Chương 4: Những bước chân đầu tiên

Năm tháng lặng lẽ trôi, từ một cậu bé sáu tuổi ngây thơ, Thành dần trưởng thành. Cậu không còn thời gian rong chơi, không còn những ngày vô tư chạy nhảy trên cánh đồng. Thay vào đó, mỗi buổi chiều tan học, cậu lại lao vào những công việc tay chân để kiếm tiền phụ giúp mẹ.

Những ngày mùa, cậu ra đồng gặt lúa thuê. Trời nắng như đổ lửa, lưng áo cậu lúc nào cũng ướt đẫm mồ hôi, bàn tay bé nhỏ chai sạn vì cầm liềm suốt ngày. Những lúc mệt lả, cậu chỉ cần nghĩ đến mẹ, đến Tâm là lại cắn răng tiếp tục.

Buổi tối, trong khi những đứa trẻ khác được ngủ ngon, Thành lại ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ, dưới ánh đèn dầu leo lét, cặm cụi làm bài tập. Cậu không thể bỏ học. Cậu đã hứa với mẹ, và hơn ai hết, cậu hiểu rằng con đường duy nhất để thoát khỏi cái nghèo này là tri thức.

Nỗi đau của sự nghèo khó

Một lần nọ, trường có buổi quyên góp sách vở cho học sinh nghèo. Cô giáo gọi tên Thành lên nhận. Cả lớp nhìn cậu, có người thương cảm, có kẻ thì thầm bàn tán.

"Nhìn nó kìa, nghèo đến mức phải xin sách!"

"Chắc ở nhà không có gì ăn luôn ấy!"

Từng lời xì xào như vết dao cứa vào lòng Thành. Cậu đứng chết trân, hai bàn tay siết chặt đến mức run rẩy. Nhưng cậu không nói gì. Cậu chỉ cúi đầu nhận sách rồi bước nhanh về chỗ ngồi.

Hôm đó, cậu trốn ra sau trường, ngồi lặng lẽ một mình. Cậu ghét cảm giác bị thương hại, ghét cái cách mọi người nhìn mình như một kẻ đáng thương. Nhưng cậu có thể làm gì đây? Nghèo không phải là lỗi của cậu.

Cô giáo tìm thấy cậu, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.

"Thành, em giỏi lắm. Đừng để những lời nói đó làm em nản lòng."

Cậu im lặng.

"Em có biết vì sao cô cho em sách không?"

Thành lắc đầu.

Cô mỉm cười:

"Vì cô tin rằng một ngày nào đó, em sẽ thành công. Và em sẽ quay lại giúp những đứa trẻ khác như em bây giờ."

Lời cô nói khiến tim Thành run lên.

Cậu không muốn mãi mãi là đứa trẻ nghèo bị thương hại. Cậu muốn vươn lên, muốn mạnh mẽ, muốn thành công.

Từ hôm đó, cậu không còn xấu hổ vì nghèo nữa. Cậu không chọn cách né tránh hay trốn chạy. Thay vào đó, cậu lao vào học hành, làm việc, và cố gắng từng ngày.

Lời hứa với mẹ

Một buổi tối, khi đang ngồi học bài, mẹ nhẹ nhàng đến bên cậu.

"Thành, con có giận mẹ không?"

Cậu ngẩng lên, ngạc nhiên.

"Sao con lại giận mẹ?"

Mẹ vuốt nhẹ mái tóc cậu, ánh mắt xa xăm:

"Vì mẹ không thể cho con một cuộc sống đủ đầy như bao đứa trẻ khác. Vì con phải khổ từ nhỏ."

Thành nhìn vào đôi mắt mẹ, đôi mắt đã hằn sâu những vết chân chim vì những ngày tháng vất vả.

Cậu nắm chặt tay mẹ, giọng chắc nịch:

"Mẹ yên tâm. Con sẽ thành công. Con hứa."

Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, Thành mơ về một tương lai tươi sáng hơn.

Cậu biết, con đường phía trước sẽ còn rất nhiều khó khăn. Nhưng cậu cũng biết rằng, chỉ cần cậu không bỏ cuộc, cậu nhất định sẽ làm được.