Bố mất, căn nhà nhỏ như chìm vào bóng tối.
Những bữa cơm vốn đã đạm bạc, nay càng ít ỏi hơn. Mẹ không còn cười nữa. Đôi mắt bà hõm sâu vì những đêm mất ngủ, vì những giọt nước mắt đã cạn dần theo thời gian, Thành thấy, Thành đau, Thành thấy thương Mẹ lắm.
Thành cũng thay đổi. Cậu không còn là cậu bé vô tư chạy nhảy khắp cánh đồng nữa.
Buổi sáng, cậu đến trường. Buổi chiều, cậu ra đồng phụ giúp mẹ, đôi tay nhỏ bé cầm cày, chân lấm lem bùn đất. Đôi lúc, nhìn những đứa trẻ khác vô tư chơi đùa, cậu cũng thèm lắm. Nhưng cậu biết, mình không có quyền yếu đuối.
Những ngày mưa, mẹ đi làm thuê xa, Thành phải ở nhà trông em. Tâm còn nhỏ, cứ khóc đòi mẹ, nhưng Thành chỉ biết dỗ dành bằng những câu chuyện về bố:
"Em nhớ bố không?"
"Nhớ... Nhưng bố đâu rồi anh?"
"Bố đi làm trên trời rồi. Nhưng bố vẫn nhìn em mỗi ngày đấy."
Tâm ngước đôi mắt tròn xoe lên bầu trời xám xịt ngoài kia. Thành không chắc điều mình nói có đúng không. Cậu cũng nhớ bố lắm. Nhưng cậu không dám khóc. Vì cậu sợ, nếu mình khóc, thì mẹ và em sẽ càng buồn hơn.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, những năm tháng tuổi thơ của Thành không còn là những ngày rong chơi mà là chuỗi ngày gánh vác.
Cậu lớn lên trong gian khó. Nhưng chính những khó khăn ấy đã rèn giũa cậu.
Một ngày nọ, mẹ bị sốt cao, nhưng bà vẫn cố ra đồng làm việc. Thành nhìn thấy, trong lòng quặn thắt. Cậu không thể chịu đựng thêm nữa.
Cậu quyết định bỏ học.
Mẹ biết được, giận dữ đến mức lần đầu tiên đánh cậu.
"Mày bỏ học thì sau này làm được gì hả Thành?"
"Nhưng con không muốn thấy mẹ khổ nữa!"
Cậu gào lên. Cậu mới mười tuổi, nhưng trong lòng đã chất chứa những áp lực của người trưởng thành.
Mẹ ôm cậu vào lòng. Lần đầu tiên sau bao lâu, Thành bật khóc nức nở như một đứa trẻ.
Đêm đó, hai mẹ con ngồi bên bếp lửa. Giọng mẹ khàn đi vì mệt mỏi:
"Bố con... trước khi mất, chỉ mong con học giỏi, thoát khỏi cái nghèo này. Con muốn giúp mẹ, mẹ hiểu. Nhưng cách con giúp mẹ tốt nhất là tiếp tục học, hiểu không?"
Thành im lặng. Lời của mẹ khiến cậu suy nghĩ rất lâu.
Sáng hôm sau, cậu đến trường. Nhưng từ đó, ngoài giờ học, cậu làm thêm bất cứ việc gì có thể: bẻ ngô thuê, nhặt ve chai, vác gạch... Cậu không còn ngại bùn đất, không còn sợ vất vả.
Cuộc đời cậu, từ đây, chính thức bước vào một con đường đầy chông gai.