bào đang dần… sống lại.
Trần Mục mở mắt. Hắn hiểu thứ hắn vừa chạm vào không thể lý giải bằng kiến thức hiện đại. Nhưng nếu Phương Vân Tiêu đã tồn tại, nếu cậu ta có thể áp chế dị năng giả chỉ bằng một ánh nhìn, thì chắc chắn con đường này là thật.
Hắn đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một ngày mới bắt đầu.
Cùng lúc đó, tại một quán ăn nhỏ cách khu ổ chuột vài con phố, Phương Vân Tiêu đang ngồi thưởng thức bát mì đơn giản, ánh mắt bình thản nhìn dòng người qua lại bên ngoài.
Trong đầu cậu, hình ảnh về Trần Mục vẫn còn vương lại.
"Ánh mắt ấy…" Phương Vân Tiêu khẽ lẩm bẩm "Không phải kẻ bỏ cuộc."
Lúc cứu Trần Mục, cậu đã thấy rõ ý chí trong mắt hắn không phải nỗi sợ hãi tuyệt vọng, mà là sự quyết tử. Một người như vậy, nếu đi đúng đường… sẽ không tầm thường.
Cậu cảm nhận được một tia dao động nhỏ trong không khí rất yếu, nhưng quen thuộc.
"Linh khí…" Phương Vân Tiêu khẽ nghiêng đầu "Có người chạm được vào tầng đầu tiên rồi."
Dù chỉ là chập chững, nhưng đó là một khởi đầu thực sự.
Cậu không cười, chỉ đặt đũa xuống, thanh toán bữa ăn rồi rời khỏi quán.
Còn Trần Mục, sau khi tắm rửa qua loa và thay băng vết thương, đã rời khỏi phòng trọ. Hắn quyết định thử kiểm tra cảm giác mới trong môi trường thực chiến không phải đối đầu với kẻ thù, mà là thử phản ứng, thể lực, cảm giác vận động sau một đêm "khai mở".
Hắn đến khu luyện tập bỏ hoang ở khu dân cư cũ nơi các võ đường cổ từng hoạt động khi công nghệ chưa phát triển mạnh. Giữa sân xi măng nứt nẻ, hắn thở chậm, tập trung, rồi bắt đầu di chuyển.
Bước chân nhẹ hơn. Phản xạ chính xác hơn. Dù chỉ là thay đổi nhỏ, nhưng rõ ràng hắn đã… bước qua ranh giới của "bình thường".
Và con đường phía trước, cuối cùng cũng hiện lên một tia sáng.
Phía sau cánh rừng hoang phía tây thành phố, trong một khe núi bị thời gian lãng quên, từng tầng sương mù mỏng như tơ giăng kín lối. Không ai lui tới nơi này đã nhiều năm. Nhưng giờ đây, tĩnh lặng ấy đã bị phá vỡ.
Một tiếng chuông đồng cổ kính vang lên trong thinh không, âm thanh mờ nhạt nhưng lan tỏa xa lạ, như gọi về từ một thời đại khác.
Trong một động phủ ẩn sâu dưới lòng đất, từng đạo phù văn cổ xưa bắt đầu lóe sáng mờ nhạt. Một người đang ngồi bất động bên tòa thạch đài chậm rãi mở mắt. Mắt hắn mờ đục như đã ngủ say cả thế kỷ, nhưng trong đó ẩn chứa chiều sâu như vực thẳm.
"Đã đến lúc… rồi sao?"
Lão nhân lẩm bẩm, bàn tay run run chạm vào mặt đất lạnh giá, nơi từng đạo trận văn âm thầm rung động.
Không xa đó, trong một ngọn núi bị vùi lấp bởi lớp băng vĩnh cửu, một thiếu nữ mặc trường bào trắng muốt đứng giữa đài băng lấp lánh. Xung quanh cô là mười hai cây cột đá khắc cổ văn, mỗi cột đại diện cho một hướng thiên địa. Khi ánh sáng yếu ớt từ tầng băng rọi xuống trán cô, nơi đó bỗng lóe lên một dấu ấn hình hoa tuyết cô gái đã tỉnh lại sau giấc ngủ kéo dài cả trăm năm.
"Đã có người bước vào ngưỡng cửa…" Cô thì thầm.
Trong khi đó, tại thành phố, Trần Mục đứng giữa sân luyện tập bỏ hoang, thở đều, mắt nhắm hờ. Dưới ánh nắng ban trưa, những chuyển động của hắn như hòa vào gió. Không còn nặng nề, không còn miễn cưỡng mà là liền mạch, uyển chuyển như dòng nước.
Hắn không biết rằng, cảm ứng đầu tiên với linh khí của mình đã giống như ném viên đá nhỏ vào hồ sâu tạo ra những gợn sóng lan rộng, chạm đến cả những nơi mà loài người hiện đại tưởng rằng đã bị quên lãng.
Phương Vân Tiêu lúc này đang đứng trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng. Cậu lặng lẽ quan sát phương xa, nơi có luồng khí mỏng manh vừa lóe lên rồi biến mất.
"Có kẻ đã thức giấc…"
Ánh mắt cậu sắc lại.
"Nhưng thức tỉnh… chưa chắc đã là điều tốt."
Cậu biết, khi một kẻ chạm đến con đường tu luyện dù là tình cờ hay chủ đích thì sẽ không còn chỉ là chuyện cá nhân nữa. Cả thế giới… sẽ bắt đầu thay đổi.
Và trong lòng đất sâu thẳm kia, nhiều đôi mắt khác cũng đã mở ra.
Phương Vân Tiêu đứng trên nóc tòa nhà, ánh mắt xa xăm dõi theo những gợn sóng vô hình đang lan tỏa trong không khí. Không có dấu hiệu gì rõ ràng, nhưng cậu biết chắc rằng một điều gì đó đã bắt đầu chuyển động trong thế giới này. Dù vậy, không phải tất cả đều đang thức tỉnh theo cách tích cực. Cậu cảm nhận được sự xâm nhập của những nguồn lực mơ hồ, chưa biết rõ là mạnh hay yếu, nhưng trong những thời khắc như thế này, bất kỳ sự dao động nào cũng có thể dẫn đến nguy cơ.
"Không phải ai cũng xứng đáng bước vào con đường này…" Phương Vân Tiêu khẽ thì thầm, đôi mắt lạnh lùng hướng về phía chân trời.
Cùng lúc đó, tại một khu vực khác trong thành phố, Lý Dật người mà Phương Vân Tiêu vừa gặp trong một lần qua lại đang đi dọc theo con đường vắng vẻ. Trong tay hắn là một cuốn sách nhỏ, giống như những cuốn sách mà Trần Mục đã từng xem, nhưng rõ ràng là một vật phẩm cổ xưa hơn. Đây không phải là một cuốn sách bình thường. Mỗi trang đều chứa đựng những ký tự kỳ lạ, không thuộc bất kỳ ngôn ngữ nào mà hắn từng biết.
Lý Dật không phải là một kẻ đặc biệt. Hắn là một người bình thường, không có bất kỳ dị năng nào, nhưng điều này không khiến hắn chán nản. Trái lại, hắn luôn có niềm tin mạnh mẽ rằng con người có thể vượt lên chính mình, miễn là biết sử dụng đúng năng lực. Những cuốn sách này, được cho là chìa khóa để giải mã cánh cửa linh khí đã bị chôn vùi từ lâu, có thể giúp hắn khám phá bí mật của thế giới mà mọi người đều quên lãng.
Đang đi qua một con ngõ tối, hắn dừng lại trước một bức tường đá lạ. Ánh sáng từ chiếc đèn đường yếu ớt chiếu lên một dấu hiệu kỳ lạ trên tường. Cảm giác mãnh liệt như có ai đó đang theo dõi hắn khiến Lý Dật cảm thấy hơi bất an. Nhưng hắn không thể dừng lại. Mắt hắn dán chặt vào những ký tự khắc trên bức tường, ánh sáng từ cuốn sách cổ trong tay chớp lóe lên.
Cảm giác này, rất quen thuộc. Cái mà hắn từng tìm kiếm… đã đến lúc rồi sao?
Hắn lướt qua trang sách một cách cẩn thận. Dường như có một sức mạnh vô hình dẫn dắt hắn làm vậy. Ngay khi trang sách vừa mở ra, một tia sáng mờ ảo từ bức tường phản chiếu lại, khiến Lý Dật phải giật mình. Đó không phải ánh sáng bình thường.
Dưới bức tường đá, một khe hở dần dần mở ra, lộ ra một lối đi hẹp, dẫn xuống một hành lang tối tăm. Một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy hắn. Lý Dật biết rằng đây chính là lúc hắn phải đối diện với điều mà suốt bao nhiêu năm qua hắn vẫn tìm kiếm.
Tại một nơi khác, không xa lắm, Trần Mục đang tập luyện trong khu vực bỏ hoang. Sự tiến bộ của hắn trong việc sử dụng linh khí ngày càng rõ rệt. Hắn không biết rằng mình đã bắt đầu tiến vào một con đường nguy hiểm, nơi những thế lực ẩn mình trong bóng tối sẽ bắt đầu để mắt tới. Nhưng điều đó, có lẽ, lại là một câu chuyện khác.
Lý Dật bước vào lối đi hẹp, cẩn thận từng bước một. Cảm giác kỳ lạ vẫn bao trùm xung quanh hắn, nhưng lần này hắn đã sẵn sàng. Những gì hắn sắp tìm thấy có thể là chìa khóa mở ra không chỉ bí mật của bản thân mà còn là sự khởi đầu của những biến cố lớn lao hơn nhiều.
Lý Dật bước xuống hành lang tối tăm, đôi mắt không rời khỏi ánh sáng mờ ảo phát ra từ cuốn sách trong tay. Cảm giác không gian xung quanh hắn dường như bị kéo dài, mỗi bước đi như nặng nề hơn, như đang lún sâu vào một thứ gì đó vô hình. Nhưng hắn không sợ hãi. Lý Dật đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với tất cả những điều chưa biết. Những cuốn sách này, những ký tự cổ xưa, chúng chứa đựng quá nhiều thứ mà thế giới hiện tại chưa hề biết đến. Và hắn tin rằng, những bí mật này chính là con đường hắn cần phải đi, để đạt được sức mạnh mà hắn không thể tìm thấy trong thế giới công nghệ hay dị năng hiện đại.
Càng đi sâu vào, hắn càng cảm nhận rõ ràng hơn sự thay đổi trong không khí, như thể có một thế lực nào đó đang quan sát và thử thách hắn. Nhưng hắn tiếp tục đi, bước đi càng lúc càng tự tin hơn. Cuối cùng, hắn đến một căn phòng rộng lớn, không gian tĩnh lặng, chỉ có những vách đá cheo leo, nơi mà ánh sáng từ cuốn sách chỉ chiếu sáng một phần nhỏ của không gian.
Bước vào căn phòng, Lý Dật không khỏi ngạc nhiên khi thấy một pho tượng cổ khắc họa một người tu tiên, trên người mặc áo choàng màu xám bạc, tay cầm một thanh kiếm dài. Pho tượng này có một vẻ uy nghiêm kỳ lạ, như thể nó không phải là một tác phẩm điêu khắc mà là một sinh thể bất tử, sống động trong từng đường nét.
Hắn chầm chậm tiến lại gần, cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ pho tượng, làm toàn thân hắn lạnh buốt. Lý Dật không biết tại sao, nhưng hắn có cảm giác nếu chạm vào pho tượng, mọi thứ sẽ thay đổi.
Với một quyết định mạnh mẽ, hắn đưa tay lên chạm vào bức tượng.
Ngay lập tức, một luồng sáng mạnh mẽ bùng lên từ pho tượng, làm hắn phải nhắm mắt lại. Một cảm giác lạ lùng, như có một thứ gì đó trôi qua trong cơ thể hắn, khiến hắn bối rối. Đó là một cảm giác vừa xa lạ, vừa quen thuộc, như thể linh hồn của pho tượng đang truyền vào cơ thể hắn.
Bức tượng bỗng chốc rực sáng, rồi từ trong bóng tối một dòng thông tin khổng lồ truyền vào tâm trí Lý Dật. Những ký tự cổ xưa, những hình ảnh kỳ lạ xuất hiện, tạo thành một dòng chảy thông tin vô tận. Hắn cảm nhận được sự thức tỉnh của một sức mạnh mà từ trước đến nay hắn chưa từng biết đến. Một cơn sóng linh khí mạnh mẽ đang tràn vào, khiến cơ thể hắn như muốn nổ tung.
Lý Dật khẽ ngã người về phía sau, nhưng tâm trí hắn không hề rối loạn. Mỗi ký tự, mỗi hình ảnh đều chứa đựng một thông điệp rõ ràng. Hắn biết mình vừa mới bước vào một con đường hoàn toàn mới. Một con đường không chỉ dẫn đến sức mạnh, mà còn đến sự khai mở một thế giới mà hắn chưa từng biết.
Lý Dật thở dài một hơi, rồi đứng dậy, ánh mắt không còn vẻ lo lắng, mà là sự kiên định. Hắn đã chọn con đường này, và không có gì có thể thay đổi được quyết định đó.
Khi Lý Dật rời khỏi khu vực bí ẩn đó, trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: "Con đường đã chọn, sẽ không bao giờ quay lại."
Cùng lúc đó, Phương Vân Tiêu vẫn đang tiếp tục cuộc hành trình của mình. Cậu không hề biết rằng một thế lực mới đã thức tỉnh, và Lý Dật một người bình thường trước đây đã chạm vào cánh cửa của một năng lực vô cùng mạnh mẽ. Cậu cũng không biết rằng Trần Mục, dù vẫn còn nhiều nghi ngờ, nhưng cũng đã bắt đầu tìm thấy sự thức tỉnh trong bản thân. Mọi thứ đang dần thay đổi, và cơn sóng đầu tiên của linh khí đã bắt đầu làm rung chuyển thế giới này.
(Chương 7 kết thúc.)
Uầy kỉ lục mới của tôi hơn 6k chữ:)
Nếu thấy lỗi sai ở đâu thì chỉ tôi nhé và nhớ đánh giá để tôi biết cảm nhận của bạn.