Ngồi trong tiệm bánh, nhìn cơn mưa ngoài trời, tôi bất giác nhớ lại một chuyện.
Ngày này ở kiếp trước… cũng là ngày tôi bắt đầu lập nghiệp.
Và… tôi đã thành công ngoài sức mong đợi.
Tôi lập tức rút điện thoại ra, gọi cho Bạch Vũ.
"Alo? Mày đang ở đâu?"
"Quán net. Có chuyện gì?"
"Muốn kiếm tiền không?"
Đầu dây bên kia im lặng ba giây, rồi giọng Bạch Vũ vang lên đầy nghi hoặc:
"Mày định đi cướp nhà băng hay sao mà hỏi kiểu đó?"
"Không, đến chỗ này với tao."
Tôi gửi vị trí, bảo An Nhiên về trước rồi rời khỏi tiệm bánh.
Khoảng nửa tiếng sau, tôi và Bạch Vũ đứng trước một tiệm sửa máy tính nhỏ, cũ kỹ và vắng vẻ.
Bạch Vũ vừa đến, nhìn cái biển hiệu bạc màu, ngẩn ngơ hỏi:
"Mày có biết sửa máy tính không mà lại đến đây?"
Tôi cười bí hiểm:
"Mày chỉ cần biết… tao kiếm ra tiền từ đây là đủ."
Bạch Vũ nhìn tôi như nhìn một thằng điên:
"Này, đừng bảo là mày định đầu tư vô cái tiệm rách nát này nhá?"
Tôi không trả lời ngay, mà đẩy cửa bước vào.
Bên trong tiệm sửa máy tính.
Không gian chật hẹp, bừa bộn đủ thứ linh kiện máy tính cũ.
Sau quầy, một ông chú trung niên đang ngủ gật, nghe tiếng chuông cửa liền ngẩng lên với vẻ mặt mệt mỏi.
"Các cậu cần sửa gì?" – Ông ấy ngáp dài, nhìn chúng tôi với đôi mắt thâm quầng.
Tôi bước tới, không vòng vo:
"Cháu không đến để sửa máy. Cháu muốn hợp tác với chú."
Ông chú nheo mắt, có vẻ khó hiểu:
"Hợp tác?"
Tôi gật đầu, hạ giọng nói chắc nịch:
"Cháu có một cách giúp tiệm này kiếm tiền nhiều hơn."
Bạch Vũ há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn tôi.
Còn ông chú… cười khẩy, xua tay:
"Nhóc con, cháu còn chưa đủ tuổi đi làm mà đòi dạy chú kinh doanh à?"
Tôi mỉm cười, không hề bối rối.
"Vậy chú thử nghe cháu nói trước đã."
Ông chú khoanh tay, dựa vào quầy, ra vẻ "để xem thằng nhóc này nói gì."
Tôi hít một hơi thật sâu, ánh mắt lóe lên một tia tự tin tuyệt đối.
Ngay khi tôi vừa dứt lời, cửa tiệm chợt mở ra.
Một người đàn ông trung niên bước vào, tay cầm một chiếc laptop đã bị dập nát thê thảm.
"Ông chủ, cái máy này còn sửa được không?"
Ông chủ lướt mắt nhìn qua, rồi lắc đầu ngay lập tức:
"Hỏng nặng quá rồi. Thay hết linh kiện thì thà mua cái mới còn hơn!"
Người đàn ông cau mày, có vẻ không vui.
Ngay lúc đó, tôi đột ngột bước lên, đẩy nhẹ ông chủ sang một bên.
"Cháu có thể sửa được."
Ông chủ sững sờ, rồi ngay lập tức cười khẩy, khoanh tay lại:
"Nhóc con, cháu tưởng sửa máy tính là trò đùa à? Nếu không sửa được, cháu định đền khách thế nào?"
Tôi bình tĩnh đáp:
"Chú cứ để cháu thử đi."
Người đàn ông trung niên cũng tò mò, gật đầu đồng ý:
"Thôi thì cứ để cậu thanh niên này thử xem nào."
Ông chủ hừ lạnh, nhưng không nói gì nữa.
Tôi lập tức bắt tay vào sửa chữa.
Thay màn hình – động tác nhanh gọn, tháo từng con ốc mà không chút do dự.
Kiểm tra ổ cứng – rút ra, lắp ổ mới vào trong chưa đầy 30 giây.
Thay RAM – một động tác dứt khoát, không chút do dự.
Bạch Vũ há hốc mồm, An Nhiên chống cằm nhìn tôi đầy hứng thú, còn ông chủ ban đầu khinh thường, giờ thì mắt tròn mắt dẹt.
10 phút sau.
Tôi ấn nút nguồn, màn hình sáng lên.
Chiếc máy tính vốn bị coi là không thể sửa, giờ đây chạy mượt mà như mới.
Người đàn ông trung niên kinh ngạc, rồi vui mừng cảm ơn rối rít, móc tiền ra trả.
Ông chủ lúc này mới hoàn toàn sững sờ, không tin vào mắt mình.
"Nhóc con… cháu thực sự sửa được à?"
Tôi thản nhiên nhận tiền từ khách, cười nhẹ:
"Chú thấy sao?"
Ông chủ cười tít mắt, vỗ vai tôi thật mạnh:
"Nhóc, cháu có muốn làm việc cho chú không? Chú chia 50-50!"
Tôi khẽ nhướng mày, lạnh lùng đáp:
"70-30."
Ông chủ lập tức biến sắc.
"Cái gì?! Mày điên à? Tao là chủ tiệm mà chỉ lấy 30% sao?"
Tôi nhún vai, quay sang kéo tay Bạch Vũ:
"Đi thôi, chỗ này không có gì để bàn."
Tôi vừa bước ra cửa, chưa đi được vài bước, ông chủ đã hoảng hốt gọi giật lại.
"Khoan khoan! Được rồi, 70-30 thì 70-30!"
Tôi nhoẻn miệng cười, quay đầu lại, đưa tay ra bắt:
"Giao kèo thành công!"
-
Sau khi chốt thỏa thuận 70-30, tôi chính thức bắt tay vào làm việc tại tiệm sửa máy tính.
Bạch Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng hào hứng đi theo quan sát.
Ngày đầu tiên.
Sáng sớm, tôi vừa bước vào tiệm đã thấy một hàng dài khách xếp hàng chờ.
Ông chủ xoa tay cười hề hề:
"Hôm nay có vẻ bận rộn đấy, cậu xử lý cho tốt nhé!"
Tôi gật đầu, đeo găng tay vào và bắt tay vào sửa chữa.
11 giờ trưa.
Bạch Vũ tựa lưng vào ghế, nhìn tôi làm việc mà há hốc mồm:
"Mày học cái này từ khi nào thế? Tao tưởng trước đây mày chỉ biết chơi game với gây sự thôi chứ?"
Tôi cười bí hiểm:
"Chuyện dài lắm. Nhưng bây giờ mày chỉ cần biết là… chúng ta sắp kiếm được tiền!"
Bạch Vũ nuốt nước bọt, ánh mắt sáng rực:
"Thật hả?"
"Chờ đến cuối ngày sẽ biết."
Buổi tối.
Tôi tính sơ qua, hôm nay tôi đã sửa hơn 30 chiếc máy tính.
Vị khách cuối cùng vừa rời đi, tôi quay sang nhìn ông chủ, chờ đợi số tiền của mình.
Ông chủ cười gượng, rút ra một xấp tiền đặt lên bàn.
"Của cậu đây. Đúng 70% như đã hứa."
Tôi đếm sơ qua, rồi nhét vào túi, lấy ra 500 nghìn đưa cho Bạch Vũ.
Bạch Vũ tròn mắt:
"Cho tao hả? Sao lại đưa tao?"
Tôi vỗ vai hắn, cười nhẹ:
"Cầm lấy đi."
Bạch Vũ nhảy cẫng lên, vui mừng không thôi:
"Ok broo."
Tôi chỉ cười, không nói gì thêm.
Biết rằng số tiền này sẽ có thể giúp gia đình nó qua được vài ngày!
Tôi bước vào nhà, đặt xấp tiền lên bàn trước mặt bố mẹ.
"Đây là tiền con kiếm được hôm nay."
Bố tôi – Thanh Minh, vừa nhìn thấy đã trợn mắt:
"Mày làm gì mà có từng này tiền? Không lẽ đi cướp ngân hàng à?!"
Nói rồi, ông cầm chổi lên, định quật tôi một phát.
Tôi giật mình lùi lại, vội giơ tay lên:
"Khoan khoan!! Đây là tiền con tự kiếm được từ việc sửa máy tính!!"
Bố tôi khựng lại, nhìn tôi chằm chằm như thể không tin vào tai mình.
"Mày sửa… cái gì cơ?"
"Máy tính. Con sửa máy tính kiếm tiền."
Cả căn phòng bỗng im lặng.
Mẹ tôi rưng rưng nước mắt, bà nhẹ nhàng đưa tay lên lau khóe mắt rồi mỉm cười:
"Con của mẹ cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi."
Bố tôi giọng xúc động:
"Mày… giỏi hơn tao rồi đấy."
Tôi cười hì hì, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp chưa từng có.
Sau khi ăn cơm xong, tôi lao ngay vào phòng, cầm điện thoại nhắn tin cho An Nhiên yêu dấu.
Dù chưa chính thức là một cặp, nhưng với tình trạng hiện tại… cũng gần như là vậy rồi.
"Nhiên ơi, đoán xem anh vừa kiếm được bao nhiêu tiền nào?"
"500k?"
"Nhiều hơn!"
"1 triệu?"
"Còn hơn thế nữa!"
"Anh đừng bảo anh đi bán thân đấy nhé?!"
Tôi sặc cơm, nhanh chóng nhắn lại:
"Gì mà bán thân?! Anh bán trí tuệ!!"
An Nhiên gửi một loạt icon cười lăn lộn, sau đó nhắn:
"Vậy mai bao em trà sữa nhé?"
"Quất luôn!"
Nhìn màn hình điện thoại, tôi khẽ cười, lòng cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Ngày hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời.
-
Sau khi nhắn tin với An Nhiên, tôi chợt nhớ đến trà sữa.
Nhìn lại số tiền còn lại trong ví – 500k, tôi bật cười:
"Thời này 500k là mua được cả đống nguyên liệu!"
Không chần chừ, tôi lao ngay ra chợ, mua trà đen, sữa tươi, kem béo, trân châu, siro các loại… Rồi hí hửng chạy về nhà.
Vào bếp, tôi nhắm mắt hồi tưởng lại công thức của Xuemi – một hãng trà sữa cực kỳ nổi tiếng ở kiếp trước.
Ủ trà đúng nhiệt độ.
Pha sữa đúng tỷ lệ.
Đánh kem béo thật mịn.
Trân châu nấu sao cho mềm dẻo.
Sau hơn một tiếng mò mẫm, tôi đã làm xong hơn 50 cốc trà sữa đủ loại, xếp gọn gàng vào tủ lạnh.
"Xong! Ngày mai mang qua nhà An Nhiên cho bất ngờ!"
Sáng hôm sau, 7h sáng, tôi tới nhà An Nhiên, tay xách một túi lớn đầy trà sữa.
Tôi bấm chuông.
Mở cửa là cô Dung – mẹ An Nhiên, bà ngái ngủ nói:
"Con bé còn đang ngủ đấy, vào nhà ngồi đợi đi."
Tôi gật đầu, đặt túi trà sữa lên bàn, nhưng không chịu ngồi yên.
"Gọi một cuộc gọi cũng được, nhưng thế thì nhạt quá..."
Thế là tôi xông thẳng lên phòng!
Cửa phòng An Nhiên không khóa. Tôi lẻn vào, thấy cô ấy đang ngủ say trên giường, khuôn mặt trắng hồng, mái tóc hơi rối, hàng mi dài khẽ rung động.
Mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, làm tôi cảm thấy cực kỳ thư giãn.
"Thôi kệ, nằm xuống chút chắc không sao..."
Tôi leo lên giường, tính đè An Nhiên để gọi dậy, nhưng vừa chạm vào giường… mắt tôi díu lại.
Chưa đầy ba giây, tôi đã lăn ra ngủ, vô thức ôm An Nhiên vào lòng.
Vài phút sau...
An Nhiên mơ màng mở mắt, cảm giác có một cánh tay ôm chặt lấy mình.
Nhìn sang… thấy tôi đang ngủ ngon lành, cô ấy sững người.
"...Cái quái gì đây?!"
Mặt cô ấy đỏ bừng, giãy giụa cố vùng ra, nhưng tôi ôm quá chặt.
"Buông ra ngay!!"
Tôi vẫn ngủ say như chết, không hề có dấu hiệu buông tay.
An Nhiên nghiến răng, sau đó luồn tay xuống, khóa chặt cánh tay tôi rồi xoay người mạnh mẽ.
Két!
"AAAA!! ĐAU ĐAU ĐAU!!"
Tôi bị bẻ tay, đau đến mức mở mắt ngay lập tức.
An Nhiên bực tức nhìn tôi, giọng lạnh lẽo:
"Giờ thì buông chưa?!"
Tôi vội vàng gật đầu, nước mắt lưng tròng:
"Xin hàng! Xin hàng! Tha mạng!"
An Nhiên hừ lạnh, buông tay ra.
Tôi xoa xoa tay, thầm than trong lòng:
"Sau này tuyệt đối không được chọc giận con gái học võ..."
-
Nhìn An Nhiên đang bực bội vì vừa bị tôi ôm ngủ một cách vô tội vạ, cười hì hì rồi nhanh tay giơ 50 cốc trà sữa lên trước mặt cô ấy.
Mắt An Nhiên sáng lên:
"Cái này... cho em à?"
Tôi gạt phắt suy nghĩ của cô ấy:
"Cho đâu mà cho! Cái này là để đem bán!"
An Nhiên: "..."
Tôi nắm tay kéo cô ấy đi, hai đứa tung tăng trên phố với túi trà sữa to đùng.
Đi một lúc, tôi dừng lại ở một góc phố đông người qua lại, móc nốt tờ 20k cuối cùng ra, nhét vào tay An Nhiên:
"Em đi mua một cái bảng ghi 'Trà sữa nhà làm – Ngon, rẻ, sạch' giúp anh đi!"
An Nhiên tròn mắt:
"Chỉ còn 20k mà đòi làm ăn lớn vậy hả?"
Tôi gật đầu chắc nịch.
Cô ấy thở dài, nhưng vẫn chạy đi mua bảng.
Sau một lúc bày biện xong, cả hai bắt đầu rao bán trà sữa.
Lúc đầu không ai để ý, nhưng sau khi một khách thử một cốc rồi khen "Ngon hơn ngoài tiệm", dần dần đã có thêm nhiều người ghé lại.
Buổi sáng bán được: 12 cốc → Thu về 300k
An Nhiên nhìn số trà sữa còn lại, mặt trở nên nghiêm túc:
"Này, nếu không bán hết trong hôm nay, trà sữa sẽ bị hỏng đó!"
Tôi bừng tỉnh.
"Đúng rồi! Tại sao mình lại làm hẳn 50 cốc chứ? Đồ uống không bảo quản lâu được!"
Tôi khá bất lực, nhưng ngay lúc đó…
Từ xa, một cô giáo trẻ bước tới, mỉm cười hỏi:
"Hai em bán trà sữa à? Còn bao nhiêu cốc?"
Tôi rụt rè trả lời:
"Dạ... vẫn còn 38 cốc..."
Cô giáo mỉm cười:
"Tốt quá! Lớp cô sắp liên hoan, vậy cô mua hết 38 cốc còn lại nhé!"
Tôi há hốc mồm, quay sang An Nhiên cũng đang tròn mắt ngạc nhiên.
"Cô... cô mua hết thật ạ?!"
Cô giáo gật đầu, nhưng thêm một câu:
"Nhưng em để giá rẻ hơn một chút nhé?"
Tôi vội vã gật đầu, ra giá 800k cho 38 cốc còn lại.
Cô giáo tươi cười trả tiền, rồi xách cả túi trà sữa đi mất.
Nhìn xuống tay mình, 1 triệu 1!
Tôi phấn khích, lập tức chia đôi cho An Nhiên:
"Của em một nửa!"
Rồi xoa đầu cô ấy nhẹ nhàng.
An Nhiên nhìn tôi, ánh mắt trong trẻo.
Sau đó bất ngờ kéo tôi chạy vọt về nhà, không nói lời nào.
"Ấy! Kéo đi đâu thế?!"
Tôi hốt hoảng, nhưng nhìn gương mặt vui vẻ của cô ấy, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp lạ thường…