Chương 15: Bão tố thật sự

Cơn khủng hoảng bất ngờ

Tiếng chuông điện thoại reo lên giữa một buổi sáng đầy nắng, nhưng khi nghe giọng điệu căng thẳng của nhân viên ngân hàng, cả bầu trời trước mặt Thành như sụp đổ.

"Anh Thành, chúng tôi cần anh thanh toán khoản nợ còn lại trong vòng hai tháng tới. Nếu không, chúng tôi buộc phải thu hồi tài sản thế chấp."

Thành đứng chết lặng. Số tiền nợ vẫn còn quá lớn, và giờ ngân hàng chỉ cho cậu hai tháng để xoay sở? Điều này chẳng khác nào một bản án treo lơ lửng trên đầu.

Cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng bên trong, một nỗi lo sợ âm ỉ len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể. Hai tháng? Làm sao xoay được số tiền khổng lồ trong khoảng thời gian ngắn như vậy?

Cậu buông điện thoại, thở dài, cảm thấy áp lực đè nặng lên vai. Đã bao lần cậu tưởng rằng mọi chuyện đang dần ổn định, nhưng rồi cuộc đời lại nhẫn tâm đẩy cậu vào một ngã rẽ khác, khắc nghiệt hơn.

Bên ngoài, nhân viên công ty vẫn tất bật làm việc, không ai hay biết rằng chỉ trong 60 ngày nữa, nơi này có thể biến mất mãi mãi.

Tâm trí rối loạn

Cả ngày hôm đó, Thành không thể tập trung vào bất cứ thứ gì. Mọi con số trên giấy tờ đều trở nên vô nghĩa. Cậu dành cả buổi chiều ngồi trong văn phòng, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mà chẳng đọc được một dòng nào.

Buổi tối, khi về nhà, Ý đã nhận ra điều gì đó.

"Anh sao vậy?" – Cô hỏi, đặt một bát canh nóng hổi trước mặt cậu.

Thành ngẩng lên, nhìn vợ, rồi nhìn Hiếu và Thảo đang chơi đùa bên góc nhà. Trái tim cậu như thắt lại. Cậu không thể để họ mất đi tất cả.

"Anh chỉ hơi mệt thôi." – Cậu nói dối, cố gắng nở một nụ cười, nhưng Ý không dễ bị lừa.

Cô không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát chồng mình. Cô biết Thành đang che giấu điều gì đó, nhưng cũng hiểu rằng khi chưa đến giới hạn, anh sẽ không mở lời.

Đêm đó, khi Ý và hai con đã ngủ, Thành vẫn ngồi một mình trong phòng làm việc. Mắt cậu trân trân nhìn vào những con số trên màn hình máy tính, đầu óc căng như dây đàn.

Cậu cần một lối thoát.

Lựa chọn rủi ro

Sau nhiều giờ vật lộn với suy nghĩ, Thành nghĩ ra một cách—một thương vụ đầu tư đầy mạo hiểm. Nếu thành công, công ty sẽ có đủ tiền để trả nợ. Nhưng nếu thất bại… cậu sẽ mất tất cả.

Cậu cầm điện thoại, ngón tay lướt qua danh bạ, dừng lại ở một cái tên quen thuộc: Phong – một doanh nhân có tiếng trong ngành bất động sản.

Cậu do dự.

Phong là một người giỏi làm ăn, nhưng cũng rất thực dụng. Nếu Thành muốn hợp tác, cậu sẽ phải chấp nhận những điều kiện khắc nghiệt.

Nhưng còn cách nào khác?

Thành hít một hơi sâu, rồi ấn nút gọi.

Đầu dây bên kia bắt máy, giọng Phong ngái ngủ:

"Ai gọi giờ này vậy?"

"Là tôi, Thành đây."

"Giờ này còn chưa ngủ à? Có chuyện gì sao?"

Thành siết chặt điện thoại.

"Tôi có một đề nghị đầu tư. Gặp tôi vào sáng mai đi."

Phong im lặng vài giây, rồi cười khẽ:

"Có vẻ thú vị đấy. Được thôi. Gặp cậu vào sáng mai."

Cúp máy, Thành thả lỏng người dựa vào ghế, đôi mắt nặng trĩu.

Cậu đã đưa ra quyết định.

Dù đúng hay sai, cậu cũng không thể quay đầu lại nữa.