Người vệ sĩ

Cô nhìn lướt qua từng bức tranh phù điêu, rồi dừng lại trước bức phù điêu "Cá chép hóa rồng" là kiệt tác có một không hai của nghệ nhân gốm sứ Đông Hồ. Từng đường nét uốn lượn, từng lớp men bóng loáng phản chiếu ánh đèn vàng nhạt, tạo nên một vẻ đẹp vừa sống động vừa uy nghiêm. Cố nghệ nhân Đông Hồ không chỉ nổi danh với tay nghề gốm sứ tinh xảo mà còn là một nhạc sĩ, họa sĩ tài hoa, có tầm ảnh hưởng trong và ngoài nước. Trong số những tác phẩm để đời của ông, "Cá chép vượt vũ môn" là tác phẩm mà cô yêu thích nhất, bởi vì nó không chỉ thể hiện sự tinh tế trong nghệ thuật mà còn mang ý nghĩa sâu sắc về sự vươn lên và chuyển mình đầy mạnh mẽ, của một con cá chép nhỏ.

Đang mải mê chiêm ngưỡng những bức phù điêu, Thanh Nhã chợt giật mình khi nghe thấy tiếng động từ hồ nước phía sau. Âm thanh ấy khẽ khuấy động màn đêm tĩnh mịch, làm cô thoáng rùng mình. Cô nín thở, chậm rãi quay đầu lại, nhìn những gợn sóng lăn tăn đang lan rộng trên mặt nước. 

Thanh Nhã giật mình lùi lại khi nhìn thấy Lý Nam Vương, từ từ ngoi lên khỏi mặt nước, cô vô tình va vào chiếc bàn phía sau. Một ly rượu rơi xuống vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh văng khắp sàn.

Chân cô giẫm lên những mảnh vỡ sắc nhọn, nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau.

Lý Nam Vương với lấy chiếc khăn tắm, quấn ngang hông rồi chậm rãi tiến về phía cô.

Thanh Nhã muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể dường như đã hóa đá. Đôi chân cô như bị trói chặt xuống sàn, không thể nhúc nhích.

Lý Nam Vương dừng lại, ánh mắt trầm xuống khi nhìn thấy vết máu loang lổ dưới chân cô.

"Cút." Hắn lạnh lùng nhả ra một chữ, giọng nói chẳng có cảm xúc.

Vừa lúc đó, Vương Đình xuất hiện, nắm lấy khuỷu tay Thanh Nhã kéo đi. Do hoảng loạn, cô vô thức bấu chặt lấy vạt áo Vương Đình như thể nắm được chiếc phao cứu sinh giữa dòng nước lũ. Cử chỉ bất ngờ ấy khiến Vương Đình hơi khựng lại, ánh mắt thoáng dao động khi cô bất ngờ tựa vào mình.

Lý Nam Vương đứng yên, ánh mắt u ám, đôi mày nhíu chặt. Không ai biết hắn đang nghĩ gì.

"Hừ, lại giở trò gì nữa đây? Đúng là diễn sâu quá mức, giả vờ yếu đuối để lấy lòng thương hại sao? Thật kinh tởm. Tôi thực sự muốn xé nát khuôn mặt giả tạo đó của cô."

Những suy nghĩ lạnh lẽo ấy xoáy sâu trong đầu hắn. Hắn liếc sang Vương Đình, lạnh lùng ra lệnh.

"Đưa cô ta về phòng."

Vương Đình kéo cô đi, nhưng Thanh Nhã loạng choạng, mất đà ngã nhào về phía trước. Vương Đình túm gáy cô nhấc dậy, đầu ngón tay vô tình lướt qua làn da ở sau gáy, lạnh đến mức khiến cô rùng mình.

"Còn đi được không?"

Câu hỏi bất ngờ của Vương Đình khiến không gian như khựng lại. Lý Nam Vương, đang nhấp một ngụm rượu, suýt chút nữa bị sặc.

Khóe môi hắn khẽ cong lên, ánh mắt thoáng hiện ý cười đầy ẩn ý.

"Thú vị. Cậu ta mà cũng biết quan tâm đến phụ nữ sao? Hiếm thấy thật đấy. Đúng là đáng để mở to mắt mà nhìn."

Lý Nam Vương dõi theo bóng dáng Thanh Nhã khuất dần, trong đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

"Thanh Nhã ơi là Thanh Nhã, cô thật sự ngốc nghếch hay chỉ đang giả vờ? Tôi phải bái phục cô khi giở trò bẩn thỉu một cách trơn tru như vậy. Nhưng đáng tiếc, trong từ điển của tôi không tồn tại hai chữ "khoan dung". Kẻ dám chạm vào giới hạn của tôi… chỉ có một kết cục - sống không bằng chết."

Hắn lắc nhẹ ly rượu, chất lỏng sóng sánh phản chiếu dưới ánh đèn mờ nhạt. Sau đó, hắn một ngụm uống cạn, ánh mắt vẫn dõi theo cô, cho đến khi bóng dáng mong manh ấy chìm vào màn đêm.

Thanh Nhã cố gắng lắm mới lê bước về đến phòng. Toàn thân rã rời, hơi thở rối loạn, nhưng cô vẫn không quên quay lại, khẽ nói.

"Cảm ơn anh!"

Lời cảm ơn nhẹ như gió thoảng qua lại khiến Vương Đình khựng lại. Đôi mắt anh thoáng hiện lên vẻ bất ngờ, như thể không tin vào tai mình.

"Cô vừa nói gì?" Vương Đình cau mày, quay người lại, giọng trầm thấp hỏi lại.

"Cảm ơn anh."

Thanh Nhã nhắc lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chân thành.

Cô cố đứng dậy, nhưng khi vừa dồn lực, cơn đau nhói ở dưới chân truyền đến, khiến cô mất thăng bằng. Cả người loạng choạng ngã về phía trước, vô thức ôm lấy eo Vương Đình để tìm điểm tựa.

Vương Đình thoáng sững sờ, ánh mắt lóe lên một tia khó hiểu. Nhưng chỉ trong vài giây, anh lạnh nhạt nhấc chân bước đi, thản nhiên như chưa từng có gì xảy ra.

Điểm tựa biến mất, Thanh Nhã lập tức ngã nhào xuống sàn, đau điếng.

Vương Đình dừng bước, chỉ hơi ngoảnh đầu lại, giọng điệu không chút cảm xúc.

"Ổn chứ?"

Thanh Nhã nghiến răng, cố nén cơn đau, nhưng không nhịn được lầm bầm.

"Ổn đến mức muốn đi viện đây này."

Trong lòng cô thực ra muốn chửi thề hơn là trả lời.

Thanh Nhã xoa nhẹ cánh mũi bị đau, khi ngẩng đầu lên, ngay khoảnh khắc đó cô bỗng đứng hình vài giây khi chạm phải ánh mắt Vương Đình. Lấy lại tinh thần, cô lặng lẽ quan sát anh, trong lòng thầm đánh giá.

"Cứ nghĩ anh trai đã là người đàn ông đẹp nhất, nhưng không ngờ người này còn vượt xa hơn. Từ góc độ này nhìn lên, khuôn mặt anh ta mang một nét lạnh lùng quyến rũ, xen lẫn sự mê hoặc khó cưỡng. Từng đường nét trên gương mặt đều hoàn hảo, cân đối một cách tinh tế, như thể được tạc ra từ bàn tay của một nghệ nhân bậc thầy."

"Nhìn đủ chưa?"

Giọng nói trầm thấp của Vương Đình kéo cô trở lại thực tại. Bị bắt gặp đang quan sát anh, Thanh Nhã vội cúi xuống, che đi sự xấu hổ.

"Đứng lên đi."

Vương Đình chìa tay về phía cô.

Thanh Nhã ngẩn người, nhìn bàn tay trước mặt, một bàn tay to, thô ráp với những vết chai sạn hiện rõ. Cô do dự hồi lâu, rồi chậm rãi đặt tay mình lên đó.

"Bàn tay anh ta rất lạnh, nhưng không hiểu sao mình lại cảm thấy ấm áp và an toàn."

Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ lùa vào phòng, khiến cô khẽ run rẩy.

Vương Đình liếc nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên chiếc áo len tăm mỏng manh. Lớp vải nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nhỏ bé, rõ ràng không đủ để giữ ấm trong thời tiết thế này.

Không khí nơi đây lạnh lẽo một cách bất thường, từng làn hơi thở của anh cũng trở nên mờ nhạt giữa làn sương mỏng len lỏi qua khe cửa.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên.

"Căn phòng này chịu ảnh hưởng khí lạnh từ hồ Ngự Long. Một người phụ nữ yếu đuối như cô mà có thể chịu được, tôi cũng phải nể phục."

Ánh mắt anh dừng lại trên người Thanh Nhã, đánh giá từ đầu đến chân, thầm nghĩ.

"Chắc ký sinh trùng trong cơ thể cô ta đã trưởng thành không ít."

Bên ngoài, cơn gió rít qua khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh buốt giá. Dòng suy nghĩ trong đầu Vương Đình cũng theo đó mà tan biến.

Anh xoay người định rời đi, nhưng đôi chân bất chợt khựng lại khi phát hiện vết máu loang lổ trên nền gạch.

Đôi mắt anh trầm xuống, nhìn lướt qua vết máu, giọng trầm thấp, mang theo chút nghi hoặc hỏi cô.

"Ổn chứ?"

"Anh đoán xem tôi có ổn không?" Giọng cô khẽ run, nhẫn nhịn cơn đau. Đôi mắt ngấn lệ nhìn Vương Đình, long lanh đến mức khiến người ta không khỏi xao lòng.

Vương Đình tránh né ánh mắt ấy, lòng chợt dấy lên cảm giác kỳ lạ.

"Không hiểu sao… khi cô ta nhìn mình như vậy, lại khiến mình có chút sợ hãi."

Cô chần chừ một lúc rồi lên tiếng.

"Tôi có thể nhờ anh một việc được không?"

"Chuyện gì?" Giọng anh dửng dưng.

"Anh lấy giúp tôi hộp cứu thương được không?"

"Hửm?" Vương Đình khẽ nhướng mày.

Cô mím môi, ánh mắt chờ đợi.

Vương Đình im lặng nhìn cô hồi lâu. Không nghe anh trả lời, cô gượng cười.

"Không sao… cảm ơn anh."

Anh đột nhiên lên tiếng.

"Được."

Cô thoáng ngạc nhiên: "Hả?"

"Chờ đấy, tôi đi lấy hộp cứu thương cho."

Cô chớp mắt rồi vội đáp: "Dạ!"

Nét mặt u buồn bỗng chốc bừng sáng, tựa như đóa hoa phù dung vừa mới nở. Đôi mắt cô long lanh sáng ngời, phản chiếu ánh sáng dịu dàng, nhìn anh đầy mong đợi.

Vương Đình không nói gì thêm, chỉ xoay người rời đi.

Hành lang dài vắng lặng, chỉ còn ánh đèn mờ ảo hắt xuống nền đá lạnh lẽo, cùng với tiếng giày vang lên đều đặn, cho đến khi dừng lại trước cửa phòng y tế.