Chương 6: Ánh sáng cuối con đường

Sau đêm bị đuổi việc, Thành lang thang khắp thành phố tìm việc mới. Nhưng không dễ dàng gì để một sinh viên nghèo, không có kinh nghiệm như cậu được nhận vào làm.

Bị từ chối hết lần này đến lần khác, có lúc cậu chỉ muốn bỏ cuộc. Nhưng mỗi khi nghĩ đến mẹ, đến Tâm đang mong chờ mình ở quê, cậu lại cắn răng bước tiếp.

Cơ hội từ sự liều lĩnh

Một ngày nọ, khi đi ngang một công trường xây dựng, Thành thấy những người lao động đang khiêng từng bao xi măng nặng trịch. Mồ hôi họ nhễ nhại, nhưng không ai than vãn.

Cậu bỗng nhận ra, họ cũng giống mình—đều là những con người rời quê lên thành phố, mong muốn đổi đời.

Không chần chừ, Thành bước đến hỏi người quản lý:

"Chú ơi, cháu có thể làm việc ở đây không?"

Người đàn ông nhìn cậu từ đầu đến chân, rồi cười nhạt:

"Nhóc con như mày làm được gì? Công việc này không dành cho mấy đứa thư sinh đâu!"

Thành không bỏ cuộc. Cậu năn nỉ xin một cơ hội. Thấy cậu lì lợm, người quản lý quăng cho cậu một bao xi măng.

"Được thôi, thử khiêng cái này đến kho đi!"

Bao xi măng nặng đến mức khi vừa nâng lên, Thành cảm giác như lưng mình sắp gãy. Nhưng cậu nghiến răng, dùng hết sức bình sinh để vác đi.

Mỗi bước chân như đeo chì, nhưng cậu không bỏ cuộc. Khi đặt bao xi măng xuống, lưng cậu ướt đẫm mồ hôi, hai chân run rẩy, nhưng ánh mắt thì kiên định hơn bao giờ hết.

Người quản lý nhìn cậu đầy bất ngờ, rồi vỗ vai:

"Được lắm nhóc! Từ mai đến làm đi!"

Công việc đầy nguy hiểm

Làm phụ hồ không hề dễ dàng. Thành phải thức dậy từ 4 giờ sáng, vác xi măng, trộn hồ, leo giàn giáo. Đôi tay cậu chai sạn, lưng lúc nào cũng nhức mỏi.

Có lần, khi đang khiêng gạch trên giàn giáo, cậu trượt chân. Chỉ một chút nữa thôi, cậu đã có thể rơi xuống từ tầng ba.

Tim đập thình thịch, cậu nhìn xuống khoảng không bên dưới. Một cú ngã có thể khiến cậu mất mạng.

Nhưng ngay lúc đó, cậu lại nhớ đến mẹ.

Cậu siết chặt tay, tự nhủ: "Mình không thể bỏ cuộc!"

Mỗi ngày trôi qua, cậu dần quen với công việc. Cậu không còn sợ hãi nữa. Ngược lại, cậu cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Bước ngoặt lớn

Một hôm, khi đang làm việc, Thành nghe mấy anh công nhân bàn tán về một công ty xây dựng lớn đang tuyển nhân viên thực tập.

Cậu không biết gì về ngành xây dựng, nhưng cậu hiểu một điều: Nếu muốn thoát khỏi kiếp phụ hồ, cậu cần có một công việc tốt hơn.

Vậy là tối đó, sau một ngày làm việc vất vả, cậu thức đến tận khuya để tìm hiểu về công ty đó.

Cậu biết, nếu chỉ là một cậu sinh viên nghèo không có gì trong tay, chẳng ai thèm để ý đến cậu. Nhưng nếu cậu có kiến thức, có kỹ năng, thì cơ hội sẽ đến.

Vậy là ngoài giờ làm, cậu lao vào học về xây dựng, về kỹ thuật, về cách quản lý công trình.

Ba tháng sau, khi công ty đó mở đợt tuyển thực tập sinh, Thành quyết định nộp đơn.

Cậu không có bằng cấp gì đặc biệt, không có quan hệ, nhưng cậu có một thứ quan trọng nhất—sự kiên trì.

Liệu cậu có thành công?

( viết đến đây mỏi quá, mắt hoa hết roii !. thương thằng tác giả này thì donate cho xin gói mì đi camon mn !!)