Cô điên cuồng cấu xé lớp mặt nạ trên gương mặt.
Hắn đứng đó, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói thản nhiên.
"Vô ích thôi. Giờ nó đã là một phần da thịt của cô rồi."
Hắn phất tay, quay sang hai vệ sĩ đang chờ lệnh.
"Đưa cô ta đến hộp đêm."
Ánh mắt Thanh Nhã trừng lớn, cả người run rẩy vì sợ hãi. Cô muốn gào lên, muốn nguyền rủa bọn chúng, nhưng miệng đã bị bịt chặt. Cổ họng bật lên những tiếng ú ớ tuyệt vọng, nước mắt chẳng thể rơi, chỉ có từng giọt máu đỏ thẫm tràn ra từ hốc mắt.
"Đồ ác quỷ…! Các người… rồi sẽ gặp quả báo…!"
Lời nguyền rủa như tiếng gió rít qua kẽ răng, vô vọng mà ám ảnh.
Vệ sĩ kéo lê cô qua những hành lang dài lạnh lẽo. Căn phòng nơi họ đưa cô đến chìm trong bóng tối không một tia sáng. Cho đến khi mắt cô dần thích nghi, mới nhìn thấy một tia sáng yếu ớt len lỏi qua khe cửa sổ, lay lắt như hơi thở của chính cô lúc này.
Tách!
Ánh điện bật lên.
Trước mặt cô là một căn phòng chật hẹp, những bức tường loang lổ vết ố tối màu, phản chiếu sự ẩm mốc và tàn tạ. Vài dụng cụ treo lủng lẳng, dính đầy máu khô, tỏa ra thứ mùi tanh nồng khiến người ta buồn nôn.
Cánh cửa bất ngờ mở ra. Một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong khung cửa, phủ bóng lên không gian tù túng. Cô không thể diễn tả được ánh mắt của hắn vào lúc này, chỉ biết rằng ánh mắt đó không cảm xúc, lạnh lẽo đến thấu xương.
Hắn chậm rãi tiến đến, khiến hơi thở của cô nghẹn lại.
Bất ngờ, hắn túm tóc cô.
Cơn đau lan tỏa khắp da đầu, như ngàn mũi kim đâm xuyên qua não, cô không dám kêu chỉ cắn răng chịu đựng.
Sự nhẫn nhịn ấy lại khiến hắn như đổ thêm dầu vào lửa. Ánh mắt hắn tối sầm, phản chiếu cơn cuồng nộ đang bùng lên dữ dội.
"Để tôi xem, sức chịu đựng của cô giỏi đến mức nào."
Hắn siết chặt hơn, khiến da đầu của cô như muốn bong ra từng mảng.
"Đừng thách thức giới hạn của tôi."
Giọng hắn trầm thấp, sắc lạnh, mang theo sự cảnh cáo.
Dù bị đau, nhưng ánh mắt cô vẫn bùng lên ngọn ngọn lửa căm hận.
Cái nhìn ấy, hắn đủ hiểu, cô hận hắn như thế nào.
Nhưng… cô không có quyền hận hắn, vì cô đã hại chết người mà hắn yêu, nên cô phải gánh chịu toàn bộ hậu quả.
Vì sao chứ? Vì sao ông trời lại bất công với cô như vậy?
Cô muốn gào thét thật to, muốn hét lên để cho thế gian này biết rằng cô vô tội. Rằng cô không đáng phải chịu sự trả thù của hắn. Nhưng cuối cùng, tất cả những tiếng gào thét ấy chỉ vang vọng trong đầu, không thể thốt ra thành lời.
"Cô sợ tôi đến thế à?"
Giọng hắn vang lên, lạnh lẽo và đầy châm chọc.
"Nếu biết sợ, thì ngay từ đầu đừng tạo nghiệp. Năm lần bảy lượt cô đều khiêu khích tôi. Cô nghĩ tôi không dám giết cô sao?"
Hắn lại cười nhạt.
Nụ cười ấy không chút ấm áp, mà lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Cũng đúng…"
Hắn gật gù, giọng nói mang theo chút chế giễu.
"Là tôi không dám giết cô." Hắn cúi xuống, ánh mắt tối sầm lại. "Giết, thì quá hời cho cô rồi."
Hắn khẽ nhếch môi, siết nhẹ cổ cô, từng ngón tay bóp chặt như muốn nghiền nát xương cốt.
"Nếu cô chết, vậy số trùng nuôi trong cơ thể cô sẽ trở nên vô ích sao? Tôi muốn dùng cách tàn bạo nhất để trừng phạt cô."
"Có như vậy… cuộc đời cô mới thật sự có ý nghĩa."
Thanh Nhã rùng mình, toàn thân lạnh buốt như vừa bị nhấn chìm trong hầm băng.
Hắn quá tàn ác.
Những con trùng mà hắn nuôi… rốt cuộc là thứ gì?
Cô không biết, nhưng cô từng nghe cha nhắc đến những loại trùng đáng sợ, trong đó có một loại, dùng chính con người làm vật chủ để nuôi dưỡng.
Nghĩ đến đây, da đầu cô tê rần, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Lý Nam Vương chợt siết cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên đối diện với hắn.
"Cô từng cho người hãm hại khiến cô ấy phải tự tử."
"Vì thế, tôi sẽ để cô nếm lại cảm giác đó."
"Cô nghĩ lần này… mình còn may mắn thoát được không?"
Lần trước, cô may mắn sống sót.
Nhưng lần này…
Cô không dám chắc nữa.
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi đó." Giọng hắn trầm thấp, đầy khinh miệt.
Hắn cúi xuống, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô như nhìn một thứ rác rưởi, bẩn thỉu.
"Kinh tởm lắm."
"Gieo gió thì gặt bão. Đây, chính là báo ứng của cô."
Hắn thô bạo đẩy cô vào tường, cú va chạm mạnh khiến lưng cô đau nhức, cột sống bị chấn động.
Không để cô kịp phản ứng, hắn giật mạnh miếng băng dính trên miệng cô.
Lớp da môi bị kéo theo, máu lập tức trào ra, vị tanh ngọt lan trên đầu lưỡi.
Cô rùng mình, đau rát đến mức toàn thân run lên bần bật.
Nhưng điều khiến cô hoảng sợ hơn cả là câu nói tiếp theo của hắn.
"Đưa mười gã tới."
Thanh Nhã trợn tròn mắt, tim như ngừng đập.
Mười gã?
Hắn… hắn định làm gì?!
Nỗi sợ dâng lên khiến toàn thân cô cứng đờ.
Lý Nam Vương khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh băng, không chút dao động trước sự kinh hoàng trong đôi mắt cô.
"Cởi trói."
Hắn ra hiệu cho vệ sĩ.
Dây thừng lỏng dần, rồi rơi xuống sàn.
Cô lao đến, hai tay run rẩy nắm chặt lấy vạt áo Lý Nam Vương.
"Xin ông…"
Giờ đây, thứ duy nhất cô muốn chỉ là giữ lại mạng sống này.
Giọng cô nghẹn ngào, khẩn thiết, nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt lạnh như băng của hắn.
Lý Nam Vương không để cô nói hết câu, thô bạo túm lấy tóc cô, giật mạnh về phía sau.
Cả da đầu cô nhói buốt, từng sợi tóc bị xé khỏi da thịt.
"Xin ư?"
Giọng hắn lạnh như băng, tràn đầy sự khinh miệt.
Cô chưa kịp phản ứng, một cú đạp mạnh như trời giáng đã nhắm thẳng vào bụng cô. Cơn đau dữ dội xuyên thẳng tới lục phủ ngũ tạng.
Hơi thở cô nghẹn lại, trước mắt tối sầm.
Thanh Nhã khom lưng, hai tay siết chặt bụng cố gắng đứng vững.
Nhưng chưa kịp lấy lại thăng bằng, một cú đá khác tàn nhẫn hơn đã khiến cô bay thẳng vào tường.
Lưng cô va mạnh vào bức tường lạnh băng, xương cốt như muốn vỡ vụn.
Miệng cô phun ra một búng máu tươi, sắc đỏ chói mắt nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Cô sẽ chết ở đây thật sao?
Không còn cơ hội nào nữa, không thể trở về gặp cha mẹ nữa…
Mắt cô mờ đi
"Cha mẹ… con xin lỗi…"
"Nếu ngày đó con nghe lời anh, có lẽ bây giờ đã không rơi vào tình cảnh này."
"Nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm con của cha mẹ."
"Em xin lỗi, anh trai…"
Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài, không phải vì đau, mà vì hối hận.
Cô hối hận, vì đã ngang bướng, vì đã cãi lại anh.
Nhưng tất cả… đã quá muộn.
"Khóc à?"
Lý Nam Vương bật cười khinh bỉ.
"Cô khóc thì giải quyết được gì? Cô khóc cho ai xem?"
Giọng hắn càng lúc càng lạnh, mang theo sự căm hận khắc cốt ghi tâm.
"Cô khóc thì Linh có thể sống lại được không?"
"Đừng có ở đây giả bộ mèo khóc chuột."
"Thật kinh tởm!"
Mắt cô đỏ hoe, nhưng không phải vì sợ, mà là vì…
Cô đã không còn gì để mất.
"Nếu đã hận tôi như vậy…"
Cô cắn răng, ánh mắt đong đầy lửa giận và căm phẫn, dù thân thể và tinh thần cô đã rệu rã nhưng giọng nói vẫn kiên định.
"Thì giết tôi đi."
Hắn khựng lại.
Ánh mắt cô…
Cái ánh mắt ngây thơ, trong sáng mà hắn căm ghét nhất.
"Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó."
Giọng hắn trầm thấp lạnh lẽo.
"Cái ánh mắt ngây thơ giả tạo đó khiến tôi rất buồn nôn."
Hắn nhếch môi, ánh mắt tối sầm, tràn đầy căm hận.
"Đúng, tôi hận cô."
"Hận đến mức chỉ muốn xé nát cô thành từng mảnh."
Mỗi một chữ phát ra, hàm răng hắn nghiến chặt, từng lời đều chất chứa oán hận.
"Nhưng cô nghĩ tôi sẽ để cô chết dễ dàng thế à?"
"Không đâu…"
"Thứ tôi muốn dành tặng cho cô chính là sự hành hạ từ từ, khiến cô sống không bằng chết. Có như vậy mới xứng đáng với những gì cô đã gây ra."
Thanh Nhã run lên, không phải vì lạnh, mà vì tuyệt vọng.
Cô siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói.
"Ông đúng là đồ ma quỷ."
Cô gào lên, đôi mắt đỏ ngầu vì căm phẫn.
"Tôi chết đi… sẽ không để yên cho ông đâu!"
Lý Nam Vương bật cười, giọng cười trầm thấp nhưng đầy quỷ dị, khiến người ta sởn tóc gáy.
"Ma quỷ ư?"
"Cô quá ngây thơ rồi."
Hắn tiến lại gần rồi cúi xuống, hơi thở lạnh lẽo phả vào tai cô.
"Cô nghĩ mình có thể dễ dàng chết sao?"
"Tôi nói cho cô biết, ngay cả khi cô xuống địa ngục, tôi vẫn có thể lôi cô trở về."
Hắn bóp chặt cằm cô, ánh mắt tàn độc như muốn nghiền nát linh hồn cô.
"Trừ phi… cô giết được tôi trước đã."
Hắn đẩy cô ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Cô thở dốc, từng đợt đau nhói lan khắp cơ thể, nhưng thứ đáng sợ nhất chính là…
Mười gã đàn ông đang đứng thành hàng, đôi mắt đục ngầu như thú hoang nhìn con mồi.
Mùi rượu, mùi mồ hôi hôi thối, hòa cùng mùi ẩm mốc bẩn thỉu bủa vây lấy cô.
Cơ thể chúng đầy những hình xăm kinh dị, từ đầu tới chân, mỗi đường nét đều đáng sợ.
Có kẻ liếm môi, có kẻ bật ra một tràng cười quái dị, có kẻ thì bẻ khớp tay kêu răng rắc, ánh mắt tràn ngập sự khát máu và thú tính.
"Lần trước chưa được thử, chắc cô cảm thấy thòm thèm lắm nhỉ?"
Lý Nam Vương cười nhạt, giọng nói chứa đầy sự nhục mạ và khinh bỉ.
Hắn chỉ tay về phía mười gã.
"Loại nào cũng có, đủ mùi vị cho cô thưởng thức."
Thanh Nhã gắng gượng đứng dậy, cả người rã rời, từng khớp xương như vỡ vụn.
Nhưng cô không quan tâm.
Cô túm chặt lấy áo hắn, đôi mắt đỏ ngầu, đầy căm hận.
"Tôi liều với ông!"
Không chút do dự, cô lao vào, cào cấu như một con thú bị dồn đến đường cùng.
Nhưng…
Sức cô quá yếu.
Những cú đánh, những cái cào chẳng khác gì gãi ngứa đối với hắn.
Lý Nam Vương nhìn cô, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
"Cút!"
Hắn vung chân đạp mạnh, cú đá khiến cô khụy xuống, đầu gối đập mạnh xuống sàn.
Đau.
Nhưng cơn đau thể xác không bằng cơn hận trong lòng cô.
Thanh Nhã ngước lên, khóe môi nứt toác rỉ máu, nhưng lại nở nụ cười.
"Có chết… tôi cũng phải kéo ông đi theo, để trải chiếu lót lưng!"
Cô không chịu thua, không khuất phục.
Dù chỉ còn một hơi thở, cô vẫn khiến hắn phải trả giá.
Nghĩ vậy, cô nhào tới, ôm chặt lấy chân hắn, rồi cắn mạnh!
"Con chó điên này!"
Lý Nam Vương rống lên, cơn đau buốt nhói khiến gân xanh trên trán hắn giật liên hồi.
Thanh Nhã không nhả, cắn càng sâu hơn, cô muốn xé nát da thịt hắn.
"Muốn chết sao?"
Hắn gầm lên, bàn tay túm chặt tóc cô, giật mạnh!
Da đầu như muốn bị xé toạc, cả người cô bị kéo bật ra phía sau.
Thanh Nhã thở dốc, nhưng ánh mắt vẫn đầy thách thức.
Dù có ra sao…
Cô tuyệt đối không bao giờ cúi đầu!
Lý Nam Vương tức giận đến cực độ, ánh mắt đỏ ngầu, sát khí bừng bừng.
Hắn đạp thẳng vào ngực cô.
Thanh Nhã bị hất văng ra, lưng đập mạnh xuống sàn, đau đến mức không thở nổi.
Lồng ngực cô như bị nghiền nát, từng hơi thở đều nhói buốt.
Nhưng cô không có thời gian để cảm nhận cơn đau…
Vì giây tiếp theo, Lý Nam Vương đã siết chặt lấy cổ cô.
"Muốn chết?"
Giọng hắn trầm thấp, mang theo sự khinh miệt và chết chóc.
Ngón tay hắn siết chặt hơn, tàn nhẫn bóp cổ cô.
Thanh Nhã trừng lớn mắt, cả người co giật, hai tay cào cấu loạn xạ vào cổ tay hắn, nhưng không thể lay chuyển.
Hơi thở…
Bị rút cạn.
Từng đợt choáng váng ập đến.
Cô cảm thấy một nỗi sợ hãi sâu sắc bao trùm lấy mình.
Lần này…
Cô thật sự… sẽ chết sao?