Năm mười tám tuổi, Thành đậu đại học. Đó là niềm tự hào lớn lao nhất của mẹ cậu, nhưng cũng là nỗi lo canh cánh trong lòng bà.
Đêm trước ngày Thành lên đường, mẹ ngồi lặng lẽ bên hiên nhà, đôi mắt đượm buồn.
"Mẹ, mẹ đừng lo. Con sẽ tự lo được."
Mẹ cười nhạt, vuốt mái tóc đã lấm tấm sương của mình.
"Thành à, con lên đó... nhớ giữ gìn sức khỏe. Đừng ham làm quá mà quên học hành. Đừng để ai bắt nạt con. Và đừng quên, dù có thế nào, nhà mình vẫn luôn chờ con về."
Thành cúi đầu, giấu đi đôi mắt cay cay.
Sáng hôm sau, cậu bước lên chuyến xe khách chật chội, mang theo một chiếc vali cũ đã phai nhạt và một túi gạo mẹ chuẩn bị sẵn. Thành biết, đây không chỉ là chuyến đi đến một vùng đất mới, mà là cột mốc thay đổi cả cuộc đời cậu.
Những ngày đầu đầy khó khăn
Thành thuê một căn phòng trọ nhỏ nằm sâu trong con hẻm chật hẹp. Tiền mang theo chẳng nhiều, cậu phải tìm việc làm thêm ngay lập tức, những ngày đầu mới lên thật khó khăn.
Ban ngày, cậu đi học. Ban đêm, cậu làm đủ nghề: chạy bàn quán ăn, phát tờ rơi, bốc vác hàng hóa ở chợ đầu mối. Những đêm khuya, khi thành phố đã chìm vào giấc ngủ, cậu vẫn còn lê từng bước mệt mỏi trở về phòng trọ.
Có lần, cậu mệt đến mức ngủ quên ngay trên xe buýt, bị bác tài xế lay dậy khi đến bến cuối cùng.
Nhưng khó khăn nhất không phải là công việc, mà là sự cô đơn. Ở quê, dù có nghèo đến đâu, cậu vẫn có mẹ, có em trai. Nhưng ở đây, giữa hàng triệu con người, cậu lại cảm thấy lạc lõng vô cùng.
Những ngày nhớ nhà, cậu chỉ biết ôm chiếc điện thoại cũ, lắng nghe giọng mẹ qua những cuộc gọi ngắn ngủi.
"Con vẫn khỏe không?"
"Dạ, con khỏe lắm mẹ ạ!"
Dù có đói, có mệt đến đâu, Thành vẫn luôn trả lời như vậy. Cậu không muốn mẹ lo lắng.
Nhưng đôi khi, cậu tự hỏi: "Mình có thể trụ vững ở đây không?"
Vấp ngã đầu tiên
Một ngày nọ, trong lúc đang bưng bê trong quán ăn, cậu vô tình va vào một vị khách. Bát canh nóng đổ lên người anh ta.
Gã đàn ông đó giận dữ quát tháo, ném mạnh chiếc bát xuống đất.
"Mày làm ăn kiểu gì thế hả? Biết cái áo này bao nhiêu tiền không?"
Thành run rẩy, vội vàng xin lỗi. Nhưng gã không nghe, túm cổ áo cậu định đánh.
Chủ quán chạy đến can ngăn, nhưng cuối cùng, cậu vẫn bị đuổi việc.
Tối hôm đó, Thành ngồi một mình bên vệ đường, nhìn dòng xe tấp nập qua lại. Cậu cảm thấy bất lực.
Có lẽ... cậu không thuộc về nơi này.
Có lẽ... cậu nên từ bỏ.
Nhưng rồi, lời hứa với mẹ lại vang lên trong đầu.
"Con sẽ thành công. Con hứa."
Cậu lau đi giọt nước mắt, đứng dậy. Cậu không thể bỏ cuộc.
Ngày mai, cậu sẽ lại đi tìm việc mới.
Chương 6: Ánh sáng cuối con đường