Ngoài mặt lạnh, bên trong nóng

Thanh Nhã nhìn cơm rơi vãi dưới sàn, đôi mắt tối sầm lại.

Mười đầu ngón tay siết chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, đau rát.

"Cả đời này tôi chưa từng bị sỉ nhục như thế… Sẽ có một ngày tôi trả lại món nợ này cho bà!"

Nhưng… khi nào mới có thể đòi lại món nợ này đây?

Ngay cả mạng sống của mình, cô còn chưa biết có giữ được hay không?

Thanh Nhã thở dài, tự an ủi bản thân.

Cô từ từ ngồi xuống, nhặt lấy một cục cơm nguội, ánh mắt hơi híp lại.

Không ăn thì lấy gì để sống?

Không sống thì làm sao rời khỏi nơi này?

Một nỗi chua xót dâng lên trong lòng.

Chần chừ hồi lâu, cuối cùng cô vẫn đưa cơm vào miệng, nhét lấy nhét để như sợ bị cướp mất.

Cơm khô cứng, khó nuốt vô cùng. Cô vừa nhai vừa cố gắng nuốt xuống, nhưng không may bị mắc nghẹn.

Cảm giác nghẹn cứng nơi cổ họng khiến cô ho sặc sụa, gương mặt đỏ bừng lên. Cô vội vàng chạy vào nhà tắm, mở vòi nước, ngửa đầu uống liên tục mới đỡ.

Dạ dày được lấp đầy một chút, cơn đói cũng dịu đi phần nào.

Được ăn vào lúc này đã là may mắn.

Bữa hôm nay ăn được, nhưng ai biết bữa sau phải chờ đến bao giờ?

Một ngày trôi qua.

Rồi hai ngày.

Thanh Nhã vẫn nhốt mình trong phòng.

Cô không dám di chuyển nhiều, vì mỗi lần nhúc nhích, cơn đau ở chân lại truyền đến, nhức buốt đến tận óc.

Vết thương chưa lành, ngược lại ngày càng sưng đỏ. Cảm giác nóng rát, tê buốt len lỏi vào từng thớ thịt, như báo hiệu sự nhiễm trùng đã bắt đầu.

Cô cắn môi, tay không tự chủ được mà siết chặt tấm chăn.

"Nếu có thuốc của cha ở đây thì tốt biết mấy."

Tiếng chim bồ câu cất lên những âm thanh khẽ khàng bên ngoài cửa sổ.

Thanh Nhã chậm rãi rời giường.

Con bồ câu trắng đang đậu trên bục cửa, trên miệng ngậm một cành hoa hồng nhỏ. Nó nghiêng đầu nhìn cô một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt bông hoa xuống bục cửa.

Sau đó, nó vỗ cánh bay về phía bên kia khu biệt thự.

Cô ngẩng đầu nhìn theo hướng nó bay đi, và rồi… bắt gặp một dáng người quen thuộc.

Ở bên kia, một chàng trai trẻ đứng trên sân thượng, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cô. Khi thấy cô xuất hiện, anh ta giơ tay lên, ra hiệu hỏi thăm.

"Công chúa có khỏe không?"

Thanh Nhã lặng lẽ giơ tay đáp lại.

"Ổn."

Chàng trai tiếp tục dùng ký hiệu hỏi.

"Dạo này cô thế nào?"

Cô lặng đi một lúc, rồi vẫn trả lời như cũ.

"Ổn."

Nhận ra điều gì đó, anh ta khẽ cau mày, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

"Gần đây, tôi thấy cô thích sự yên tĩnh."

Cô ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt thoáng chút phức tạp, nhưng cuối cùng chỉ đơn giản gật đầu.

"Ừ."

Gió thổi qua, làm rung nhẹ cánh hoa hồng trên tay cô.

"À, chuyện tôi nói với cô lần trước, cô nghĩ đến chưa?"

Thanh Nhã thoáng khựng lại.

Chuyện lần trước?

Cô không biết người này đã từng nói gì với Thanh Nhã trước đây. Những ký ức ấy không thuộc về cô.

Cô cân nhắc một lúc, rồi ra dấu trả lời.

"Ừm, để tôi nghĩ."

Chàng trai bên kia gật đầu, không hề nghi ngờ.

"Vậy khi nào cô nghĩ kỹ thì nói cho tôi biết nhé!"

"OK!"

Nhạt nhẽo trao đổi vài câu, Thanh Nhã kéo rèm cửa sổ lại, chặn đi ánh mắt từ phía bên kia.

Cô quay trở lại giường, ngồi lặng lẽ.

Trời về trưa, ánh nắng len lỏi qua khe cửa, chiếu xuống mặt sàn, xua đi phần nào cái lạnh của buổi sớm.

Cảm thấy trong phòng quá ngột ngạt, Thanh Nhã chậm rãi rời giường.

Từng bước chân lê đi nặng nề, vết thương trên chân co rút đau nhói, nhưng cô vẫn cố chịu đựng, từng chút từng chút một bước lên sân thượng.

Cuối cùng cũng leo lên đến nơi, cô mệt đến mức suýt khuỵu xuống.

Cô đứng yên, hít sâu, rồi ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Sân thượng rộng rãi hơn cô tưởng.

Một cây cầu nối hai tòa nhà lại với nhau, phương tiện di chuyển ở đây không chỉ có xe điện mà còn có cả trực thăng.

Ngoài ra, trên sân thượng còn có một chòi nghỉ nhỏ, một đài thiên văn, và một quầy bar với vài chai rượu được đặt sẵn ở đó.

Tất cả những điều này khiến cô có chút bất ngờ.

Thanh Nhã khập khiễng đi về phía ghế bập bênh.

Từng đợt gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc cô bay lòa xòa trước mặt, cô đảo mắt nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai mới dám từ từ ngồi xuống.

Trên ghế vẫn còn vương lại mùi hương quen thuộc, mùi dầu thơm gỗ đàn hương nhẹ nhàng, sâu lắng.

Cô chạm tay vào lớp lông cừu mềm mại trải trên ghế. Người nào đó thật biết hưởng thụ.

Cô cười nhạt, đầu ngả nhẹ ra sau, tận hưởng chút bình yên hiếm hoi này.

Ánh nắng từ trên cao rọi xuống vừa đủ ấm, không quá gay gắt, cũng không quá lạnh, khiến mí mắt cô dần trở nên nặng trĩu.

Cô khẽ ngáp, đưa tay che miệng, rồi vô thức nhắm mắt lại.

Từ lúc trở thành Thanh Nhã, chưa có một đêm nào cô ngủ được giấc trọn vẹn.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, không khí trong phòng lại trở nên lạnh lẽo đến tận xương.

Có những lúc, cô mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó đang bò lúc nhúc trong cơ thể mình, những con côn trùng vô hình, len lỏi dưới da, khiến cô ngứa ngáy, bứt rứt không yên.

Chỉ cần nhắm mắt, những cơn ác mộng lại kéo đến.

Nhưng lúc này… dưới ánh nắng dịu nhẹ, hơi ấm lan tỏa, cơ thể cô như được thả lỏng đôi chút.

Thanh Nhã dần chìm vào giấc ngủ trong ánh nắng ấm áp của mùa đông.

Vương Đình thích sự yên tĩnh, vì vậy sân thượng là địa điểm anh chọn, chỉ có nơi này mới khiến anh cảm thấy thư thái đôi chút.

Hôm nay cũng vậy.

Anh bước lên sân thượng, trên tay cầm một đĩa bánh. Không khí vẫn trong lành như mọi ngày. 

Anh đặt đĩa bánh xuống bàn, cởi bỏ áo khoác, tiện tay ném xuống ghế. Ngay khi vừa ngồi xuống, anh lại bật dậy như chạm phải thứ gì đó.

Trên chiếc ghế bập bênh quen thuộc, một bóng dáng nhỏ nhắn cuộn tròn như một con mèo đang say giấc.

Đôi mày Vương Đình khẽ nhíu lại.

Cô ta…?

Ánh mắt anh lướt qua mái tóc đen mềm mại, gương mặt đang say giấc trông có phần mệt mỏi, hốc mắt còn hơi thâm quầng.

Cuối cùng, anh không đánh thức cô.

Thay vào đó, anh ngồi sang chiếc ghế đối diện, cầm lấy cuốn sách bên cạnh, nhưng chỉ đọc được vài dòng đã mất tập trung.

Thỉnh thoảng, anh lại liếc nhìn cô.

Ánh nắng phủ lên làn da cô một lớp ánh sáng dịu nhẹ, đôi môi hơi mím lại, hơi thở đều đều, dường như cô đã quá mệt mỏi.

Anh khẽ nghiêng đầu, tay vô thức lật trang sách.

"Mình đang làm cái quái quỷ gì thế này?"

Vương Đình không hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì nữa.

Anh rất ghét người khác chạm vào đồ của mình, ngoại trừ mẹ ra thì chưa từng có ai có đặc quyền đó. Nhưng hôm nay, có một người ngang nhiên chiếm chỗ của anh, ngủ một cách vô tư trên chiếc ghế quen thuộc.

Lẽ ra anh cảm thấy khó chịu, phải đuổi cô đi ngay lập tức.

Thế nhưng… anh lại không làm vậy.

Thậm chí, khi lật sách, anh cũng lật thật khẽ, như sợ âm thanh sẽ đánh thức người đối diện.

Ngay cả khi muốn ho, anh cũng cố nén lại.

Mình bị sao thế này?

Giữa lúc anh còn đang đấu tranh tư tưởng, Thanh Nhã khẽ cử động.

Cô dụi mắt, mơ màng tỉnh dậy. Cô giật thót tim khi thấy một bóng đen lù lù ngồi ngay đối diện.

Ánh mắt Vương Đình trầm tĩnh, như đang quan sát cô từ nãy đến giờ.

Cơn buồn ngủ lập tức bị xua tan, Thanh Nhã bật dậy như một mũi tên lao khỏi dây cung.

"Xin lỗi!"

Cô cuống quýt nói, suýt nữa thì vấp vào bàn.

"Dậy rồi?"

Vương Đình đặt quyển sách xuống, khẽ che miệng ho vài tiếng. Cổ họng ngứa rát do nhịn ho quá lâu, giờ được giải tỏa, anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

"Tôi không cố ý… Tôi đi ngay."

Cô lên tiếng, giọng nói có chút bối rối.

"Chân không còn đau?"

Vương Đình liếc nhìn xuống bàn chân cô. Vết thương đã nhiễm trùng, vậy mà cô vẫn thản nhiên như không. Con người này, rốt cuộc có biết quý trọng bản thân hay không?

"Phản ứng vừa rồi, chắc là đỡ hơn rồi nhỉ?"

Anh nói, giọng điệu nghe không rõ là đang trách móc hay chỉ đơn thuần nhận xét.

"À… tạm tạm."

Cô đáp qua loa, ánh mắt né tránh.

Cơn đau nhói khiến cô phải cắn chặt môi nhẫn nhịn. Vừa rồi, phản ứng đột ngột làm vết thương đập mạnh xuống ghế, đau đến mức cả người run lên.

"Tôi về phòng."

Khi cô vừa xoay người thì…

"Ngồi xuống."

Giọng Vương Đình trầm thấp vang lên như một mệnh lệnh. Anh chỉ vào chiếc ghế đối diện.

"Hả?"

Cô ngẩn người, tưởng mình nghe nhầm.

"Ngồi."

Anh lặp lại, ánh mắt không cho phép cô phản kháng.

Thanh Nhã chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Vương Đình đẩy đĩa bánh đến trước mặt cô.

"Ăn đi."

"Hả?" Cô lại ngơ ngác.

"Cô có thích hử hả ở đây không?" Vương Đình nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh.

"Ăn đi."

"Dạ!"

Cô giật mình, vội vàng cầm lấy miếng bánh.

Vương Đình rất kiệm lời. Mỗi một câu nói ra đều mang theo áp lực, giống như một mệnh lệnh không thể cãi.

Thanh Nhã lén lút quan sát anh.

"Ánh mắt anh ta đáng sợ thật. Đôi mắt ấy nhìn người không chút cảm xúc, còn lạnh lẽo hơn cả Lý Nam Vương. Mình chưa từng thấy ai có đôi mắt màu xanh đen. Vừa mê hoặc, lại như chốn vực sâu, địa ngục…"

Cô thầm đánh giá, ánh mắt nhìn anh lâu hơn một chút.

"Nhìn đủ chưa?"

Giọng nói trầm khàn bất ngờ vang lên khiến cô giật mình. Cô cúi xuống nhìn bánh đang cầm trong tay.

Vương Đình liếc nhìn, giọng anh trầm thấp hơn, nhưng vẫn là kiểu ra lệnh.

"Ăn. Tôi không có kiên nhẫn nhắc lại lần nữa."

Từng chữ vang lên rõ ràng, không quá lớn nhưng cũng khiến người ta không dám phản kháng.

"Vâng!" Cô giật mình đáp.

Anh có tức giận hay không, cô không thể đoán ra. Giọng anh vẫn trầm ổn, lạnh nhạt, vô cảm.

Thanh Nhã lén lút liếc nhìn anh lần nữa, rồi nhủ thầm.

"Không ăn chắc chắn sẽ bị anh ta làm thịt."

Nghĩ vậy, cô lập tức nhét bánh vào miệng.

Hương vị ngọt ngào lan tỏa nơi đầu lưỡi, mùi quế nhẹ nhàng thoảng qua, bánh vừa mềm vừa dẻo.

"Ngon thật…"