Hạ Vi nhìn Thanh Nhã đầy khinh bỉ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh, ẩn chứa trong đó là sự căm hận sâu sắc.
"Cô trước kia xinh đẹp bao nhiêu, kiêu hãnh bao nhiêu, thì giờ đây chẳng khác gì một kẻ điên lang thang đầu đường xó chợ. Thật đáng buồn cười! Tôi rất thích nhìn thấy cô trong bộ dạng thảm hại như thế này."
Ánh mắt Hạ Vi rực lên sự thù hằn, bàn tay siết chặt như muốn nghiền nát thứ gì đó.
Thanh Nhã hơi nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên gương mặt đầy căm ghét của đối phương. Trong lòng cô suy nghĩ.
"Cô ta hận mình đến thế sao? Mà cũng phải, vị trí này vốn thuộc về cô ta, bị người khác chiếm chỗ không hận mới là lạ."
Hạ Vi đột nhiên cất giọng lạnh lùng, cao ngạo.
"Quản gia!"
Một giọng nói cung kính vang lên ngay sau đó.
"Có tôi."
"Lấy cho tôi một cốc nước nóng, thật nóng vào nhé."
"Vâng, thưa cô."
Bà ta rời đi, một lúc sau quay lại, trên tay cầm theo một cốc nước to vừa mới sôi, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
"Nước đây thưa cô, vẫn còn rất nóng."
Hạ Vi nhận lấy cốc nước, nhẹ nhàng đưa lên miệng thổi một hơi, nhưng ánh mắt lại chậm rãi lướt xuống vết thương trên chân Thanh Nhã. Nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện nơi khóe môi.
Bất ngờ Hạ Vi nhấc chân, đế giày cao gót nghiến thẳng xuống vết thương chưa lành của Thanh Nhã.
"Aaa…!" Thanh Nhã đau đớn hét lên, lập tức ôm lấy chân, khuôn mặt tái nhợt vì cơn đau.
Hạ Vi khẽ nghiêng đầu, đôi mắt hiện rõ vẻ thích thú, giọng nói mang theo chút ngây thơ giả tạo.
"Ôi trời, tôi lỡ chân rồi! Cứ tưởng có con gián bò lên vết thương của cô, nên tôi giúp cô giẫm chết nó mà."
Cô ta bật cười, coi đó là một trò đùa vô hại.
Tiếng bước chân trầm ổn từ cầu thang vọng xuống. Hạ Vi liếc mắt, khóe môi nhếch lên đầy nham hiểm. Lý Nam Vương đã về, thật đúng lúc!
Cô ta chậm rãi nâng bình nước nóng trên tay, rồi bất ngờ "trượt tay" toàn bộ nước sôi đổ xuống chân Thanh Nhã.
"Aaa!" Thanh Nhã hét lên, khuôn mặt nhăn lại vì cơn đau bỏng rát.
"Cô làm cái gì vậy?!" Cô đau đớn ngồi thụp xuống, lại bị Hạ Vi kéo đứng dậy.
Hạ Vi ghé sát tai cô, giọng nói nhẹ bẫng mang theo sự tàn nhẫn.
"Tôi cố ý đấy, làm gì được tôi nào?"
Đột nhiên, sắc mặt Hạ Vi thay đổi, đôi mắt ngập nước, hai tay run rẩy nắm lấy tay Thanh Nhã, giọng nói nghẹn ngào.
"Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý đâu, Thanh Nhã… thứ lỗi cho tôi được không?"
Thanh Nhã cau mày, hất mạnh tay cô ta ra.
Ngay khoảnh khắc đó, Hạ Vi đột ngột hét lên thất thanh, cả người cô ta lảo đảo, rồi ngã nhào xuống cầu thang.
"Cô Hạ Vi!"
Bà quản gia đứng bên cạnh sợ đến tái mặt, trong lòng không khỏi rùng mình.
"Cô ta chơi lớn quá rồi. Loại đàn bà này thật đáng sợ! Ngay cả việc tự làm hại mình cũng dám. Nếu chẳng may có chuyện gì, người chịu thiệt chỉ có cô ta mà thôi!"
Bà quản gia lập tức hô lớn.
"Mau gọi bác sĩ!"
Hạ Vi rất biết cách chọn thời điểm và "góc chết" hoàn hảo để ngã lăn xuống cầu thang. Với góc độ tiếp sàn, cô ta sẽ là nạn nhân, còn Thanh Nhã muốn hay không cũng trở thành kẻ có tội.
Tội cố ý giết người, hoặc là gây thương tích nghiêm trọng.
Và đúng như kế hoạch, Lý Nam Vương đã nhìn thấy tất cả. Trong mắt hắn, cảnh tượng trước mắt chính là Thanh Nhã vừa đẩy Hạ Vi xuống cầu thang.
"Hạ Vi!"
Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, lao nhanh tới ôm Hạ Vi vào lòng, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Dương Hoàng, gọi hắn tới đây!" Sự sốt sắng trong từng lời nói, ai nghe cũng cảm nhận được hắn quan tâm Hạ Vi đến mức nào.
"Vâng, vâng!" Nữ giúp việc hoảng hốt chạy đi.
Trong khi đó, Hạ Vi yếu ớt dựa vào lòng Lý Nam Vương, nước mắt lưng tròng, giọng nói run rẩy đầy đáng thương.
"Anh ơi…"
Cô ta mím môi cố nén sự sợ hãi, cất giọng khẽ khàng, mang theo tiếng nức nở.
"Cô ta muốn giết em…! Cô ta còn dọa em nữa. Cô ta nói, nếu em còn ở bên cạnh anh, cô ta sẽ không để em yên ổn. Em sợ lắm…"
Cô ta ngước đôi mắt ướt át nhìn hắn, khẽ siết lấy vạt áo hắn để tìm kiếm một chút an toàn.
"Em phải rời xa anh thôi…"
Nghe đến đó, ánh mắt Lý Nam Vương chợt tối lại. Hắn vỗ nhẹ lưng Hạ Vi, giọng trầm ấm trấn an.
"Không ai có thể bắt em phải rời xa anh cả. Ngoan, đừng khóc…"
Hắn cúi đầu, giọng nói dịu đi một chút.
"Lát nữa anh đưa em đi mua chiếc xe mà em thích, được không?"
Hạ Vi lập tức ngước lên, nước mắt vẫn chưa khô nhưng trong đáy mắt đã lóe lên tia sáng vui mừng.
"Phiên bản giới hạn hả anh?"
Hắn bật cười khẽ, nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừm!"
Màn kịch hoàn hảo, Hạ Vi thành công đóng vai người bị hại, còn Lý Nam Vương lại càng cưng chiều cô ta hơn.
Còn Thanh Nhã? Cô bị đẩy vào vai kẻ ác, dù không làm gì cô cũng không thể biện minh được.
Lý Nam Vương dịu dàng dỗ dành Hạ Vi, ánh mắt đầy thương xót khi nhìn thấy vết máu loang trên trán cô ta. Ngón tay hắn khẽ lướt qua vết thương, giọng nói trầm thấp mang theo sự đau lòng.
"Đau lắm phải không?"
Hạ Vi rưng rưng nước mắt, khẽ cắn môi, gật đầu.
Ngay sau đó, ánh mắt hắn tối sầm lại khi nhìn về phía Thanh Nhã.
Không một lời báo trước, hắn ném mạnh chiếc điện thoại trong tay về phía cô.
"Bốp!"
"A…!"
Cả người Thanh Nhã loạng choạng, suýt chút nữa ngã ngửa ra sau.
Hắn không cần biết đúng hay sai. Không cần nghe cô giải thích, cứ thế mà ra tay.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của hắn.
"Cút!"
Lý Nam Vương gằn giọng, trong đôi mắt chỉ có sự phẫn nộ và chán ghét.
Cô cắn chặt môi, bàn tay siết lại thành nắm đấm. Cô không nói gì, chỉ cúi đầu quay người rời đi.
Nhưng vừa đi được vài bước…
"Đứng lại."
Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự áp chế đầy nguy hiểm.
Thanh Nhã dừng bước, sống lưng cô lạnh toát khi thấy hắn chặn ngay trước mặt.
Ánh mắt hắn nhìn cô đen sâu hun hút như vực thẳm không đáy.
Theo bản năng cô lùi lại, cô chưa kịp phản ứng đã bị dồn vào góc tường.
"Cô…"
Hàm răng hắn nghiến chặt, từng lời một rít qua kẽ răng mang theo lửa giận.
"Muốn chết lắm đúng không?"
Hắn túm tóc, kéo cả người cô đập thẳng vào tường.
Trước mắt cô là những đốm sáng chớp nháy liên tục. Tai cô ù đi, đầu óc chấn động đến mức suýt ngất.
Nhưng hắn chưa dừng lại ở đó.
"Con người cô ngày càng độc ác. Hại chết một người chưa đủ, mà vẫn còn muốn hại thêm người?"
"Tôi… tôi không có…" Thanh Nhã run rẩy lắc đầu, cố gắng giải thích.
"Không có? Này, thì không có à?" Hắn giật thêm mấy cái, siết chặt lấy tóc cô.
Cơn đau như muốn xé toạc da đầu, nước mắt cô theo phản xạ trào ra.
Đôi mắt hắn lúc này đỏ ngầu, tròng trắng nổi rõ những tia máu, hắn như một con thú hoang mất kiểm soát.
Đột ngột hắn co chân đạp mạnh vào bụng cô.
Thanh Nhã ngã nhào về phía sau, cả người trượt dài xuống cầu thang.
"Rầm!"
Người cô đập mạnh vào cột dưới chân cầu thang. Toàn bộ cơ thể đau buốt xuyên thấu lên tận óc.
Đây… là cái giá mà cô phải trả ư?
Người hầu nhìn thấy cảnh tượng đó vội vã rời đi, không ai dám hó hé nửa lời.
Chỉ có bà quản gia vẫn đứng đó, trên mặt lộ rõ vẻ hớn hở, lâu lâu lại liếc mắt trao đổi với Hạ Vi.
Trong mắt bọn họ, đây chẳng khác gì một vở kịch hấp dẫn.
Hạ Vi che miệng cười khẽ, đôi mắt long lanh vẻ đắc thắng.
Trong khi đó, Lý Nam Vương không chút do dự, túm lấy tóc Thanh Nhã kéo về phía chiếc xe đậu gần đó.
"Muốn an nhàn không thích, lại thích khổ cực? Vậy thì tôi sẽ cho cô toại nguyện."
Nói rồi, hắn hất hàm ra lệnh. Hai vệ sĩ lập tức bước tới, giữ chặt lấy bả vai cô.
"Anh… anh muốn làm gì?"
Thanh Nhã hoảng sợ, theo bản năng túm lấy vạt áo của hắn, cố gắng tìm một tia hy vọng.
Nhưng giây tiếp theo…
"Rắc!"
Hắn vặn mạnh cổ tay, khiến khớp tay cô trật ra khỏi vị trí. Cô há miệng thở dốc, đau điếng đến mức không thể thốt nên lời.
Một vệ sĩ lấy ra một chiếc mặt nạ giống hệt da người, ép chặt lên khuôn mặt cô.
Trong chớp mắt, gương mặt xinh đẹp của cô biến mất.
Thay vào đó là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ với làn da nhợt nhạt, đường nét cứng nhắc.
Thanh Nhã hoảng loạn, vùng vẫy điên cuồng.
"Buông ra! Mấy người định làm gì?"
Lý Nam Vương túm lấy cằm cô, ngón tay hắn siết chặt, ép cô phải ngẩng mặt lên.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, sâu thẳm như vực sâu không đáy.
"Làm gì à?"
Lý Nam Vương cúi xuống, giọng hắn trầm thấp mang theo chút châm chọc.
"Cô sẽ biết ngay thôi."
Hắn ngừng một chút, khẽ cười lạnh.
"Số trùng nuôi trong cơ thể cô, chắc trưởng thành cũng kha khá rồi nhỉ?"
Thanh Nhã trợn mắt, hơi thở cứng lại.
"Trùng nuôi?"
Cơn lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng cô.
Hắn đang nói cái gì?
Không để cô có cơ hội phản ứng, Lý Nam Vương nhận lấy ca nước từ tay vệ sĩ.
Trong chất lỏng ấy có chất gì đó đặc quánh, màu trắng sệt, nhìn qua như sữa nhưng lại có mùi tanh nồng khó chịu.
Hắn không chút do dự, dội thẳng vào mặt cô.
"Xèo xèo…!"
Ngay lập tức, mặt nạ da người bốc khói, nổi lên từng đợt bọt trắng, ăn sâu vào da mặt cô như một viên sủi tan trong nước.
"Aaaaa!"
Cơn đau bỏng rát lập tức lan khắp khuôn mặt, giống như dung nham nóng chảy phun trào.
Thanh Nhã hét lên, liều mạng cào cấu gỡ bỏ lớp mặt nạ, nhưng hai vệ sĩ đã giữ chặt lấy hai tay cô.
Mặt nạ không hề bong ra, ngược lại, mặt nạ bắt đầu tan chảy, dính chặt vào lớp da thật bên dưới, giống như một lớp keo bám chặt.
Cô hoảng loạn, cảm giác bỏng rát, hốc mắt đau buốt, một dòng máu đỏ rỉ ra, bị mặt nạ hấp thụ ngay lập tức.
Thanh Nhã gần như phát điên, gào lên trong căm phẫn.
"Tên khốn! Rốt cuộc ông đã làm gì với mặt tôi?!"
Nhưng Lý Nam Vương chỉ lạnh nhạt nhìn cô, như đang thưởng thức một trò chơi đầy thú vị.
"Từ bây giờ trở đi…"
Hắn khẽ nghiêng đầu, ngón tay nâng cằm cô lên, ánh mắt sâu thẳm mang theo chút giễu cợt.
"Cô sẽ sống dưới lớp mặt nạ này, cho tới khi không còn ai nhận ra hình dạng của cô nữa."
Thanh Nhã nghiến răng, ánh mắt đỏ hoe. Dù vậy, cô vẫn ngẩng cao đầu, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt của hắn, giọng cô khàn đặc.
"Tôi có chết đi… hóa thành lệ quỷ… cũng không để cho mấy người được yên!"
Ánh mắt cô nhuốm đầy máu, như một con dã thú cùng đường.
Nhưng Lý Nam Vương chỉ cười khẽ. Hắn khẽ vỗ tay, đầy chế giễu.
"Đợi khi cô hóa thành lệ quỷ rồi nói cũng chưa muộn. Chi bằng trước mắt, cô hãy nghĩ cách làm sao sống sót qua những ngày tháng làm người đã."
Nói rồi, hắn thô bạo đẩy mạnh cô về phía cửa kính.
"Rầm!"
Lưng cô va mạnh vào mặt kính lạnh lẽo, đau đến mức tê dại cả người.
Nhưng cô không kêu đau, cũng không khóc.
Ánh mắt cô… chỉ có sự căm hận sâu sắc.