Vết thương ở lòng bàn chân

Bác sĩ bước ra từ phòng tắm, ngạc nhiên khi thấy Vương Đình đứng đó. Thoáng sững lại, anh ta cười cười rồi hỏi.

"Ơn giời, ngọn gió nào đưa anh đến phòng tôi vậy?"

"Thuốc."

"Thuốc? Thuốc gì?"

"Trị thương."

Bác sĩ nhíu mày, ánh mắt đầy thắc mắc.

"Ai bị thương?"

Vương Đình không trả lời, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào anh ta, khiến anh ta khẽ rùng mình. Mồ hôi bắt đầu túa ra, anh ta cười gượng, thầm than trong lòng.

"Mỗi lần lấy thuốc cho anh ta, mình phải nhìn sắc mặt mà đoán bệnh

 Lấy lại nụ cười, anh ta cẩn trọng hỏi.

"Anh có cần tôi kiểm tra lại vết thương không?"

"Không cần."

Vừa dứt lời, Vương Đình cầm lấy hộp thuốc xoay người rời đi. Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm đầy cảm thán.

"May mà tiễn được vong đi sớm, chứ anh ta mà ở lại thêm chút nữa, mình sẽ chết vì căng thẳng…"

Vương Đình bước ra khỏi phòng, chưa đi được bao xa, bắt gặp Lý Nam Vương đang chậm rãi tiến đến. Hắn cầm ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm thật chậm, nhưng ánh mắt thì dừng lại ở tay Vương Đình đang cầm hộp cứu thương.

"Có chuyện gì sao?" Vương Đình nhìn xuống hộp cứu thương lạnh nhạt hỏi.

Lý Nam Vương nhếch môi, giọng điệu pha chút mỉa mai.

"Cậu đang lo cho cô ta?"

"Không."

"Ồ, vậy sao?" Hắn nheo mắt, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn xuyên thấu suy nghĩ của đối phương. "Thế, trên tay cậu đang cầm gì đấy?"

Vương Đình chẳng buồn đáp, chỉ nâng hộp cứu thương lên, như một câu trả lời. Khi nhấc tay, anh cố tình để lộ vết thương còn hằn rõ trên cổ tay.

Lý Nam Vương nhìn thoáng qua, chợt cười khẽ.

"À… Tôi nhớ có lần cậu bị thương nặng, chẳng thèm thuốc thang gì mà vẫn lành nhanh như thường. Sao lần này chỉ rách da một chút lại cẩn thận như vậy?"

"Ngẫu hứng thôi." Vương Đình đáp gọn, không muốn đôi co.

Anh quay người rời đi, để lại Lý Nam Vương đứng đó với nụ cười nhạt trên môi. Hắn chậm rãi uống cạn ly rượu, rồi xoay người trở về phòng.

Vương Đình dừng bước khi gần tới phòng cô. Bàn tay siết chặt hộp cứu thương, anh thoáng do dự.

"Mình đang làm cái quái gì vậy?" Vương Đình cau mày, lòng tràn đầy khó chịu. "Cô ta bị thương thì liên quan gì đến mình? Tại sao phải giúp?"

Anh hít sâu một hơi, quyết định xoay người rời đi. Nhưng chưa đi được mấy bước, đôi chân bỗng dừng lại.

"Mình bị điên rồi chắc…"

Lắc đầu, anh thở dài đầy bất lực. Trong đầu luôn hiện lên hình ảnh đôi mắt trong veo của cô khi ngước nhìn, ánh mắt ấy như đang cầu xin sự giúp đỡ. 

"Coi như mình điên đi."

Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng Vương Đình quay lại.

Thanh Nhã ngồi tựa vào mép giường, hai tay siết chặt vạt áo. Cô không dám nhìn mảnh thủy tinh vẫn còn cắm sâu ở lòng bàn chân.

Bỗng, một luồng khí mát lạnh truyền đến từ cổ chân. Cô giật mình mở mắt, đối diện với bàn tay chai sạn nhưng rắn rỏi đang nhẹ nhàng nâng chân cô lên.

"Cố chịu." Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên.

Thanh Nhã nhìn anh, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

"Mặc dù anh ta lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng mình lại thấy ấm áp."

Luồng suy nghĩ vừa lóe lên liền bị cắt đứt khi Vương Đình chạm vào mảnh thủy tinh.

"Ui! Anh nhẹ tay chút…" Cô nhăn mặt, giọng khẽ run.

Vương Đình không đáp, ánh mắt chỉ tập trung vào vết thương. Anh trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói.

"Mảnh vỡ còn cắm sâu bên trong. Nếu rút ra sẽ gãy."

Anh nhìn cô, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng lại khiến người ta căng thẳng.

"Chỉ còn cách rạch và lấy nó ra."

"Hả?" Cô tròn mắt nhìn anh.

"Rạch không?" Anh hỏi, giọng điệu dửng dưng như đang nói về một chuyện vô cùng bình thường.

Một câu hỏi rất nhẹ nhàng đối với người nói, nhưng lại khiến người nghe run sợ đến lạnh sống lưng.

"Không rạch, có được không?"

"Được." Vương Đình đáp gọn rồi đứng dậy.

Thanh Nhã hoảng hốt nhìn theo, mếu máo như sắp khóc. Đùa sao? Nếu không lấy hết mảnh vỡ ra, vết thương lâu lành, nghiêm trọng hơn có thể dẫn đến nhiễm trùng rồi… hoại tử! Nghĩ đến viễn cảnh mất chân, cô lập tức kéo nhẹ ống tay áo, giọng nũng nịu.

"Anh rạch nhẹ một chút nhé!"

Vương Đình cúi xuống, chạm mắt với gương mặt đang méo xệch của cô. Nhìn vẻ mặt sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra đáng thương, anh chợt thấy buồn cười. Thậm chí, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh lại cảm thấy cô có chút ngộ nghĩnh, đáng yêu.

Suy nghĩ này vừa thoáng qua, Vương Đình liền giật mình, vội gạt bỏ ngay. Anh lấy lại vẻ nghiêm túc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô.

"Chắc chắn?" Anh hỏi lại lần nữa.

Thanh Nhã mím môi, rồi gật đầu.

"Nhưng mà…"

Cô bối rối, dường như có điều muốn nói nhưng lại chần chừ. Hai tay xoắn lấy vạt áo đến mức nhàu nát, cô không biết nên mở lời thế nào.

"Mình bị dị ứng với thuốc tây… Có nên nói với anh ta không nhỉ?" Thanh Nhã thoáng do dự, nhưng rồi lại tự trấn an.

"Thôi, chắc không cần đâu. Hiện tại mình đang ở trong cơ thể khác, chắc không ảnh hưởng gì…"

Cô chưa suy nghĩ xong thì giọng nói lạnh lùng quen thuộc đã vang lên.

"Không có gây tê."

Như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, Thanh Nhã tròn mắt, bàng hoàng.

"Hả? Không có gây tê á?" Cô thảng thốt hỏi lại, mong rằng mình nghe nhầm.

"Phải."

"Chả đau lắm à?"

"Cảm giác như cô giẫm vào mảnh thủy tinh."

Cô nghẹn lời.

"Anh ta không biết an ủi chút nào? Giẫm lên mảnh thủy tinh đau muốn chết!" Cô thầm mắng trong đầu, cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

"Lựa chọn đi." Vương Đình ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt. "Tôi không có thời gian ngồi đây nghe cô trả treo."

"Tôi có trả treo hồi nào?" Cô thốt lên theo phản xạ, ngay sau đó mới nhận ra mình lỡ lời.

Vương Đình chẳng thèm để tâm đến thái độ bất mãn của cô, chỉ lặp lại câu hỏi cũ, giọng vẫn dửng dưng.

"Rạch hay không?"

Thanh Nhã hít sâu, nhắm chặt mắt, như thể đã quyết định phó mặc số phận cho anh.

"Anh làm đi."

Vương Đình không nói thêm, chỉ hất cằm về phía chiếc ghế gần đó.

"Ngồi kia."

Cô cắn môi, nhảy lò cò đến ghế rồi ngồi xuống, ánh mắt bất an dán chặt vào bộ dao kéo sáng loáng. Nhịp tim cô đập loạn xạ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Khi Vương Đình nắm lấy cổ chân cô, Thanh Nhã giật mình, theo phản xạ liền giữ lấy tay anh.

"Anh có thể nhẹ tay một chút được không?"

Thanh Nhã nhìn anh, ánh mắt đầy căng thẳng xen lẫn sợ hãi.

Vương Đình thoáng dừng lại nhìn cô. Đôi mắt trong veo, thuần khiết ấy… Dù là người đàn ông lạnh lùng đến đâu cũng dễ mềm lòng. Nhưng anh nhanh chóng gạt đi ý nghĩ đó, vẫn giữ giọng điệu thản nhiên hỏi lại.

"Mảnh thủy tinh đâm vào chân có đau không?"

Cô tròn mắt nhìn anh, không thể tin được anh lại hỏi một câu ngớ ngẩn đến vậy.

"Đau." Cô mếu máo gật đầu. "Anh hỏi câu này làm gì? Tôi đang đau đây này! Anh còn rạch thêm vài đường nữa, tôi đau đến chết đi sống lại đấy!"

Vương Đình liếc cô một cái, nhếch môi lạnh nhạt.

"Vậy hỏi làm gì? Nếu đau, có thể cắn."

Vương Đình bất ngờ đưa cho cô một khúc xương đồ chơi của chó.

Thanh Nhã chớp mắt nhìn chằm chằm món đồ trước mặt, trong lòng lập tức bốc hỏa.

"Anh coi tôi là chó à?" Cô trừng mắt nhìn anh, tức đến nỗi suýt nhảy dựng lên.

Vương Đình chẳng thèm để ý, vẫn thản nhiên dí sát khúc xương vào miệng cô.

"Cắn đi, phòng trường hợp cô đau quá lại cắn lưỡi tự sát."

Thanh Nhã nghẹn lời, suýt nữa thì tức đến phát khóc.

"Yên tâm, tôi không ngu đến mức tự tử đâu." Cô nghiến răng đáp, hất khúc xương qua một bên.

Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã tái nhợt vì sợ hãi lại ửng đỏ vì tức giận.

Vương Đình nhìn cô, khóe môi hơi cong lên. Cô trông như một con mèo xù lông, vừa tức tối vừa bướng bỉnh, có chút khôi hài.

Thanh Nhã trừng mắt nhìn anh.

"Anh đang cười trên nỗi đau của tôi đấy."

Vương Đình lập tức thu lại nụ cười, lạnh nhạt nhắc nhở.

"Không được la hét."

"Biết rồi! Có đau tôi cũng cắn răng chịu đựng, được chưa? Tôi không chịu đau thì anh chịu thay cho tôi chắc?"

Cô bực tức hậm hực, giọng điệu rõ ràng mang theo ý trách móc.

Nhưng Vương Đình vẫn thản nhiên như không, ánh mắt trầm tĩnh, bàn tay cầm dao vô cùng vững vàng.

Lưỡi dao vừa rạch xuống, cơn đau lập tức ập tới. Thanh Nhã cắn môi, toàn thân căng cứng. Có mấy lần cô muốn giãy nảy lên, nhưng chạm phải ánh mắt sắc bén của Vương Đình, cô liền cố gắng chịu đựng, không dám kêu lên tiếng nào.