Chương 9: Cô bị sao, tôi đâu có quan tâm
"Mình rất thích mùi quế. Hồi trước từng được ăn loại bánh có hương vị giống thế này."
Thanh Nhã chậm rãi nhấm nháp, để cho hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng. Mùi quế dịu nhẹ gợi lên ký ức cũ, lần đầu tiên cô nếm thử món bánh này khi đặt chân đến thành phố S.
"Ăn hết đi."
Giọng Vương Đình vang lên, kéo cô trở về thực tại.
Thanh Nhã ngước nhìn anh, chần chừ một chút cô mạnh dạn lên tiếng.
"Anh mua bánh này ở đâu vậy?"
Vương Đình hơi nheo mắt, ánh mắt lướt qua cô trong chớp mắt.
"Khiếp, chỉ hỏi thôi mà, có cần nhìn người ta sắc bén như vậy không? Không nói thì thôi, làm gì mà ghê gớm thế!"
Thanh Nhã bĩu môi, trong lòng không dám nói ra.
"Mẹ tôi làm."
Cuối cùng, Vương Đình vẫn trả lời, giọng điệu bình thản không che giấu sự lạnh lùng vốn có.
"Mẹ anh á? Chắc bà khéo tay lắm nhỉ?"
Cô cười nhẹ, cố gắng pha chút không khí dễ chịu vào cuộc trò chuyện.
"Ăn xong rồi thì đi đi."
"Ò! Vậy tôi xin phép… Cũng cảm ơn anh vì đĩa bánh rất ngon."
Thanh Nhã gật đầu, chống tay xuống bàn định đứng dậy.
Vương Đình dời mắt khỏi cuốn sách, ánh mắt nhìn lướt qua cổ tay cô. Vết sẹo cũ đang dần liền da. Anh im lặng, tiếp tục lật trang sách, không nói thêm gì.
Thấy vậy, Thanh Nhã cũng không nán lại, khập khiễng bước đi.
Nhưng, khi cô vừa xoay lưng, giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên từ phía sau.
"Còn miếng bánh không ăn hết, định chừa lại cho ai?"
Thanh Nhã khựng lại.
"Tôi ăn no rồi."
Cô thực sự không ăn nổi nữa, cũng muốn để lại phần cho Vương Đình. Không lẽ bắt cô phải cố nhồi nhét hết?
"Ăn."
Giọng Vương Đình trầm xuống, mang theo chút cáu gắt.
"Dạ!"
Cô giật mình, lập tức quay lại, ngoan ngoãn cầm miếng bánh còn lại lên. Do ăn quá nhanh khiến cô bị nghẹn, cổ họng tắc nghẹn đến mức không thể thở nổi.
Đúng lúc đó, một cốc nước ấm đưa ra trước mặt. Không chần chừ, cô vội vàng cầm lấy, uống một hơi dài.
Vương Đình tiếp tục đọc sách, nhưng ánh mắt không hề để ý đến cô. Anh lại không hay, cuốn sách trong tay đang cầm ngược.
"Ngu ngốc."
Anh buông một câu, giọng điệu lơ đãng.
Thanh Nhã ngẩn ra, nhìn anh đầy khó hiểu. Trên khóe môi cô vẫn còn vương vụn bánh, trông có phần ngốc nghếch.
"Anh ta đang mắng mình à?" Cô gãi đầu, không biết nên phản ứng thế nào.
Thanh Nhã nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay Vương Đình. Cô định nhắc, nhưng lại thôi.
Có lẽ nhận ra điều bất thường, Vương Đình khẽ xoay sách lại. Ánh mắt anh lướt qua cô, vừa đúng lúc thấy cô đang chật vật cố nuốt miếng bánh cuối cùng. Bụng đã no căng, nhưng vì lệnh của anh, cô vẫn phải miễn cưỡng ăn, khuôn mặt méo mó trông đến là tội.
"Không ăn được thì đừng có cố." Giọng anh nhàn nhạt.
"Anh bảo tôi ăn mà."
Cô đáp ngay, giọng điệu đầy hồn nhiên. Vương Đình nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng giọng vẫn lạnh băng.
"Ngu ngốc. Cô không biết gói lại đem đi à?"
Thanh Nhã ngớ người.
"À…"
Cô chưa kịp nói gì thêm, anh đã dứt khoát lên tiếng đuổi.
"Đi đi."
"Vâng!"
Cô vội đứng dậy, lết chân đi. Nhưng chưa kịp đi xa, giọng Vương Đình lại vang lên.
"Xuống lầu gặp Dương Hoàng lấy thuốc."
Lần này, anh mới thực sự buông cuốn sách xuống, nhìn thẳng vào cô.
"Không cần đâu!"
Thanh Nhã vội xua tay như đuổi tà, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Lần trước chỉ mới xuống lầu đã gặp họa, lần này mà xuống, chắc chắn còn thảm hơn.
Vương Đình bình thường chẳng mấy khi bận tâm đến mấy chuyện vặt vãnh như thế này, vậy mà không hiểu sao, lần này anh lại rất để ý.
"Cô bị sao, tôi không quan tâm. Thứ tôi quan tâm là nhiệm vụ. Mà nhiệm vụ của tôi là giám sát cô. Tốt hơn hết, tự xuống lấy thuốc trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn."
Giọng anh trầm thấp, nói một hơi dài. Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều đến vậy, bình thường chỉ cần một ánh mắt là đủ để ra lệnh hoặc trả lời đối phương.
Thanh Nhã cúi đầu, ngón tay đan chặt vào nhau đến mức làn da trắng nõn cũng phải ửng đỏ.
Cô khẽ đáp: "Tôi biết rồi."
Nói xong, cô xoay người, khập khiễng bước đi. Nhưng vừa đi được vài bước, cô đột ngột dừng lại.
"Sao thế?" Vương Đình nhíu mày.
"Cửa khóa, tôi không xuống được."
"Mật khẩu là ngày sinh của Linh và năm sinh của chồng cô."
Thanh Nhã sửng sốt.
"Nói thế khác gì đánh đố tôi? Tôi có phải là họ đâu mà biết!"
Cô lẩm bẩm trong miệng, vẻ mặt đầy khó xử.
Vương Đình liếc nhìn, thấy cô vẫn đứng im tại chỗ, lại lên tiếng.
"Sao còn chưa đi?"
Thanh Nhã quay lại, nở nụ cười méo xệch, trả lời một cách rất vô tư.
"Quên mật khẩu rồi."
Vương Đình thở dài, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu. Cuối cùng, anh chậm rãi đọc lại mật khẩu.
"Nhớ chưa?"
"Nhớ rồi." Thanh Nhã gật đầu.
Vương Đình lắc đầu, ném quyển sách xuống bàn, tự cười nhạt bản thân.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng cuối cùng lặng lẽ rút lui, để lại bầu không khí giá lạnh bao trùm cả tòa lâu đài.
Đêm đến, hơi lạnh càng rõ rệt. Ở nơi này, gió luôn xuất hiện một cách đột ngột, những cơn gió rít qua khe cửa, mang theo hơi ẩm của màn sương.
Những căn phòng đóng kín cửa, bị bóng tối vây quanh, lâu lâu lại vọng ra những âm thanh kỳ lạ, như tiếng rên rỉ khe khẽ, tiếng cửa gỗ cọt kẹt, đôi khi là những tiếng động không rõ nguồn gốc, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Sáng hôm sau
Ở trong phòng quá lâu khiến Thanh Nhã cảm thấy ngột ngạt. Cô muốn ra ngoài hít thở một chút. Nhớ đến lời Vương Đình dặn, cô hơi do dự. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định xuống lầu để gặp Dương Hoàng khám lại vết thương.
Vừa tập tễnh bước xuống cầu thang, cô nghe thấy giọng bà quản gia.
"Cô yên tâm, tôi đã làm theo lời cô. Cho ả ta ăn cơm thiu, một tuần chỉ có hai bữa."
Ngay sau đó, một giọng nói mềm mại vang lên, nhẹ nhàng như tiếng chuông bạc.
"Đối với cô ta, tuần một bữa là đủ rồi."
Là giọng của Hạ Vi.
Bà quản gia tiếp lời, giọng nói xen lẫn chút khó hiểu.
"Tôi thật không hiểu vì sao ông chủ vẫn chưa đuổi ả ta đi."
Cô đứng đó, hơi thở chậm lại, lặng lẽ quan sát mà không để lộ bất kỳ phản ứng nào.
"Mấy người đúng là ngốc."
Giọng Hạ Vi vang lên, mang theo chút khinh thường.
"Đuổi cô ta đi rồi, lấy đâu ra trò tiêu khiển cho các người? Hơn nữa, mấy người giở trò gì, ông chủ của các người có trách phạt không? Cứ việc đùa giỡn, miễn sao đừng để cô ta chết là được."
Bà quản gia bật cười, giọng nói toát lên sự độc ác đầy hào hứng.
"Cô yên tâm, bà già này còn rất nhiều chiêu trò để hành hạ ả ta."
Hạ Vi khẽ cười, âm thanh mềm mại nhưng lại lạnh lẽo đến rợn người.
"Tôi đang chờ xem bà sẽ hành hạ cô ta ra sao."
Bà quản gia hớn hở đáp.
"Cô cứ chờ mà xem."
Như chợt nhớ ra điều gì đó, bà ta lại lên tiếng hỏi.
"À phải rồi, cô về đây, ông chủ có biết không?"
Hạ Vi khẽ nhếch môi, giọng điệu kiêu ngạo không che giấu.
"Tương lai tôi là chủ, cần gì phải được cho phép?"
"Cô nói đúng."
Bà quản gia đồng tình, giọng điệu đầy xu nịnh.
Hạ Vi khẽ cười, nhưng rồi cố ý kéo dài giọng, như thể muốn tạo thêm kịch tính.
"Nhưng mà… ông chủ của các người vừa gọi điện cho tôi, bảo đang trên đường về lâu đài."
Cô ta vươn vai, than thở đầy vẻ ưu nhã.
"Tôi bỏ cả vai diễn, vội vàng chạy đến đây, mệt muốn chết."
Bà quản gia nghe vậy liền vui vẻ phụ họa.
"Thật tốt quá! Ông chủ cưới được người vợ như cô đúng là có phúc."
Bà nhanh chóng bước đến, giọng nói đầy nịnh nọt.
"Cô Hạ Vi, để tôi xoa bóp cho cô nhé?"
Không đợi Hạ Vi trả lời, bà ta đã đưa tay lên bả vai Hạ Vi, động tác thành thạo, như thể đã quen lấy lòng chủ nhân từ lâu.
"Bà già này tuy tuổi tác đã cao, nhưng kinh nghiệm xoa bóp hơn hai mươi năm, không ai sánh bằng đâu."
Hạ Vi nhắm mắt tận hưởng, môi khẽ cong lên, vẻ hài lòng lộ rõ trên khuôn mặt.
"Dễ chịu thật… xuống chút nữa."
Bà quản gia lập tức điều chỉnh lực tay, giọng dịu dàng hỏi.
"Thoải mái không?"
Hạ Vi khẽ gật đầu, đáp gọn.
"Không tồi."
Một cô gái tranh thủ nịnh nọt, giọng điệu đầy phấn khích.
"Cô Hạ Vi à, sớm muộn gì ông chủ cũng cưới cô về làm vợ. Đến lúc đó, cô đừng quên tụi tôi nhé!"
Ngay lập tức, một cô gái khác cũng chen vào, không chịu kém cạnh.
"Cô xinh đẹp như vậy, khiến ông chủ nhà chúng tôi si mê đến phát điên!"
Hạ Vi khẽ nhướng mày, ánh mắt lấp lánh thích thú.
"Vậy sao?" Cô ta hỏi, giọng kéo dài đầy ý vị.
"Thật mà!" Hai cô giúp việc đồng thanh gật đầu lia lịa.
Hạ Vi mỉm cười, nhấp nhẹ một ngụm trà rồi chậm rãi hỏi tiếp.
"Vậy hai cô nói xem, anh ấy si mê tôi đến mức nào?"
Cô giúp việc thứ nhất lập tức đáp, giọng chắc nịch.
"Tôi thấy ông chủ nhìn cô đắm đuối, hận không thể hòa vào làm một với cô!"
Cô giúp việc thứ hai cũng vội vàng phụ họa, ra sức gật đầu.
"Đúng đúng! Ánh mắt ông chủ si tình lắm!"
"Cô muốn gì, ông chủ đều chiều."
Cô giúp việc thứ nhất nhanh nhảu tiếp lời, giọng điệu đầy ngưỡng mộ.
"Mọi thứ tốt đẹp nhất, ông chủ đều dành cho cô. Thật sự tôi rất ngưỡng mộ cô đấy!"
Hạ Vi khẽ cười đầy kiêu ngạo.
"Được rồi, nghe hai cô nói vậy, tôi cũng thấy mình thật may mắn." Giọng cô ta nghe có vẻ thờ ơ, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia tự mãn.
Cô giúp việc thứ hai lập tức phụ họa, giọng nịnh nọt không che giấu.
"Chắc kiếp trước cô tích nhiều phúc đức lắm, nên kiếp này mới có được tất cả như vậy!"
Hạ Vi khẽ nhướng mày, bất chợt ánh mắt dừng lại ở cầu thang.
Thanh Nhã.
Cô đang đứng đó.
Khóe môi Hạ Vi hơi nhếch lên, nụ cười đắc ý lướt qua khuôn mặt.
Cô ta chậm rãi ngoắc ngón tay, ra hiệu cho hai cô giúp việc lại gần, thì thầm điều gì đó. Cả hai lập tức gật đầu, ánh mắt lóe lên sự thích thú.
Với dáng vẻ tao nhã nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm, Hạ Vi chậm rãi bước lên cầu thang.
"Tôi không nghĩ lại có người thích nghe lén chuyện của người khác đến vậy."
Mỗi bước chân cô ta tiến lại gần khiến bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.
"Hai ta đã lâu không gặp nhau rồi, nhỉ?"
Hạ Vi dừng lại trước mặt Thanh Nhã, ánh mắt sắc bén lướt khắp người cô, đánh giá từng chút một.
"Tôi không nghĩ Lý Nam Vương lại đối xử tốt với cô đến vậy. Đến mức, tôi suýt không nhận ra đây là cô nữa."