Tập 5

Tôi bắt máy, giọng đầu dây bên kia vang lên:

"Alo, anh có phải Thanh Hạo không?"

"Ờ đúng rồi, ai đấy?"

"Tôi là nhân viên của ngân hàng XYZ, tài khoản của anh vừa nhận được một khoản tiền lớn, nhưng hệ thống phát hiện lỗi. Anh vui lòng cung cấp thông tin thẻ để xác minh nhé."

Tôi nhướng mày, nhìn sang An Nhiên. Cô ấy cũng trợn mắt, ra hiệu "Lừa đảo đấy!".

Tôi bật cười, quyết định chơi lớn:

"Ôi may quá! Tôi vừa trúng xổ số 500 tỷ, có khi tiền mới về tài khoản đây này!"

"Dạ vâng! Vậy anh vui lòng cung cấp số thẻ và mã OTP để chúng tôi hỗ trợ kiểm tra ngay ạ."

"Ồ nhưng mà ngân hàng XYZ làm gì có dịch vụ thế này?"

"...Dạ, bên em mới triển khai ạ!"

"Vậy sao? Ủa mà khoan, tôi nhớ tôi đâu có tài khoản ở XYZ nhỉ?"

"...À..."

"À cái DMM!"

"...Bíp... Bíp... Bíp..."

Tên lừa đảo cúp máy cái rập.

An Nhiên nhìn tôi cười điên đảo, suýt nữa thì sặc nước.

"Anh đúng là ngáo vãi!"

Tôi nhún vai, cười hề hề, tiếp tục ăn xúc xích như chưa có gì xảy ra.

Tôi với An Nhiên tiếp tục lang thang trên phố.

 

"Muốn đi đâu nữa không?" Tôi quay sang hỏi.

"Hmm…" Cô ấy chắp tay ra sau lưng, hơi nghiêng đầu nghĩ ngợi.

Bỗng nhiên, mắt cô ấy sáng lên:

"Hay là đi công viên trò chơi?"

Tôi nhíu mày:

"Em mà cũng thích mấy chỗ đó hả?"

An Nhiên híp mắt cười:

"Không! Nhưng em thích nhìn anh sợ hãi."

"Hả?"

Tôi chưa kịp phản ứng, cô ấy đã kéo tay tôi chạy đi.

Công viên trò chơi.

Ngay khi vào cổng, tôi chết sững.

"Em dẫn anh đến đây để chơi tàu lượn siêu tốc??"

An Nhiên gật đầu chắc nịch, vẻ mặt rất mong chờ:

"Đi thôi nào! Nhanh không hết chỗ đó!"

Tôi nhìn cái tàu lượn đang lao xuống từ độ cao kinh hoàng, bên tai toàn tiếng hét thất thanh của đám người trên đó.

Tôi nuốt nước bọt.

"Anh thấy cái vòng quay ngựa gỗ đằng kia cũng khá vui mà?"

"Hạo Hạo, anh không phải đàn ông hả?" An Nhiên khoanh tay, nhìn tôi đầy khiêu khích.

"Được! Chơi thì chơi!" Tôi nắm chặt tay, tự nhủ mình không thể mất mặt.

Ba phút sau.

Tôi với An Nhiên ngồi vào ghế, nhân viên kiểm tra an toàn xong, rồi tàu bắt đầu chạy.

Lúc leo lên, tôi vẫn còn rất bình tĩnh.

Nhưng khi đỉnh cao nhất xuất hiện…

"AAAAAAA——" Tôi hét như chết đến nơi.

Bên cạnh, An Nhiên cười sảng khoái, thậm chí còn giơ tay lên không sợ gì.

Sau khi tàu lượn dừng lại, tôi chân tay bủn rủn, còn cô ấy tinh thần phấn chấn.

"Haha! Anh hét còn to hơn con gái!" Cô ấy chọc tôi.

Tôi đơ mất vài giây, rồi nghiến răng:

"Xong rồi đúng không? Đi về!"

"Chưa! Chúng ta còn chơi ĐỘ CAO TẦN THỬ nữa!"

"EM ĐÙA ANH ĐÓ À?!"

Sau màn tra tấn tinh thần bằng tàu lượn siêu tốc, tôi vừa định chuồn thì An Nhiên đã kéo tay tôi chạy tiếp.

"Anh chưa chơi hết đâu!"

"Không phải chứ…" Tôi rên rỉ.

Mười phút sau.

Tôi đứng trước một trò chơi khác, mặt không còn giọt máu.

"Cái này còn kinh dị hơn tàu lượn nữa!"

An Nhiên cười tủm tỉm:

"Độ Cao Tần Thử, nghe tên đã thấy hấp dẫn rồi ha!"

"Anh không thấy hấp dẫn tí nào!"

Tôi còn đang tính kiếm cớ chạy trốn thì An Nhiên đã lôi tôi vào hàng xếp ghế đầu.

Bắt đầu trò chơi.

Lúc đầu, vòng quay di chuyển rất chậm, tôi suýt thì tưởng bở.

Nhưng đúng lúc đó…

Vù!

Vòng quay tăng tốc, tôi cảm giác mình bị ném lên trời, toàn thân đều chới với.

"AAAAAA——" Tôi hét muốn rách họng.

Bên cạnh, An Nhiên vẫn đang cười sảng khoái.

Đúng lúc này, tay tôi vô thức nắm chặt tay cô ấy.

Cô ấy sững người, rồi quay sang nhìn tôi.

Một lúc lâu sau, An Nhiên khẽ cười.

"Ngốc thật."

Sau khi trò chơi kết thúc, tôi chân run run bước ra ngoài.

"Hạo Hạo, chơi thêm trò kia đi!"

"KHÔNG!" Tôi bỏ chạy.

An Nhiên đứng cười, rồi cũng chạy theo tôi.

Hôm nay, có lẽ là một ngày đáng nhớ nhất.

Vậy là đã đến kì nghỉ học kì 2, sau đó là một loạt bài thi dài đằng đẵng...

Sau một ngày bị An Nhiên hành hạ bằng cả tá trò chơi cảm giác mạnh, tôi tưởng đâu sẽ được nghỉ ngơi. Nhưng đời không như mơ…

Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt ra, tôi đã thấy An Nhiên đứng ngay đầu giường, mặt cười tươi rói:

"Anh dậy rồi hả? Chuẩn bị đi nào!"

Tôi dụi mắt, mơ hồ:

"Sao em lại vào nhà anh lại còn vào hẳn phòng anh? Mà đi đâu cơ?"

"Đi du lịch chứ đi đâu!"

Tôi ngồi bật dậy:

"Hả?! Sao anh không biết gì hết vậy?"

An Nhiên khoanh tay, lườm tôi:

"Hôm qua em nói rồi mà, anh ngủ gật lúc nào thế?"

"Nhưng lỡ mẹ anh không cho đi thì sao?"

"Nếu vậy em đã không vào gọi anh!"

Nửa tiếng sau, tôi đứng lặng người trước cửa nhà, balo đeo sau lưng.

"Mà... mình đi đâu vậy?"

An Nhiên cười bí ẩn:

"Đến nơi rồi biết!"

Tôi cảm giác có gì đó sai sai…

Trên chuyến xe lửa.

"Này, thật ra mình đi đâu thế?" Tôi quay sang hỏi nhỏ.

"Bí mật!"

Tôi thở dài, nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở của cô ấy, tôi lại không nỡ hỏi thêm.

"Thôi kệ, đi với em là được."

An Nhiên bỗng nhiên đỏ mặt, quay đi nơi khác.

Chuyến tàu bắt đầu chuyển bánh, những tòa nhà cao tầng dần dần lùi xa phía sau. Cảm giác rung lắc nhẹ của toa tàu khiến tôi khẽ tựa đầu vào ghế, thở ra một hơi dài.

An Nhiên ngọ nguậy, quay sang tôi:

"Lâu lắm rồi em mới đi tàu lửa đấy!"

Tôi bật cười:

"Cảm giác thế nào?"

"Hơi lạ. Nhưng thích ghê!" – Cô ấy cười tít mắt, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi cũng liếc nhìn ra ngoài. Những cánh đồng rộng lớn, những con đường đất, những dãy núi xa xa… cảnh vật cứ thế lướt qua, mang lại một cảm giác bình yên kỳ lạ.

Bỗng dưng, một nhân viên bán hàng rong đẩy xe ngang qua. Tôi nhanh chóng gọi lại:

"Chị ơi, cho em hai ly trà sữa!"

An Nhiên há hốc mồm:

"Trên tàu cũng có trà sữa hả?"

"Đúng rồi, thử xem có dở không nào!"

Cô ấy cười khúc khích, nhận lấy ly trà sữa từ tay tôi rồi nhấp một ngụm. Ngay lập tức, mặt cô ấy nhăn nhó:

"Trời ơi! Ngọt như đổ cả tấn đường vào!"

Tôi cũng thử một hớp, suýt nữa sặc.

"Uầy… Đúng là 'trà sữa đường nguyên chất'!"

An Nhiên cười ngặt nghẽo, tôi thì chỉ biết lắc đầu, nhưng vẫn tiếp tục uống vì tiếc tiền.

Chuyến tàu vẫn chạy bon bon, tiếng xình xịch đều đều khiến tôi thấy buồn ngủ. Tôi tựa đầu ra sau, lim dim mắt…

Đột nhiên, một cảm giác ấm áp lan tỏa bên cánh tay. Tôi khẽ quay sang – An Nhiên đã tựa đầu vào vai tôi, ngủ ngon lành.

Tôi mỉm cười, không dám động đậy, chỉ lặng lẽ ngắm cô ấy.

Cô gái nhỏ bé này… thật sự là tất cả của tôi!

Vài giờ sau, tàu dừng lại tại một thị trấn nhỏ bên biển.

Gió biển thổi mát rượi, sóng vỗ rì rào. Tôi tròn mắt:

"Wow, đẹp thật!"

An Nhiên nhìn tôi cười tinh nghịch:

"Anh thích không?"

Tôi gật đầu cái rụp.

"Vậy tối nay ngủ lều trên bãi biển nha!"

Tôi đứng hình.

"CÁI GÌ?!"

Tôi đứng hình mất vài giây, rồi quay phắt sang nhìn An Nhiên:

"Ngủ lều á? Em nói đùa đúng không?"

"Anh nhìn mặt em có giống đùa không?" – Cô ấy nhướng mày, cười tinh quái.

Tôi nuốt nước bọt, có chút không tin vào tai mình.

"Nhưng mà… ngủ ngoài trời? Lỡ có ma thì sao?"

"Có em đây rồi, anh còn sợ gì nữa?"

Tôi chưa kịp phản bác, An Nhiên đã kéo tay tôi chạy thẳng ra bãi biển.

Sau một hồi chật vật dựng lều, tôi mệt bở hơi tai, còn An Nhiên thì ngồi vừa cười vừa uống nước dừa.

"Anh có thấy mình vô dụng không?"

"Anh thấy mình bị lừa nhiều hơn." – Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy oán trách.

An Nhiên bật cười, vỗ vai tôi:

"Thôi nào, đổi gió chút đi! Ở thành phố mãi cũng chán mà."

Đêm xuống.

Gió biển mát rượi, tiếng sóng vỗ rì rào.

Tôi và An Nhiên ngồi bên bếp lửa, nướng khoai và trò chuyện.

"Này, nếu anh không gặp em, không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ?"

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, suy nghĩ một chút rồi trả lời:

"Chắc là đang chìm trong quá khứ, không thoát ra nổi."

An Nhiên nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.

"Ngốc quá. Anh còn có em mà."

Tôi ngạc nhiên quay sang, nhưng An Nhiên đã ngửa đầu nhìn bầu trời, giả vờ như chưa nói gì.

Tôi khẽ cười, trong lòng bỗng chốc ấm áp lạ thường.

Nửa đêm.

Tôi đang ngủ say trong lều thì bỗng nghe tiếng sột soạt bên ngoài.

Mở mắt ra, tôi nhìn thấy một cái bóng lướt qua lều.

Tôi rùng mình.

Không lẽ… là marja?

Tôi nín thở, mắt dán chặt vào bóng đen bên ngoài lều. Gió biển rít nhẹ qua những tán dừa, tạo nên một bản nhạc rợn người trong đêm khuya.

"An Nhiên, dậy đi… Có gì đó bên ngoài!" – Tôi khẽ lay cô ấy, giọng có chút run.

"Ưm… Cái gì chứ? Anh lại dở chứng à?" – An Nhiên mở mắt lờ đờ, rồi lập tức nhíu mày khi thấy vẻ mặt tôi nghiêm túc.

Cả hai nín thở, lắng nghe.

Rột rẹt… Rột rẹt…

Một âm thanh lạ vang lên, như có thứ gì đó đang đào bới trên cát ngay gần lều.

Tôi nuốt khan, tim đập loạn xạ.

"Được rồi, em ở yên đây, anh ra xem thử."

"Ơ kìa, anh tính đi một mình á? Hay để em—"

"Không! Lỡ có gì nguy hiểm thì sao?" – Tôi lắc đầu, cầm lấy cây gậy dựng lều, rồi từ từ mở cửa lều.

Gió biển phả vào mặt, mang theo mùi muối mặn. Dưới ánh trăng, tôi thấy một cái bóng nhỏ đang lúi húi đào bới trong đống đồ ăn của bọn tôi.

Tôi hít sâu, dũng cảm tiến lại gần hơn…

Bốp!

"1 cước là nằmmm!"

Tôi hét lên, vì trước mặt tôi là một con khỉ nhưng tôi chỉ gõ được nó 1 cái và đành nhìn nó ôm túi khoai nướng bỏ chạy!

An Nhiên bật cười ngặt nghẽo phía sau:

"Hahaha! Em cứ tưởng anh gan lắm chứ, ai ngờ lại sợ một con khỉ!"

"Không phải sợ! Chỉ là… nó bất ngờ quá thôi!" – Tôi bào chữa, nhưng An Nhiên vẫn cười điên đảo, suýt lăn ra cát.

Sau khi đuổi theo nhưng thất bại, tôi ôm hận quay về lều.

"Mẹ nó, mai bố mày đốt rừng!" – Tôi lầm bầm.

An Nhiên cười, kéo tôi vào lều:

"Thôi, ngủ đi. Sáng mai còn dậy sớm đón bình minh."

Tôi thở dài, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống.

Đêm đó, tôi không ngủ ngay. Tôi lặng lẽ nhìn An Nhiên, lòng bỗng cảm thấy bình yên đến lạ.

An Nhiên nằm ngay bên cạnh, chỉ cách tôi vài phân. Hơi thở cô ấy nhẹ nhàng, gương mặt thanh tú dưới ánh trăng trông càng dịu dàng hơn.

Tôi nuốt khan, cảm giác vừa hồi hộp vừa lúng túng. Đây là lần đầu tiên tôi nằm sát bên cô ấy như thế này…

"Anh bị cảm à?" – An Nhiên bỗng nhiên quay sang, chống tay lên đầu nhìn tôi.

"Hả? Sao em hỏi vậy?" – Tôi lắp bắp.

"Vì anh run như cầy sấy kìa."

"Không có!" – Tôi chối bay, nhưng cô ấy chỉ cười nhẹ, rồi vươn tay kéo chăn lên đắp cho tôi.

"Ngủ đi chấn bé đù."

Tôi không dám nhúc nhích, chỉ biết nhắm mắt giả vờ ngủ. Nhưng làm sao mà ngủ được chứ!

Hơi thở An Nhiên gần ngay bên tai, ấm áp đến kỳ lạ. Một cảm giác bình yên len lỏi vào lòng tôi…

Một lúc sau.

"Anh ngủ chưa?" – Giọng An Nhiên vang lên trong đêm tối.

"Chưa."

"Em cũng vậy."

Cả hai im lặng, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển vỗ rì rào.

"Anh có thấy… đây giống như một giấc mơ không?" – An Nhiên khẽ hỏi.

Tôi quay sang, chạm phải ánh mắt cô ấy. Trong đó có chút mơ màng, chút xúc động mà tôi không tài nào hiểu hết.

"Nếu là mơ, anh muốn mơ mãi thế này." – Tôi thì thầm.

An Nhiên khẽ cười, rồi nhắm mắt lại.

"Ngủ ngon nhé, đồ ngốc."

Tôi khẽ mỉm cười, nhắm mắt theo.

Lần đầu tiên sau bao năm, tôi cảm thấy an toàn đến thế.

Sáng hôm sau.

Tiếng chim hải âu vang lên réo rắt trên bầu trời. Tôi chớp mắt, cảm giác hơi nặng nặng trên tay.

Nhìn xuống…

An Nhiên đang gối đầu lên cánh tay tôi ngủ ngon lành.

Tôi khựng lại, không dám động đậy. Trái tim đập thình thịch, cảm giác vừa vui vừa bối rối.

Bất giác, tôi đưa tay vén nhẹ mái tóc lòa xòa trên mặt cô ấy.

An Nhiên cựa mình, đôi mắt từ từ mở ra.

Cả hai nhìn nhau, lặng người.

Rồi cô ấy bật dậy ngay lập tức.

"Anh! Sao lại nhìn em như vậy?!" – Gương mặt đỏ bừng.

"Ơ… thì em nằm lên tay anh trước mà?" – Tôi gãi đầu.

"Hứ! Không nói chuyện với anh nữa!" – Cô ấy vùng vằng, nhưng tôi thấy khóe môi vẫn khẽ cong lên.

Tôi phì cười, đứng dậy vươn vai:

"Thôi nào, đi ngắm bình minh rồi về thôi!"

An Nhiên lườm tôi một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau.

Trên đường về, tôi bất giác mỉm cười.

Trời hôm nay xám xịt, mây đen kéo đến, báo hiệu một cơn mưa sắp tới.

"Hôm nay anh có kế hoạch gì không?" – An Nhiên vừa đi vừa quay sang hỏi tôi.

Tôi suy nghĩ một chút, rồi nở nụ cười bí hiểm:

"Dẫn em đi một nơi đặc biệt."

An Nhiên nheo mắt nghi ngờ:

"Lại bày trò gì nữa đây?"

"Đi rồi sẽ biết!"

Nói xong, tôi nắm tay cô ấy, kéo đi mà không để cô ấy kịp phản đối.

Một giờ sau.

Chúng tôi đứng trước một tiệm bánh ngọt nhỏ, trông khá cũ kỹ nhưng lại mang một cảm giác ấm áp và quen thuộc.

"Anh dẫn em tới đây làm gì?"

"Trước đây, mỗi lần tâm trạng không tốt, anh đều tới đây ăn bánh." – Tôi cười nhẹ.

An Nhiên chớp mắt, rồi kéo tôi vào trong.

Tiệm bánh có mùi bơ sữa thơm lừng, những chiếc bánh ngọt xinh xắn được bày biện đẹp mắt.

Chúng tôi chọn một góc gần cửa sổ, gọi hai phần bánh cùng một ly trà nóng.

"Hồi nhỏ, anh từng ước sau này sẽ mở một tiệm bánh." – Tôi vừa nói vừa cười, cảm thấy hơi buồn cười khi nghĩ về ước mơ trẻ con của mình.

"Anh có thể thực hiện mà?" – An Nhiên chống cằm, nhìn tôi chăm chú.

Tôi khẽ lắc đầu:

"Giờ anh không còn nghĩ đến điều đó nữa."

"Anh thay đổi nhiều quá." – An Nhiên thì thầm.

Tôi sững lại một chút, rồi mỉm cười:

"Ừ, nhưng ít nhất vẫn còn em bên cạnh."

An Nhiên bất giác đỏ mặt, nhưng chưa kịp nói gì thì bên ngoài trời bắt đầu mưa tầm tã.

Cả hai nhìn ra ngoài, cơn mưa bất chợt trút xuống như trút hết muộn phiền.

"Thế này là về không được rồi." – Tôi thở dài.

An Nhiên cười tủm tỉm:

"Vậy thì ở lại lâu hơn một chút đi."

Tôi quay sang nhìn cô ấy, trái tim bỗng đập chậm một nhịp.

Không biết từ bao giờ, tôi đã không còn muốn chạy trốn khỏi quá khứ nữa.

Có lẽ…

Chỉ cần An Nhiên ở đây, tôi đã có tất cả rồi.