Chương 5: Quyết chiến trên núi

Sau khi nắm bắt được cơ bản về Thiên Tâm Kiếm và công pháp tu luyện từ di tích, Phương Vân Tiêu quyết định tiến thêm một bước. Cậu không vội vàng tìm kiếm những bí ẩn trong quyển sách cổ mà tập trung nâng cao cảnh giới của bản thân trước.

Ban đêm, cậu lặng lẽ ngồi xếp bằng trên giường, vận chuyển linh khí theo pháp môn đã học. Luồng khí trong đan điền chậm rãi luân chuyển, nhưng vẫn chưa đủ mạnh để đột phá. Cậu cảm nhận được linh khí trong không gian, song nó quá mỏng manh so với những gì cậu đọc trong sách.

"Linh khí quá ít... Không đủ để ta đột phá."

Phương Vân Tiêu cau mày, nhưng không nản chí. Cậu nhớ lại nội dung trong sách cổ khi linh khí không đủ, có thể thử hấp thụ linh khí từ thiên nhiên, thậm chí từ các nguồn năng lượng khác. Cậu nhắm mắt, lắng nghe từng nhịp thở, dần dần điều chỉnh trạng thái cơ thể.

Cậu thử tập trung vào cơ thể mình, cảm nhận từng luồng năng lượng nhỏ bé đang dao động. Trong đêm tối, xung quanh dường như yên ắng hơn, không có tiếng động nào ngoại trừ hơi thở của cậu.

Đột nhiên, cậu cảm thấy một dòng linh khí rất nhỏ đang ẩn giấu bên dưới mặt đất. Dòng linh khí này yếu đến mức khó có thể phát hiện nếu không cẩn thận lắng nghe.

"Linh mạch?"

Phương Vân Tiêu khẽ mở mắt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Nếu đúng như cậu nghĩ, nơi này có thể đã từng là một vùng đất tu luyện trong quá khứ. Dù linh khí đã cạn kiệt theo thời gian, nhưng vẫn còn một chút tàn dư sót lại.

Không do dự, cậu tiếp tục vận chuyển công pháp, cố gắng hấp thu từng tia linh khí ít ỏi đó. Theo thời gian, luồng khí trong đan điền cậu dần mạnh lên.

Nhưng đúng lúc này, cậu cảm thấy một sự kháng cự đến từ bên trong cơ thể. Dường như có một lớp rào cản vô hình ngăn cản cậu tiến lên tầng tiếp theo. Đây chính là bình cảnh khi tu luyện, nếu không thể vượt qua, cậu sẽ mãi dừng lại ở tầng này.

"Phải mạnh hơn... Không thể dừng lại ở đây!"

Ý chí kiên định, cậu dồn toàn bộ tâm trí vào việc điều khiển linh khí. Một cảm giác đau nhói xuất hiện trong kinh mạch, như thể từng tế bào trong cơ thể đang bị xé rách. Nhưng cậu không lùi bước.

Thời gian trôi qua, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo. Cơn đau càng lúc càng mãnh liệt, nhưng ngay khoảnh khắc cậu tưởng chừng không thể chịu nổi nữa, một âm thanh nhỏ vang lên trong cơ thể như tiếng vỡ vụn của một bức tường.

Linh khí trong đan điền đột nhiên bùng nổ, lan tỏa khắp toàn thân. Một luồng sức mạnh mới tràn vào từng tế bào, khiến cậu có cảm giác như toàn thân được thanh tẩy.

Luyện Khí tầng 2!

Phương Vân Tiêu mở mắt, đôi mắt cậu ánh lên tia sáng sắc bén hơn trước. Cậu nắm chặt bàn tay, cảm nhận sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể. Sức mạnh của cậu đã tiến thêm một bước!

Sáng sớm hôm sau, bầu trời u ám một cách kỳ lạ, như thể báo hiệu một ngày đầy biến động. Thành phố vẫn hoạt động nhộn nhịp như thường, nhưng những người quan tâm đến tin tức nhanh chóng nhận ra một bản tin đặc biệt đang được phát sóng liên tục trên nhiều kênh truyền thông lớn.

Trên màn hình lớn ở trung tâm thành phố, một nữ phóng viên đứng trước hiện trường vụ việc, phía sau cô là khu phố bị phong tỏa với hàng rào cảnh sát bao quanh. Cô lên tiếng, giọng nói chứa đầy vẻ căng thẳng:

"Một cuộc giao tranh bí ẩn đã diễn ra vào đêm qua ngay tại khu vực này. Theo những gì chúng tôi có được, ít nhất tám thi thể đã được tìm thấy, tất cả đều bị giết chỉ trong chớp mắt."

Màn hình nhanh chóng chuyển sang những bức ảnh hiện trường do một số nhân chứng ghi lại. Trên mặt đất, những vết cắt sạch sẽ, trơn láng như thể được tạo ra bởi một lưỡi dao sắc bén đến mức phi lý. Một số bức tường bê tông còn bị chém đôi, dấu vết sâu đến tận lõi. Điều kỳ lạ nhất là không hề có bất kỳ dấu hiệu của chất nổ hay vũ khí nóng nào.

Một chuyên gia vũ khí được mời tham gia chương trình bình luận, khuôn mặt ông ta hiện lên với vẻ nghi hoặc.

"Tôi đã phân tích những hình ảnh này và có thể khẳng định một điều: đây không phải là vết cắt từ bất kỳ loại vũ khí nào mà con người có thể tạo ra. Công nghệ laser tiên tiến nhất hiện nay cũng không thể để lại dấu vết như thế này."

Tin tức này nhanh chóng làm dậy sóng dư luận. Trên mạng xã hội, hàng loạt giả thuyết xuất hiện.

"Có khi nào đây là một dạng dị năng mới?"

"Không, không thể nào! Dị năng giả có thể mạnh, nhưng chưa từng có ai có khả năng giết người trong nháy mắt thế này!"

"Hay là một tổ chức bí mật nào đó đang thử nghiệm vũ khí mới?"

Càng có nhiều giả thuyết, sự hoang mang trong xã hội càng tăng lên.

Bên trong một căn phòng tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình lớn chiếu lên gương mặt lạnh lùng của một người đàn ông trung niên. Đôi mắt hắn sắc bén, phản chiếu hình ảnh của vụ việc trên màn hình.

Một thuộc hạ đứng phía sau lên tiếng:

"Ngài nghĩ sao về chuyện này?"

Người đàn ông trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói:

"Không giống công nghệ. Cũng không giống dị năng. Có thứ gì đó khác đã xuất hiện."

Hắn nhấn một nút trên bàn, làm xuất hiện một hình ảnh mới một đoạn video từ camera giám sát cách hiện trường vài con phố. Trong khung hình mờ ảo, một bóng đen di chuyển với tốc độ không tưởng, chỉ để lại một đường mờ nhạt trước khi biến mất hoàn toàn.

Hắn cười lạnh:

"Tìm ra hắn cho ta. Ta muốn biết kẻ nào có thể làm được chuyện này."

Sau khi đột phá Luyện Khí tầng 2, Phương Vân Tiêu nhận thấy sự thay đổi rõ rệt trong cảm nhận của mình về thế giới xung quanh. Không chỉ linh lực lưu chuyển mượt mà hơn, mà ngay cả sự nhạy bén đối với mọi thứ cũng tăng lên đáng kể. Khi mở lại quyển sách cũ mà cậu tìm thấy trước đó, những ký hiệu từng khó hiểu bỗng trở nên rõ ràng hơn.

Cậu bắt đầu nghiên cứu kỹ hơn, phát hiện những ký tự này không đơn thuần chỉ là nội dung tu luyện mà còn mang theo một tầng ý nghĩa khác. Có vẻ như chúng tạo thành một chuỗi thông tin liên quan đến một địa điểm ẩn giấu nào đó.

Dưới sự quan sát tỉ mỉ, Phương Vân Tiêu nhận ra một dạng đồ hình bí ẩn được giấu trong những trang sách. Nếu ghép nối các ký tự theo một thứ tự đặc biệt, chúng tạo thành một bản đồ kỳ lạ, với những dấu hiệu giống như đường đi trong một mê cung phức tạp.

Cậu trầm ngâm suy nghĩ:

"Chẳng lẽ đây là một di chỉ còn sót lại từ thời đại tu tiên trước kia? Hay chỉ là một cách mã hóa nào đó để che giấu thông tin quan trọng?"

Không vội hành động, cậu quyết định trước hết phải kiểm chứng độ tin cậy của bản đồ này. Vì vậy, cậu so sánh nó với các bản đồ hiện tại mà cậu có, cố gắng tìm ra sự tương đồng.

Sau một hồi nghiên cứu, Phương Vân Tiêu nhận ra một khu vực hẻo lánh ở ngoại ô thành phố có sự trùng khớp với bản đồ trong sách. Đây là một khu vực hoang phế, từ lâu đã bị bỏ quên, không ai lui tới. Nếu thực sự có điều gì đó ở đó, khả năng lớn nó sẽ là một di tích đã bị phong ấn hoặc một bí mật đã bị lãng quên qua hàng thế kỷ.

Không muốn gây chú ý, cậu quyết định sẽ đi thám hiểm khu vực này theo cách cẩn trọng nhất. Nhưng trước khi hành động, cậu cần chuẩn bị kỹ càng, đảm bảo bản thân có đủ khả năng đối phó với mọi tình huống có thể xảy ra.

Sau khi đọc tin tức trên báo chí về vụ việc nhóm dị năng giả bị tiêu diệt, Phương Vân Tiêu biết rằng tình hình đang trở nên căng thẳng hơn. Cậu không có ý định nhúng tay vào những rắc rối không cần thiết, nhưng một mặt khác, cậu cũng muốn tìm hiểu xem ai là người đã ra tay trong vụ việc đó.

Khi bước ra khỏi căn nhà, ánh nắng ban mai đã chiếu xuống những con phố còn vương hơi lạnh. Dù là sáng sớm nhưng không khí vẫn chưa hoàn toàn bình thường có một cảm giác căng thẳng vô hình bao trùm, như thể mọi người đang nói về điều gì đó nhưng không ai dám lên tiếng quá lớn.

Phương Vân Tiêu ghé vào một quán ăn nhỏ ven đường, lắng nghe những mẩu đối thoại xung quanh.

"Mấy cái vết cắt đó… không giống vũ khí bình thường chút nào."

"Cảnh sát nói là do dị năng giả tranh chấp, nhưng anh nghĩ đi, nếu là dị năng, sao lại có những vết chém sắc bén như vậy?"

"Tao nghe nói có người trông thấy một bóng người áo đen rời khỏi hiện trường."

Những thông tin này khiến Phương Vân Tiêu nhíu mày. Nếu đúng như những gì họ nói, thì kẻ ra tay có thể là một tu tiên giả khác. Đây là một điều đáng để lưu ý, cậu cứ tưởng mình là người duy nhất tu luyện theo con đường cổ xưa trong thế giới này.

Sau khi rời khỏi quán ăn, cậu quyết định đến hiện trường vụ việc để tự mình quan sát.

Tại nơi xảy ra vụ thảm sát, một khu phố nhỏ vẫn đang bị phong tỏa một phần. Cảnh sát đi lại, một số người mặc đồ bảo hộ đang thu thập mẫu vật từ những bức tường có dấu vết chém sâu hoắm. Dù có người canh gác, nhưng với tốc độ và khả năng quan sát của mình, Phương Vân Tiêu dễ dàng tìm một góc khuất để nhìn vào.

Cậu nhìn chằm chằm vào một bức tường bê tông có một đường cắt dài. Chỉ một nhát chém, nhưng lại có thể xuyên qua vật liệu cứng như thế này… Một kẻ có thể làm được điều đó, chắc chắn không phải người thường.

Bỗng nhiên, từ một góc khuất khác, cậu cảm nhận được có ai đó cũng đang quan sát như mình. Một người đàn ông cao lớn, khoác áo choàng dài, đeo kính râm và có vẻ ngoài bình thản. Nhưng Phương Vân Tiêu nhận ra ngay hắn không giống một người tò mò bình thường.

"Nếu có một tu tiên giả khác tồn tại, hắn đang ở đâu?" Cậu thầm nghĩ, đồng thời nảy sinh một dự cảm rằng mình sắp vướng vào những sự kiện lớn hơn.

Phương Vân Tiêu vẫn đứng yên trong góc khuất, mắt không rời khỏi người đàn ông đeo kính râm. Hắn không giống những người dân hiếu kỳ hay cảnh sát đang điều tra, mà có một phong thái rất riêng bình tĩnh, kín đáo, như thể đang đánh giá điều gì đó.

Cậu lặng lẽ quan sát thêm một lúc, rồi quyết định rời khỏi khu vực hiện trường để tránh gây sự chú ý. Khi cậu rẽ vào một con hẻm nhỏ, bỗng có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình.

"Không phải chứ, lại có người để ý đến mình?" Phương Vân Tiêu nhíu mày, nhưng ngay lập tức phủ nhận suy nghĩ đó. Nếu thực sự có kẻ nào đó bám theo, hẳn là do sự kiện tại hiện trường chứ không phải vì cậu.

Cậu bước nhanh hơn, rồi đột ngột quẹo sang một con phố khác, hòa vào dòng người đông đúc. Nhưng khi liếc nhìn qua kính phản chiếu của một cửa hàng ven đường, cậu vẫn thấy bóng dáng người đàn ông kia.

"Hắn thật sự theo dõi mình?"

Thay vì tiếp tục rời đi, Phương Vân Tiêu quyết định thử nghiệm một chút. Cậu bước vào một quán cà phê nhỏ, chọn một góc khuất nhưng có tầm nhìn tốt ra bên ngoài. Quả nhiên, chưa đến một phút sau, người đàn ông kia cũng xuất hiện, đứng gần đó, vờ như đang đọc một tờ báo.

Một điều đáng chú ý hơn hắn không phải người duy nhất.

Cách hắn không xa, còn có một người khác, một người phụ nữ mặc vest đen, tai đeo thiết bị liên lạc. Cả hai không có vẻ gì là quen biết nhau, nhưng rõ ràng đều đang quan sát khu vực này.

"Chẳng lẽ không chỉ có một phe đang điều tra sự việc này?"

Phương Vân Tiêu hiểu rằng mình không thể ngồi yên quá lâu. Cậu uống nốt cốc cà phê, rồi rời đi bằng cửa sau. Ngay khi bước ra, cậu di chuyển nhanh chóng, lẩn vào một con đường hẹp giữa những tòa nhà.

Nhưng chỉ vài giây sau, một giọng nói vang lên phía sau:

"Cậu di chuyển nhanh đấy."

Phương Vân Tiêu dừng lại, xoay người nhìn về phía kẻ vừa lên tiếng. Đó là người đàn ông đeo kính râm. Hắn đã theo kịp cậu mà không hề tỏ ra vội vã.

"Hắn không đơn giản."

Không đợi đối phương nói thêm, Phương Vân Tiêu xoay người, bước tiếp như thể không quan tâm. Nhưng ngay lúc đó, một áp lực nhẹ nhàng nhưng rõ ràng lan tỏa trong không khí.

"Chúng ta có thể nói chuyện chứ?" Người đàn ông cất giọng trầm ổn.

Cậu dừng bước, không hề quay đầu lại. Trong khoảnh khắc đó, hàng loạt suy nghĩ chạy qua đầu cậu.

(Hắn là ai?)

(Và hắn muốn gì ở mình?)

Phương Vân Tiêu không rời mắt khỏi người đàn ông áo đen. Cảm giác bất an len lỏi trong lòng cậu. Một người có thể phát hiện ra sự tồn tại của cậu, theo dõi mà không để lại dấu vết, chắc chắn không phải người bình thường.

(Nếu là dị năng giả, hắn thuộc cấp bậc nào? Nếu là người của chính phủ, tại sao lại tiếp cận mình?)

Cậu lặng lẽ đứng dậy, không rời khỏi mà đi về phía quầy nước, giả vờ gọi thêm một ly trà. Trong lúc đó, khóe mắt cậu vẫn quan sát người đàn ông kia.

Không ngoài dự đoán, hắn cũng đứng lên, đi về phía lối ra.

(Chắc chắn là có vấn đề.)

Cậu quyết định thử một cách khác. Cậu tiếp tục rẽ sang một con phố khác, đi về một hướng ngẫu nhiên để kiểm tra xem hắn có tiếp tục bám theo không. Nhưng khi vừa rẽ vào một góc hẹp, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau:

"Tránh đuôi tốt đấy. Nhưng như vậy cũng chẳng ích gì đâu."

Phương Vân Tiêu lập tức xoay người, ánh mắt sắc bén. Người đàn ông đứng ngay cách cậu chưa đầy ba bước, tay đút túi áo, vẻ mặt điềm tĩnh.

"Hắn tiếp cận mình nhanh như vậy? Là dịch chuyển tức thời sao?"

Người đàn ông nở một nụ cười nhạt.

"Ngươi không cần cảnh giác như vậy. Ta không có ý định đối đầu với ngươi."

Cậu không trả lời ngay, mà lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn.

"Ngươi là ai?"

Người đàn ông nhướng mày.

"Câu hỏi này đáng lẽ ta phải hỏi ngươi mới đúng." Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu. "Ngươi… không giống một dị năng giả bình thường."

(Lời này có ý gì?)

Phương Vân Tiêu cảm thấy tình huống này ngày càng kỳ lạ. Người này không trực tiếp nói rõ, nhưng cậu có cảm giác hắn đã nhận ra điều gì đó.

"Ngươi theo dõi ta từ bao giờ?"

Người đàn ông cười nhẹ, lắc đầu.

"Không quan trọng. Quan trọng là… ngươi có hứng thú với một số thông tin về trận chiến tối qua không?"

Ánh mắt Phương Vân Tiêu hơi dao động.

(Hắn biết chuyện này? Hắn có liên quan đến nhóm dị năng giả đó?)

"Thông tin gì?"

Người đàn ông hạ thấp giọng:

"Có một nhóm người… không thuộc bất kỳ tổ chức nào trong thành phố này. Và ta chắc chắn một điều chúng không phải dị năng giả bình thường."

(Nghĩa là sao? Không phải dị năng giả bình thường… chẳng lẽ…)

Cậu nhìn thẳng vào hắn, chờ đợi câu trả lời rõ ràng hơn. Nhưng thay vì nói tiếp, người đàn ông chỉ nhếch mép:

"Muốn biết thêm không? Ta có thể nói… nếu ngươi chịu hợp tác với ta."

Phương Vân Tiêu im lặng, trong lòng chợt có dự cảm rằng cuộc gặp gỡ này có thể thay đổi hướng đi của cậu trong tương lai.

Phương Vân Tiêu híp mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn không có vẻ gì là đang đùa giỡn, nhưng cách nói chuyện mập mờ kia lại khiến cậu cảnh giác hơn.

(Hợp tác? Hắn muốn gì từ mình? Nếu thực sự cần giúp đỡ, tại sao lại chọn mình trong khi còn rất nhiều người khác?)

"Ngươi muốn hợp tác kiểu gì?"

Người đàn ông chậm rãi đáp:

"Đơn giản thôi. Ta cần một người có khả năng đặc biệt để giúp ta điều tra về những kẻ đã tham gia trận chiến tối qua."

Phương Vân Tiêu nheo mắt.

(Điều tra? Hắn không phải là một trong số chúng sao? Hay hắn có một mục đích khác?)

Cậu không thích bị cuốn vào chuyện của người khác. Lợi ích mà hắn đề cập cũng không hấp dẫn cậu. Những thứ như bí mật, thông tin… đều không quan trọng bằng con đường cậu đang đi.

Phương Vân Tiêu lắc đầu.

"Xin lỗi, nhưng ta không có hứng thú."

Người đàn ông nhướng mày, dường như không ngờ cậu từ chối thẳng thừng như vậy.

"Ngươi không muốn biết về những gì thực sự đang xảy ra sao?"

"Ta có con đường riêng của mình. Ta không làm việc vì lợi ích."

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo sự im lặng ngắn ngủi giữa hai người. Người đàn ông nhìn cậu một lúc, rồi cười khẽ.

"Ta hiểu rồi."

Ngay khi lời vừa dứt, một luồng áp lực vô hình tỏa ra từ hắn, mạnh mẽ và nguy hiểm.

(Không ổn!)

Phương Vân Tiêu lách người ra sau ngay khi một đường chém vô hình xẹt qua vị trí cậu vừa đứng.

"Ngươi làm gì vậy?"

Người đàn ông không trả lời, chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh.

"Nếu ngươi không muốn hợp tác, vậy ta chỉ có thể kiểm tra ngươi theo cách khác."

Dứt lời, hắn lao tới.

Không muốn giao chiến trong thành phố, Phương Vân Tiêu lập tức lùi lại, dẫn dụ hắn ra ngoài. Cậu tăng tốc, di chuyển qua những con phố vắng, hướng về khu vực đồi núi ở rìa thành phố. Người đàn ông đuổi theo sát nút, tốc độ không hề thua kém.

Chỉ vài phút sau, cả hai đã đứng trên một đỉnh núi hoang vắng, gió thổi mạnh xung quanh.

"Ở đây không còn ai khác, chúng ta có thể chiến đấu mà không bị làm phiền," người đàn ông nói, nở một nụ cười bí hiểm.

Phương Vân Tiêu rút kiếm.

"Nếu đây là cách ngươi muốn thử ta, vậy thì cứ đến đi!"

Người đàn ông gật đầu, đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

"Vậy thì để ta xem, ngươi mạnh đến mức nào!"

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Phương Vân Tiêu, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó đoán.

"Ngươi không có dị năng, cũng không có công nghệ hỗ trợ. Vậy ta rất tò mò, ngươi dựa vào đâu mà tự tin đối đầu với ta?"

Phương Vân Tiêu không trả lời. Cậu chỉ nắm chặt thanh kiếm của mình, ánh mắt bình tĩnh quan sát đối thủ.

(Đối phương rất mạnh. Áp lực từ hắn không giống một dị năng giả bình thường. Nếu không cẩn thận, mình có thể sẽ bị dồn ép.)

Không khí căng thẳng. Cả hai đứng yên trong giây lát, như những con thú săn mồi đang thăm dò đối phương.

Bỗng

Người đàn ông biến mất.

(Quả nhiên là dịch chuyển.)

Ngay khoảnh khắc đó, một luồng sát khí ập đến từ phía sau. Nhưng thay vì quay đầu theo bản năng, Phương Vân Tiêu nhắm mắt, mở rộng thần thức.

Một hình ảnh mờ ảo hiện lên trong tâm trí cậu một bóng người đang xuất hiện từ hư không, đoản đao sắc bén lao tới.

Phương Vân Tiêu vung kiếm chém ngược ra sau.

"Keng!"

Một tiếng kim loại va chạm vang lên. Người đàn ông thoáng sững sờ khi bị chặn lại.

"Ồ? Ngươi... làm sao biết được?"

Phương Vân Tiêu không trả lời. Cậu tiếp tục tập trung vào thần thức, cảm nhận từng dao động nhỏ trong không gian xung quanh.

Người đàn ông lại biến mất.

(Phía trái!)

Cậu lập tức xoay kiếm, chém ra trước khi đối phương kịp xuất hiện hoàn toàn.

"Keng!"

Lần này, hắn bị đẩy lùi hẳn một bước.

Hắn nheo mắt.

"Thú vị thật... Ngươi không hề quay đầu mà vẫn có thể đoán chính xác vị trí của ta. Đây không phải là phản xạ thông thường."

Một tia hứng thú lóe lên trong mắt hắn.

"Tốt lắm! Vậy thì..."

Hắn giơ tay lên, một luồng năng lượng màu đen tụ lại trong lòng bàn tay, rồi bắn ra như một lưỡi dao vô hình.

Phương Vân Tiêu vẫn không mở mắt.

Cậu cảm nhận luồng năng lượng qua thần thức, rồi vung kiếm chém thẳng vào nó.

"Keng!"

Kiếm khí va chạm với dị năng, tạo ra một vụ nổ nhỏ.

Người đàn ông bật cười.

"Hahaha! Ta càng ngày càng tò mò về ngươi rồi đấy!"

Hắn dịch chuyển liên tục, tung ra những đòn tấn công nhanh như chớp.

Nhưng lần này, Phương Vân Tiêu không bị động nữa.

Cậu sử dụng thần thức, cảm nhận từng bước di chuyển của đối phương và đáp trả chính xác từng chiêu một.

Dần dần, ánh mắt người đàn ông trở nên nghiêm túc hơn.

Cuộc chiến thực sự bắt đầu!

từng tia nắng chiếu rọi xuống trận chiến giữa hai người, xuyên qua từng kẽ lá, làm nổi bật những vết nứt trên mặt đất do cuộc giao tranh gây ra.

Người đàn ông tiếp tục dịch chuyển liên tục, nhưng mỗi lần hắn xuất hiện, đường kiếm của Phương Vân Tiêu đều chờ sẵn.

Hắn nhíu mày.

(Thằng nhóc này... không chỉ đơn giản là phản xạ nhanh. Hắn đang cảm nhận ta.)

Phương Vân Tiêu vẫn giữ thần thức lan tỏa xung quanh. Cậu cảm nhận rõ từng cơn dao động trong không gian, ngay cả sự thay đổi nhỏ nhất khi đối phương dịch chuyển. Nhưng dù vậy

Bụp!

Một luồng áp lực mạnh mẽ đột ngột xuất hiện ngay trước mặt.

Phương Vân Tiêu không kịp phản ứng, bị một cú đá quét ngang, cả người văng ra xa, đập mạnh vào một thân cây.

"Khụ..."

Cậu lau đi vết máu trên khóe môi, ánh mắt trầm xuống.

Người đàn ông nhếch môi.

"Dù ngươi có thể đoán hướng tấn công, nhưng cơ thể ngươi không theo kịp. Nếu tốc độ không đủ nhanh, sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh trúng."

Hắn chậm rãi bước tới.

"Ta đã gặp nhiều kẻ mạnh, nhưng ngươi là trường hợp kỳ lạ nhất. Không có dị năng, cũng không dùng công nghệ, nhưng vẫn có thể theo kịp ta một thời gian dài như vậy."

Hắn dừng lại cách Phương Vân Tiêu vài bước.

"Ngươi dựa vào cái gì?"

Phương Vân Tiêu không trả lời ngay. Cậu hít một hơi sâu, điều chỉnh lại hơi thở.

Cơ thể cậu quả thật vẫn chưa theo kịp tốc độ chiến đấu hiện tại. Dù có thần thức hỗ trợ, nhưng mỗi lần ra đòn vẫn chậm hơn đối thủ một nhịp.

(Cần phải mạnh hơn... ngay bây giờ! Nhưng không thể sử dụng linh khí. Nếu dùng, chắc chắn mình sẽ bị phát hiện và đưa về nghiên cứu.)

Thay vì vận dụng linh khí, Phương Vân Tiêu dồn lực vào cơ thể. Luyện Khí tầng 2 không chỉ nâng cao khả năng điều khiển linh lực mà còn giúp tăng cường thể chất.

Cậu siết chặt nắm tay, cảm nhận từng thớ cơ đang căng lên, từng tế bào như tràn đầy sinh lực. Nếu tốc độ chưa đủ nhanh, vậy thì cậu sẽ dùng sức mạnh cơ thể để bù đắp!

Người đàn ông thoáng ngạc nhiên khi cảm nhận sự thay đổi trong khí thế của Phương Vân Tiêu.

"Ồ?"

Không để hắn kịp phản ứng, Phương Vân Tiêu nghiêng người tránh một đòn đánh, đồng thời vung tay tung một quyền thẳng vào ngực đối phương.

Bốp!

Lần này, người đàn ông bị đánh văng ra sau vài mét, chân kéo lê trên mặt đất tạo thành một rãnh dài.

Hắn trừng mắt nhìn Phương Vân Tiêu.

"Lực tay này...!?"

Phương Vân Tiêu đứng vững, ánh mắt lạnh lùng.

Giờ đây, dù không sử dụng được linh khí, cậu chỉ có thể chiến đấu ngang ngửa với hắn.

Trận chiến bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới!

Những tia nắng sớm xuyên qua từng kẽ lá, chiếu xuống đỉnh núi nơi trận chiến vẫn chưa ngã ngũ. Hai bóng người liên tục di chuyển, để lại dư ảnh mờ ảo giữa không trung.

Phương Vân Tiêu điều chỉnh nhịp thở, đôi mắt sắc bén khóa chặt vào đối thủ. Cơ thể cậu đã quen dần với nhịp điệu trận chiến, từng cơ bắp căng ra, phản ứng gần như theo bản năng.

(Chỉ cần một cơ hội…)

Người đàn ông cũng nhận ra sự thay đổi. Hắn đã không còn dễ dàng áp đảo như trước. Tốc độ dịch chuyển nhanh chóng của hắn vẫn là lợi thế, nhưng mỗi lần xuất hiện, hắn lại bị đường kiếm của Phương Vân Tiêu đe dọa sát sao hơn.

"Tên nhóc này…" Hắn nghiến răng, ánh mắt lóe lên tia kiêng dè. "Không thể kéo dài nữa."

Ngay khoảnh khắc đó

BÙM!

Một làn sóng năng lượng bùng phát từ cơ thể người đàn ông, mặt đất dưới chân hắn vỡ nát. Hắn không còn giữ lại nữa, toàn bộ sức mạnh được giải phóng!

Nhưng Phương Vân Tiêu đã chờ sẵn.

ẦM!

Hai người va chạm trực diện!

Lần này, Phương Vân Tiêu không bị đánh văng đi nữa. Sức mạnh cơ thể cậu đã vượt qua giới hạn trước đó, từng cú đấm, nhát kiếm đều ẩn chứa lực đạo kinh người.

Người đàn ông kinh ngạc. Hắn có cảm giác như mình không còn chiến đấu với một con người bình thường nữa.

(Thằng nhóc này… càng đánh càng mạnh?!)

Chợt Phương Vân Tiêu thay đổi quỹ đạo tấn công, không còn chỉ đuổi theo đối thủ. Cậu tận dụng địa hình, điều hướng bước chân người đàn ông về phía một vách đá gần đó.

Bước chân của hắn chững lại một chút

Chính là lúc này!

VÙ!

Phương Vân Tiêu xoay người, dồn toàn bộ lực vào một cú đá ngang!

BÙM!

Cú đá trúng ngay sườn người đàn ông, khiến hắn mất thăng bằng, trượt chân khỏi mép vách đá!

Hắn vội dịch chuyển

Nhưng đúng khoảnh khắc xuất hiện lại, một lưỡi kiếm lạnh lẽo đã kề sát cổ hắn.

Không thể nhúc nhích được nữa.

Tĩnh lặng.

Chỉ còn tiếng gió rì rào trên đỉnh núi.

Người đàn ông nắm chặt tay, rồi cuối cùng… thở dài.

"Ta thua."

Phương Vân Tiêu không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm.

Hắn bật cười. "Ngươi rất thú vị. Nhưng hãy nhớ… có những kẻ mạnh hơn ta gấp nhiều lần đang quan sát thế giới này."

Dứt lời, hắn lùi lại một bước, rồi cả cơ thể biến mất như hòa vào hư vô

Phương Vân Tiêu hạ kiếm xuống, ánh mắt trầm tư.

(Cuối cùng cũng kết thúc…)

Cậu nhìn về chân trời xa.

Mặt trời đã lên cao, soi rọi một ngày mới và những thử thách mới đang chờ phía trước.

Nhớ đánh giá để tôi biết cảm nhận của bạn nhé và thấy lỗi sai thì chỉ tôi nhá.