Chương 6: Khởi đầu của một cơn bão

Phương Vân Tiêu bước vào căn nhà nhỏ, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cả người cậu hơi mệt mỏi, quần áo vướng vài vệt bụi đất do trận chiến lúc sáng sớm. Từ trên núi đi bộ về đây mất gần một tiếng, đủ để cậu có thời gian sắp xếp lại suy nghĩ.

(Trận chiến này... không thể xem thường được.)

Cậu thả mình xuống ghế, dựa lưng vào thành ghế rồi khẽ nhắm mắt. Cơ thể dù không bị thương nghiêm trọng, nhưng những cơn đau âm ỉ từ những cú va chạm với người đàn ông bí ẩn vẫn còn rõ rệt. Nếu không nhờ linh lực hỗ trợ hồi phục, có lẽ cậu đã chẳng thể đi nổi đoạn đường dài như vậy.

Một cảm giác mát lạnh lan tỏa trong kinh mạch khi cậu khẽ vận chuyển linh lực. Những chỗ bầm tím và vết thương nhỏ nhanh chóng dịu lại, nhưng cậu không để bản thân quá phụ thuộc vào điều này.

(Tu tiên không chỉ dựa vào linh lực, mà còn là sự cân bằng giữa nhục thể, linh thể và linh lực...)

Nếu chỉ chăm chú hấp thụ linh lực mà không rèn luyện cơ thể, một khi linh hồn trở nên mạnh mẽ quá mức, nó có thể bị đẩy ra khỏi cơ thể. Ngược lại, nếu cơ thể quá mạnh mà linh hồn yếu, cậu sẽ khó kiểm soát bản thân. Còn nếu cơ thể quá yếu mà lại hấp thu quá nhiều linh lực, hậu quả chỉ có một bạo thể mà chết.

Cậu mở mắt, bàn tay nắm chặt thành ghế.

(Phải nhanh chóng bù đắp điểm yếu này...)

Luyện Khí tầng 2 mang lại cho cậu một bước tiến lớn về linh lực, nhưng tốc độ và sức mạnh cơ thể vẫn chưa đủ để theo kịp trận chiến cấp cao. Trong cuộc đối đầu với người đàn ông kia, cậu đã thấy rõ điều đó. Nếu không phải có thần thức hỗ trợ để đoán trước hướng dịch chuyển, có lẽ cậu đã bại trận ngay từ đầu.

Tiếng bụng réo lên kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.

"...Đói rồi."

Phương Vân Tiêu khẽ bật cười. Dù sao thì cậu vẫn chỉ đang ở giai đoạn Luyện Khí, vẫn chưa thể bỏ hoàn toàn nhu cầu ăn uống như trong truyền thuyết.

Cậu đứng dậy, vươn vai một chút rồi đi về phía bếp.

(Nghỉ ngơi một chút đã. Sau đó, phải tính xem bước tiếp theo nên làm gì...)

Trận chiến trên núi đã kết thúc, nhưng dư âm của nó vẫn còn.

Phương Vân Tiêu vừa ăn xong một bát cơm nóng hổi thì đặt đũa xuống, hít sâu một hơi. Cậu cảm nhận được cơ thể mình dần thư giãn, cơn đói cũng được lấp đầy, nhưng trong lòng vẫn chưa thể bình tĩnh hoàn toàn.

(Trận chiến sáng nay... nếu hắn còn nghi ngờ và quay lại tìm mình thì sao?)

Cậu không chắc người đàn ông đó có ý định gì, nhưng một điều chắc chắn là hắn không phải kẻ tầm thường. Đối phương không chỉ sở hữu dị năng mà còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Nếu không có thần thức hỗ trợ, cậu đã bị áp đảo hoàn toàn.

Phương Vân Tiêu siết chặt tay.

(Cơ thể mình vẫn còn quá yếu so với những kẻ như hắn.)

Luyện Khí tầng 2 đã giúp linh lực của cậu mạnh hơn, nhưng sức mạnh cơ thể và tốc độ vẫn chưa đủ để theo kịp những đối thủ mạnh. Nếu tiếp tục như vậy, cậu sẽ chỉ có thể dựa vào linh lực và thần thức để chiến đấu, điều này rất nguy hiểm.

(Bản thân không thể quá phụ thuộc vào linh lực. Nếu có tình huống không thể sử dụng linh lực, mình phải có đủ sức mạnh cơ thể để chiến đấu mà không cần đến nó.)

Tu tiên yêu cầu sự cân bằng giữa nhục thể, linh thể và linh lực. Nếu không rèn luyện nhục thể, sớm muộn gì cũng sẽ gặp giới hạn. Những kẻ sử dụng công nghệ có thể cấy ghép máy móc để tăng cường sức mạnh, dị năng giả có thể khai phá gien hoặc tiến hóa tự nhiên. Nhưng tu tiên giả như cậu lại phải từng bước tôi luyện bản thân để đạt đến sự hoàn mỹ.

Phương Vân Tiêu đứng dậy, ánh mắt lóe lên sự kiên định.

(Nếu vậy, đã đến lúc bắt đầu rèn luyện sức mạnh cơ thể!)

Trước đây, cậu đã dành nhiều thời gian để tu luyện linh lực, nhưng phần lớn là tĩnh tu, hấp thu linh khí và vận chuyển công pháp. Điều đó khiến nhục thể của cậu mạnh hơn người bình thường, nhưng vẫn chưa đạt đến mức có thể chiến đấu tay không với những kẻ có dị năng thể chất mạnh mẽ.

(Nếu muốn đạt đến mức đó, mình cần một phương pháp rèn luyện hoàn toàn mới.)

(Được rồi, vậy thì bắt đầu từ hôm nay!)

Phương Vân Tiêu quyết định, ánh mắt trở nên sắc bén.

Chương trình rèn luyện mới bắt đầu!

Sau khi quyết định rèn luyện nhục thể, Phương Vân Tiêu không muốn mất thời gian tìm địa điểm xa xôi. Cậu chọn một cách đơn giản hơn đến phòng gym.

Dù công nghệ hiện đại đã thay đổi nhiều thứ, nhưng các phòng tập thể hình vẫn tồn tại. Nhiều người vẫn thích rèn luyện cơ thể bằng phương pháp truyền thống thay vì phụ thuộc vào máy móc hoặc dị năng.

Cậu chọn một phòng gym cách nhà không xa. Đây là một nơi không quá nổi tiếng, nhưng trang thiết bị vẫn đầy đủ.

Bước vào bên trong, cậu nhận ra nơi này có khá nhiều người đang tập luyện. Họ phần lớn là người bình thường, một số có thể là dị năng giả có sức mạnh thể chất, nhưng không ai tỏ ra quá đặc biệt.

(Tốt, mình có thể rèn luyện ở đây mà không gây sự chú ý.)

Sau khi đăng ký gói tập cơ bản, Phương Vân Tiêu bắt đầu làm quen với các thiết bị.

Đầu tiên là rèn luyện sức mạnh cơ bắp.

Cậu chọn mức tạ phù hợp rồi bắt đầu với bài tập nâng tạ cơ bản. Những động tác quen thuộc nhưng vẫn mang lại hiệu quả. Cơ bắp căng lên theo từng nhịp nâng, mồ hôi rịn trên trán.

Tiếp theo là rèn luyện sức bền.

Cậu bước lên máy chạy bộ, điều chỉnh tốc độ ở mức cao và bắt đầu chạy. Những bước chân đều đặn vang lên, nhịp tim dần tăng nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.

(Không cần vội. Mình chỉ đang rèn luyện cơ thể, không phải chuẩn bị cho một trận chiến.)

Sau khi chạy liên tục 30 phút, cậu chuyển sang các bài tập khác như chống đẩy, kéo xà đơn và squat. Mỗi động tác đều được thực hiện chính xác, giúp cơ thể dần thích nghi với cường độ rèn luyện cao hơn.

(Trước đây mình chủ yếu tập trung vào tu luyện linh lực, nhưng nếu muốn cân bằng giữa nhục thể và linh thể, thì việc rèn luyện thể chất cũng quan trọng không kém.)

Sau gần hai tiếng tập luyện, Phương Vân Tiêu cuối cùng cũng tạm dừng.

Cậu bước ra khỏi phòng gym, cảm nhận cơ bắp có chút căng cứng, nhưng linh lực trong cơ thể nhanh chóng bắt đầu quá trình hồi phục.

(Đây mới chỉ là khởi đầu. Nếu muốn thực sự mạnh hơn, mình cần kiên trì.)

Nhìn ánh mặt trời chói chang trên cao, cậu khẽ nheo mắt.

(Hôm nay tạm vậy đã. Giờ thì về nhà nghỉ ngơi một lát...)

Cậu cất bước rời đi, tiếp tục kế hoạch rèn luyện của mình.

Phương Vân Tiêu rời khỏi phòng gym, trên đường về nhà, cậu có thể cảm nhận rõ cơ thể đã có chút thay đổi. Dù chưa nhiều, nhưng việc rèn luyện nhục thể chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả nếu kiên trì.

Về đến nhà, cậu tắm rửa qua loa rồi ngả lưng lên giường, thả lỏng toàn thân.

(Hôm nay tập cũng không tệ... Nhưng chỉ tập luyện bình thường thì hiệu quả quá chậm.)

Nằm suy nghĩ một lúc, Phương Vân Tiêu nhớ lại phương pháp rèn luyện cơ thể của tu tiên giả trong cổ thư mà cậu đã đọc được.

"Bách Luyện Thân Thể" một môn rèn luyện đặc biệt giúp cường hóa nhục thể thông qua việc liên tục phá hủy và tái tạo cơ bắp và bằng linh lực.

(Với khả năng hồi phục nhờ linh lực, mình có thể thử phương pháp này.)

Cậu hít sâu, rồi bắt đầu kích hoạt linh lực trong cơ thể.

Bước đầu tiên: Dồn áp lực lên cơ bắp.

Phương Vân Tiêu vận linh lực chạy dọc theo các bó cơ, tạo ra sức ép khiến chúng căng cứng như đang trải qua một buổi tập luyện cường độ cao.

Cơn đau âm ỉ lan tỏa khắp người.

(Không sao… Đây mới chỉ là bước đầu.)

Bước thứ hai: Phá hủy và tái tạo.

Cậu tiếp tục gia tăng áp lực, khiến từng sợi cơ như bị kéo căng đến cực hạn. Cảm giác như có hàng trăm lưỡi dao nhỏ đang cắt vào từng thớ thịt.

Nhưng đồng thời, linh lực cũng lập tức bao bọc, giúp cơ thể tái tạo nhanh hơn bình thường.

Mồ hôi túa ra, nhưng cậu vẫn nghiến răng chịu đựng.

(Bách Luyện Thân Thể chính là không ngừng đẩy bản thân đến giới hạn, sau đó vượt qua nó!)

Thời gian dần trôi, Phương Vân Tiêu tiếp tục lặp lại quá trình này nhiều lần.

Khi cảm thấy cơ thể đã đạt đến giới hạn, cậu mới thả lỏng, thu hồi linh lực.

Phía ngoài, mặt trời vẫn chói chang, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi xuống sàn nhà.

Phương Vân Tiêu mở mắt, cảm nhận cơ thể nhẹ hơn trước.

Sức mạnh, sức bền tất cả đều tăng lên một chút.

(Dù chỉ mới bắt đầu, nhưng hiệu quả rất rõ ràng. Có thể tiếp tục phương pháp này để nâng cao nhục thể trong thời gian ngắn.)

Cậu đứng dậy, nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh tràn đầy trong cơ thể.

(Giờ thì… ăn chút gì đó rồi tiếp tục.)

Phương Vân Tiêu bước vào bếp, mở tủ lạnh và lấy ra vài nguyên liệu đơn giản. Sau quá trình rèn luyện căng thẳng, cơ thể cậu cần năng lượng để phục hồi.

Cậu nấu một bát mì lớn, thêm trứng và thịt để bổ sung dinh dưỡng. Khi ăn, cậu có thể cảm nhận rõ từng sợi cơ vẫn còn âm ỉ đau, nhưng đồng thời, một cảm giác khoan khoái tràn ngập toàn thân.

(Phục hồi nhanh hơn trước nhiều… Đây chắc chắn là hiệu quả của Bách Luyện Thân Thể.)

Bình thường, khi luyện tập cường độ cao, cơ bắp sẽ đau nhức trong thời gian dài. Nhưng hiện tại, dù chỉ mới nghỉ ngơi một chút, cậu đã cảm nhận được sự hồi phục rõ rệt.

(Phương pháp này đúng là rất hiệu quả. Nếu tiếp tục luyện tập theo cách này, trong thời gian ngắn, nhục thể của mình chắc chắn sẽ đạt đến một trình độ hoàn toàn mới.)

"Xong."

Cậu rửa bát đũa, sau đó trở lại phòng khách. Cơ thể giờ đã hoàn toàn hồi phục, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước.

(Được rồi, tiếp tục thử nghiệm thêm một chút.)

Phương Vân Tiêu siết chặt nắm tay, cảm nhận rõ lực lượng trong từng sợi cơ.

Cậu quyết định thực hiện một bài kiểm tra nhỏ.

Bước đầu tiên: Kiểm tra sức mạnh.

Cậu nhìn quanh phòng, rồi bước đến một chiếc bàn gỗ nặng. Nếu là trước kia, cậu dùng một hai tay để nhấc nó lên sẽ khá khó.

Bây giờ

Chỉ với một tay, cậu nhẹ nhàng nâng chiếc bàn lên khỏi mặt đất.

(Lực tay tăng lên đáng kể.)

Bước thứ hai: Kiểm tra tốc độ.

Cậu lấy một chiếc đồng hồ bấm giờ, sau đó chạy một vòng quanh phòng khách.

Thời gian ngắn hơn trước ít nhất 20%.

(Không chỉ sức mạnh, mà tốc độ cũng đã cải thiện.)

Phương Vân Tiêu khẽ cười.

(Bách Luyện Thân Thể… đúng là một phương pháp rèn luyện kinh khủng.)

Cậu siết chặt nắm đấm.

(Chỉ mới bắt đầu, mà hiệu quả đã rõ rệt như vậy. Nếu tiếp tục, cơ thể mình chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều.)

Cậu hít sâu, rồi hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Nhưng… rèn luyện ở nhà mãi cũng không phải cách.

Có lẽ, đã đến lúc ra ngoài để thử nghiệm thực chiến.

13 giờ trưa.

Phương Vân Tiêu bước ra khỏi nhà, ánh nắng gay gắt chiếu xuống mặt đất, tạo nên những vệt sáng rực rỡ. Cậu vừa nghỉ ngơi và ăn trưa xong, cơ thể đã hồi phục hoàn toàn, sẵn sàng để kiểm chứng sức mạnh của mình sau quá trình rèn luyện.

(Hãy xem thử giờ mình đã đạt tới mức nào.)

Không đến phòng gym nữa, cậu trực tiếp tiến lên núi.

Dọc đường, mỗi bước chân của cậu đều nhẹ hơn trước. Cơ bắp đã thích nghi với sức mạnh mới, từng động tác đều nhanh nhẹn và ổn định hơn.

Khoảng mười lăm phút sau, cậu đến một khu vực có nhiều tảng đá lớn nằm rải rác.

(Thử kiểm tra lực tay trước.)

Cậu nhắm vào một tảng đá cao gần hai mét, nặng ít nhất vài trăm kg, rồi siết chặt nắm đấm.

ẦM!

Một cú đấm tung ra, tạo nên tiếng nổ trầm đục.

Lớp bề mặt của tảng đá nứt vỡ thành từng mảnh nhỏ, vết lõm sâu in hằn rõ ràng.

Phương Vân Tiêu quan sát nắm tay, cảm nhận sự rung động truyền ngược lại cơ thể.

(Sức mạnh đã tăng đáng kể... nhưng vẫn còn dư địa để phát triển.)

Không dừng lại, cậu tiếp tục tung ra liên hoàn quyền, mỗi cú đấm đều mạnh hơn cú trước.

BÙM! BÙM! BÙM!

Mỗi lần ra quyền, từng mảng đá lớn lại rơi xuống, cho đến khi tảng đá hoàn toàn sụp đổ.

Cậu khẽ gật đầu, rồi thử nghiệm thân pháp.

Chọn một khu vực có nhiều thân cây to, cậu bắt đầu di chuyển nhanh qua từng điểm, bật nhảy liên tục từ cây này sang cây khác.

Bóng dáng cậu lướt đi như một cơn gió, thân ảnh chỉ còn lại những vệt mờ.

Dù tốc độ đã nhanh hơn, nhưng cậu vẫn cảm nhận được một chút cứng nhắc cơ thể chưa hoàn toàn thích nghi với sự thay đổi này.

Sau một giờ luyện tập, cậu dừng lại, điều hòa hơi thở.

(Nếu tiếp tục rèn luyện, mình sẽ còn mạnh hơn nữa.)

Phương Vân Tiêu nhìn ánh mặt trời đã dần chuyển sang màu cam nhạt, nhận ra mình đã tập luyện khá lâu. Cậu phủi sạch bụi trên người, rồi quay về nhà.

Dọc đường đi, cậu cảm nhận rõ sự thay đổi của cơ thể. Các cơ bắp trở nên linh hoạt hơn, mỗi bước chân đều vững chắc và tràn đầy sức mạnh.

(Quả nhiên "Bách Luyện Thân Thể" có hiệu quả. Nhưng vẫn chưa đủ.)

Cậu siết chặt bàn tay, cảm nhận dòng máu nóng đang chảy trong cơ thể.

Về đến nhà, Phương Vân Tiêu rót một ly nước, uống một hơi dài rồi ngồi xuống ghế sofa. Cậu bật TV, lướt qua các kênh tin tức một cách vô thức.

Bỗng nhiên

"Tin tức nóng! Một dị năng giả cấp cao đã bị tập kích tại khu vực ngoại ô phía nam thành phố. Hiện trường để lại dấu vết của một trận chiến khốc liệt. Các chuyên gia nhận định đây có thể là một cuộc đụng độ giữa hai cao thủ."

Phương Vân Tiêu khẽ nhíu mày.

(Khu vực ngoại ô phía nam... không phải nơi mình vừa luyện tập sao?)

Cậu nhìn kỹ hình ảnh hiện trường được phát trên màn hình. Những vết nứt trên mặt đất, cây cối bị gãy đổ, một số tảng đá vỡ vụn

(Có một số dấu vết là do mình gây ra khi luyện tập.)

Tuy nhiên, điều khiến cậu chú ý không phải là những thứ đó.

Một vết lõm rất lớn xuất hiện trên một tảng đá khác gần đó, hoàn toàn không phải do cậu đánh ra.

(Đây là... dấu vết của một cuộc chiến khác?)

Cậu lập tức nhớ lại buổi sáng, khi còn ở trên núi cùng người đàn ông bí ẩn. Có khả năng nào... sau khi cậu rời đi, đã có kẻ khác xuất hiện và giao chiến?

Trong lòng dấy lên một cảm giác bất an.

(Nếu có một thế lực nào đó đang âm thầm hoạt động, mình phải cẩn thận hơn.)

Cậu tắt TV, đứng dậy đi về phía cửa sổ, lặng lẽ quan sát ra bên ngoài.

Mọi thứ vẫn bình thường.

Nhưng Phương Vân Tiêu biết từ lúc bước vào con đường này, không còn thứ gì là "bình thường" nữa.

Tại một khu huấn luyện bí mật, một nhóm người đang tập trung quanh một sân đấu rộng lớn. Đây là một trong những nơi quan trọng nhất dành cho những dị năng giả thuộc tổ chức ngầm, nơi các cá nhân xuất sắc được tuyển chọn và đào tạo nghiêm ngặt.

Giữa sân đấu, một thanh niên trẻ tuổi đang đứng thở hổn hển. Hắn có mái tóc ngắn, ánh mắt sắc bén, cơ thể săn chắc đầy sức mạnh. Xung quanh hắn là những vết nứt trên mặt đất, dấu vết của một trận chiến căng thẳng vừa diễn ra.

"Tốt lắm, Lâm Vũ." Một giọng nói vang lên từ phía khán đài.

Người vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên, khoác áo choàng đen, ánh mắt đầy thâm trầm. Đây là huấn luyện viên của tổ chức, kẻ chuyên đào tạo những chiến binh tinh nhuệ nhất.

Lâm Vũ siết chặt nắm đấm, vẻ mặt đầy quyết tâm. "Tôi vẫn chưa đủ mạnh."

Người đàn ông trung niên nhếch môi. "Ngươi đúng là một kẻ cầu toàn. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng ngươi đã tiến bộ nhanh hơn tất cả những kẻ khác."

Hắn đưa tay lên, một tấm bảng điện tử hiện ra, hiển thị thông tin về trận chiến trên núi cách đây không lâu. Đó là một báo cáo mật.

Lâm Vũ liếc nhìn màn hình, ánh mắt lóe lên sự hứng thú. "Trận chiến này… đây chính là người mà tổ chức muốn tìm hiểu sao?"

Người đàn ông gật đầu. "Một kẻ rất đặc biệt. Chúng ta chưa rõ hắn là ai, nhưng chắc chắn hắn không đơn giản. Có thể hắn là một dị năng giả cấp cao, hoặc có một loại sức mạnh đặc biệt nào đó chưa được ghi nhận."

Lâm Vũ nhìn chằm chằm vào hình ảnh chiến trường đổ nát. Hắn cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ hứng thú.

"Ta muốn đối đầu với hắn." Hắn cất tiếng, giọng nói đầy phấn khích.

Người đàn ông trung niên cười nhạt. "Đừng vội. Hiện tại, nhiệm vụ của ngươi không phải là tìm kẻ đó, mà là tiếp tục rèn luyện. Khi thời điểm thích hợp đến, ngươi sẽ có cơ hội thử sức."

Lâm Vũ im lặng một lúc, sau đó gật đầu. Hắn biết bản thân chưa đủ mạnh để tùy tiện hành động. Nhưng một ngày nào đó, hắn chắc chắn sẽ truy tìm kẻ đã tham gia trận chiến kia.

Hắn muốn biết đó là người như thế nào.

Cuộc hành trình của hắn chỉ mới bắt đầu.

Cuộc hành trình của hắn mới chỉ bắt đầu.

Tại một thị trấn nhỏ cách nơi xảy ra trận chiến không xa, Trần Mục ngồi lặng lẽ trong một quán trà, đôi mắt trầm ngâm nhìn ra con phố tấp nập người qua lại. Trận chiến tối qua không thoát khỏi tai mắt của những kẻ có thế lực, và giờ đây, tin tức đang bắt đầu lan truyền trong những nhóm dị năng giả có kinh nghiệm.

Hắn khẽ nhấp một ngụm trà. "Có vẻ như có một kẻ rất mạnh vừa xuất hiện…"

Bên cạnh hắn, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài phong trần cũng đang lắng nghe. Đây là Hạ Vũ, một thợ săn tiền thưởng có tiếng, chuyên thu thập thông tin về các cá nhân đặc biệt.

"Ngươi nghĩ sao về kẻ đó?" Hạ Vũ hỏi, giọng điệu mang chút tò mò.

Trần Mục khẽ nhíu mày. "Ta không rõ, nhưng từ những dấu vết để lại, trận chiến này không phải bình thường. Nếu chỉ đơn thuần là dị năng giả hoặc kẻ sử dụng công nghệ, đáng lẽ phải có nhiều dấu vết năng lượng hơn."

Hạ Vũ gật đầu, ánh mắt sắc bén. "Ngươi đang nghi ngờ điều gì?"

Trần Mục trầm mặc một lúc lâu, rồi thấp giọng nói: "Có lẽ... có một loại sức mạnh khác đang dần xuất hiện."

Hạ Vũ nhếch mép cười. "Một loại sức mạnh khác? Ngươi nghĩ là gì? Một dạng dị năng đặc biệt hay một công nghệ bí ẩn?"

Trần Mục không trả lời ngay. Hắn nhớ lại dấu vết trên ngọn núi những vết chém sắc bén không giống bất kỳ thứ gì hắn từng thấy. Chúng không mang dấu hiệu của năng lượng điện từ hay sự biến dạng không gian của dị năng dịch chuyển. Nó… thuần túy là sức mạnh vật lý, nhưng lại mang một sự tinh diệu mà hắn không thể lý giải.

Sau một lúc, hắn chỉ nói một câu: "Ta không biết."

Hạ Vũ bật cười. "Vậy thì có lý do để tìm hiểu rồi."

Trần Mục lặng lẽ đứng dậy, ánh mắt hướng về phía dãy núi xa xa. Hắn biết, nếu muốn khám phá chân tướng, hắn cần phải tìm đến nơi xảy ra trận chiến.

Và thế là, một bóng người lặng lẽ rời khỏi thị trấn, bước vào một hành trình mà hắn không hề hay biết nó sẽ thay đổi cuộc đời hắn mãi mãi.

Trần Mục rời khỏi thị trấn, men theo con đường nhỏ dẫn về phía dãy núi xa xa. Hắn không phải kẻ duy nhất tò mò về trận chiến bí ẩn kia. Những kẻ mạnh mẽ trong bóng tối chắc chắn cũng đã nhận ra sự bất thường. Nếu hắn không nhanh tay, manh mối có thể sẽ biến mất.

Hắn bước đi với tốc độ ổn định, đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh. Bản năng của một kẻ từng lang bạt khắp nơi khiến hắn không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.

Khi đến gần khu vực xảy ra trận chiến, hắn phát hiện ra vài dấu vết còn sót lại: những mảnh đất bị xới tung, dấu vết cắt sâu trên thân cây, một vài phiến đá lớn bị chém đôi, bề mặt nhẵn nhụi đến mức đáng sợ.

Trần Mục đưa tay chạm vào một trong những vết chém. Cảm giác lạnh lẽo truyền qua đầu ngón tay. Hắn cau mày.

(Nếu đây là vết tích của một thanh kiếm… thì kẻ sử dụng nó đã đạt đến trình độ đáng sợ.)

Một luồng gió nhẹ thổi qua. Trần Mục đột ngột quay đầu, cảm giác như có ai đó đang theo dõi. Hắn không thấy ai, nhưng trực giác mách bảo rằng hắn không còn ở đây một mình.

Không chần chừ, hắn nhanh chóng bước đi, rời khỏi khu vực này. Hắn không muốn trở thành con mồi của một kẻ nào đó trong bóng tối.

Trở lại thị trấn vào buổi chiều, Trần Mục ghé vào một quán ăn nhỏ, gọi một phần cơm đơn giản. Khi đang ăn, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.

"Ngươi cũng đang tìm hiểu về chuyện đó sao?"

Trần Mục không vội quay lại. Hắn nhấp một ngụm nước, ánh mắt vẫn bình tĩnh. "Chuyện nào?"

Người đàn ông ngồi xuống đối diện hắn, đặt một xấp tài liệu xuống bàn.

"Về trận chiến trên núi."

Trần Mục liếc nhìn xấp tài liệu. Hắn cầm lên, lật xem vài trang. Hình ảnh những dấu vết trên núi xuất hiện trước mắt hắn, nhưng điều đáng chú ý hơn là

Có người đã nhìn thấy một bóng dáng rời khỏi khu vực đó vào sáng sớm.

Một thiếu niên.

Mặc dù khuôn mặt không rõ ràng, nhưng vóc dáng và trang phục thì trùng khớp với một người mà hắn đã từng thấy qua.

"Ngươi có hứng thú hợp tác không?" Người đàn ông kia hỏi, ánh mắt ẩn chứa sự dò xét.

Trần Mục nhếch môi cười.

"Có lẽ… ta cũng nên thử xem."

Trần Lâm đặt xấp tài liệu xuống bàn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ cũ kỹ.

"Ngươi lấy được thứ này từ đâu?" Hắn hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh thiếu niên mờ nhạt trong tấm ảnh.

Người đàn ông ngồi đối diện nhếch môi, vẻ mặt đầy ẩn ý. "Có một số người quan tâm đến chuyện này. Ta chỉ tình cờ thu thập được thôi."

Trần Mục cười nhạt. "Ngươi muốn gì?"

Người đàn ông nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm thấp: "Chỉ là một vụ trao đổi đơn giản. Ta cung cấp thông tin, còn ngươi… sẽ giúp ta xác minh xem kẻ trong ảnh có thực sự đáng để ta quan tâm không."

Trần Mục không đáp ngay. Hắn nhìn lướt qua quán ăn, quan sát những thực khách bình thường đang dùng bữa. Bầu không khí xung quanh vẫn yên bình, nhưng hắn có thể cảm nhận được có điều gì đó không ổn.

Hắn khẽ cười, cầm lấy tấm ảnh và nhét vào túi. "Ta sẽ xem xét."

Người đàn ông gật đầu, rồi đứng dậy rời đi mà không nói thêm gì.

Sau khi hoàn thành bữa ăn, Trần Mục cũng đứng dậy, rời khỏi quán. Khi bước ra đường, hắn cảm thấy có vài ánh mắt vô hình đang dõi theo mình.

(Không chỉ có một thế lực quan tâm đến trận chiến kia.)

Hắn rảo bước, nhanh chóng hòa vào dòng người trên phố. Nếu muốn tìm hiểu sự thật, hắn cần phải cẩn thận hơn.

Buổi chiều dần buông xuống, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời. Trần Mục đứng trên một cây cầu đá nhỏ, nhìn xuống dòng nước chảy xiết. Hắn ném một viên đá xuống, mặt nước khẽ dao động.

Bên kia cầu, một bóng người xuất hiện.

"Lâu rồi không gặp."

Trần Mục quay lại, đối diện với một người phụ nữ tóc đen dài, ánh mắt sắc bén.

"Ngươi cũng quan tâm đến chuyện đó sao?" Hắn hỏi.

Người phụ nữ mỉm cười, nhưng nụ cười không mang theo sự thân thiện. "Có vẻ như không chỉ ta."

Trần Mục im lặng, gió chiều thổi qua, mang theo hơi lạnh lẽo.

Một cơn bão… sắp bắt đầu.

(Chương 6 kết thúc.)