Chương 2: Chàng playboy khét tiếng

Tại trường THPT chuyên Hà Nội - Amsterdam.

Chuông tan học vang lên. Từng tốp học sinh hối hả cất sách vở ra về. An Na đưa tay chỉnh lại cặp kính cận, đôi mắt vẫn dán vào cuốn sách đang đọc dở:

- Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Cậu ta có tiếng là playboy đấy.

Thùy Anh đứng dậy, vui vẻ gấp sách vở lại, cất vào cặp:

- Tớ sẽ cho cậu ta một bài học.

An Na mở hộp bút, lấy ra chiếc bút nhớ ròng rồi tô tô vẽ vẽ lên cuốn sách:

- Cậu nên về sớm, giữ sức cho kỳ thi ngày mai.

Thùy Anh khoác chiếc cặp chéo lên vai, cười híp mắt, vẫy tay tạm biệt cô bạn thân:

- Cậu yên tâm đi. Giải toán quốc gia đã năm nào tuột khỏi tay tớ đâu.

Ngày mai, Thùy Anh có cuộc thi cực kỳ quan trọng, đó là thi học sinh giỏi toán quốc gia. Đáng lẽ hôm nay cô nên về sớm để chuẩn bị, nhưng mà hôm nay cô còn vướng 1 cuộc chơi khác thú vị hơn nhiều.

Thùy Anh đợi ở cổng trường, từng làn gió nhẹ đuổi nhau, lùa vào mái tóc dài buông xõa của cô. Chiếc váy đồng phục cùng tà áo trắng nhẹ bay trong gió. Ánh nắng chiếu rọi vào gương mặt thanh tú xinh đẹp, khiến người qua đường không kiềm được mà quay lại nhìn.

Một chiếc xe đua đột ngột dừng lại trước mặt cô, cô mỉm cười. Ánh mắt lóe lên 1 tia sáng kỳ lạ. Cuộc chơi của cô sắp bắt đầu.

Đăng Duy bước xuống khỏi chiếc xe đua, đưa tay tháo chiếc mũ bảo hiểm cỡ bự. Chàng playboy gỡ cặp kính tối màu hiệu Luis Vuiton xuống, rồi nhìn Thùy Anh mỉm cười, cái cười nửa miệng vô cùng ngạo mạn:

- Xin lỗi vì để cậu đợi lâu.

Thùy Anh ngồi lên chiếc xe đua, bám vào eo chàng playboy có tiếng của trường, mỉm cười tinh quái:

- Đâu phải ai cũng có cái may mắn được chờ đợi cậu.

Chiếc xe rồ ga, lao đi.

Chỉ trong chốc lát, đã đến 1 nhà hàng hạng sang. Họ gửi xe rồi bước vào nhà hàng, nhân viên phục vụ xếp hàng đón khách, bên phải là 1 hàng nhân viên nam mặc comple đen, sơ mi trắng sang trọng, bên trái một hàng là nhân viên nữ với sơ mi trắng, juyp đen, khoe form chuẩn như người mẫu.

Họ cùng ngồi xuống 1 chiếc bàn, cạnh khung kính, view được toàn cảnh hồ Hoàn Kiếm.

Đăng Duy đưa tay trái lên, ngón cái và ngón giữa cọ xát vào nhau tạo nên 1 tiếng tách giòn tan. Đúng là dân chơi chuyên nghiệp. Người phục vụ bước tới, niềm nở:

- Anh Duy, mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng theo ý anh.

Đăng Duy gỡ cặp kính thời trang tối màu đặt xuống bàn, cười ngạo mạn:

- Tốt lắm.

Đăng Duy quay sang Thùy Anh dịu dàng bảo:

- Hi vọng bữa ăn sẽ hợp khẩu vị của cậu. 

Thùy Anh e lệ, mỉm cười:

- Cậu thật chu đáo.

Nhân viên phục vụ mang đồ lên, toàn những món hải sản đắt tiền. Lạ thật, những món Đăng Duy chọn đều là món mà Thùy Anh ao ước được ăn.

Thế nhưng, Thùy Anh cầm đũa chỉ ăn một chút rồi nhẹ nhàng buông đũa xuống:

- Cậu cứ tiếp tục dùng bữa. Tôi no rồi.

Đăng Duy còn chưa kịp phổng mũi vì sự sắp xếp hoàn hảo của mình thì đã bị câu nói của người đẹp làm cho cụt hứng. Cậu vội vã níu kéo:

- Nhưng…

Thùy Anh nhìn vẻ mặt hụt hẫng của Đăng Duy mà cười thầm trong lòng. Không để cho Đăng Duy kịp xoay sở, Thùy Anh vui vẻ hỏi:

- Sau khi ăn xong, chúng ta sẽ làm gì?

Đăng Duy không muốn người đẹp mất vui nên cũng không phản đối việc ngừng dùng bữa:

- Tôi sẽ đưa cậu đi mua sắm.

Nói xong, chàng playboy lặng lẽ đứng dậy, gọi phục vụ tính tiền.

Thùy Anh cười niềm nở với người phục vụ:

- Anh vui lòng gói giúp em những thứ này được không?

Đăng Duy mặt méo xệch. Đại thiếu gia, playboy nổi tiếng như hắn mà lại phải gói đồ mang về ư? Nhưng mà hắn làm sao có thể ngăn cản người đẹp của hắn được chứ.

Ra khỏi nhà hàng, hắn xách theo 2 túi đồ ăn lỉnh kỉnh, nếu có ai đó nhìn thấy cảnh tượng này thì hình ảnh của hắn sẽ xuống cấp trầm trọng mất. Phải mau ra lấy xe để tút lại phong độ.

Thùy Anh cười lém lỉnh:

- Thùy Anh muốn đi bộ.

Cái mặt Đăng Duy như cái bánh bao ngâm nước. Sau bao nhiêu lần mời mọc người đẹp, lần này là lần đầu tiên nàng nhận lời. Không ngờ phong độ của hắn lại bị vùi dập thảm hại đến thế. Chẳng lẽ hắn lại thua nàng.

Hắn mỉm cười nuông chiều:

- Tùy em.

- Em nào? Anh chứ. Tên tôi là Thùy Anh. Cậu còn kém tôi 2 tuổi đấy.

Nói xong, Thùy Anh cười khúc khích bước đi.

Hừm, 1 tay sát gái như hắn, chỉ cần phẩy tay một cái, cười 1 cái là hàng tá em chạy theo. Thế mà phải bó tay trước đứa con gái này sao? Dù chỉ số IQ của cô ta cao thật, dù cô ta có tí nhan sắc thật, nhưng cô ta cũng chỉ là 1 đứa con gái thôi. Mà đã là con gái thì thiếu gì cách trị.

Đến một ngã tư, Thùy Anh quay sang cầm túi đồ rồi dặn dò:

- Cậu đợi tôi 1 lát.

Thùy Anh tung tăng cầm túi thức ăn bước vào một hẻm nhỏ. Làm sao hắn có thể đứng đó mà đợi người đẹp được, nhỡ người đẹp gặp nguy hiểm thì sao. Hắn lặng lẽ bám theo người đẹp như kẻ đi ăn trộm. Hic hic. Nếu có kẻ nào nhìn thấy cảnh tượng này thì…

Uả, cô gái của hắn đang cười rất tươi với 2 kẻ ăn xin. Cô ấy đang đưa túi thức ăn cho họ. Hắn đứng sững nhìn nụ cười tươi sáng ấy. Cô ấy chưa bao giờ cười như thế với hắn. Một nụ cười từ tận đáy lòng, nụ cười đẹp tựa thiên sứ.

Ô kìa, nàng của hắn đang trở lại. Hắn không thể để nàng thấy hắn đang rình mò ở đây được. Hắn bước nhanh về đoạn đường cũ, đứng đợi như thể hắn chưa từng đi đâu.

Hai người tiếp tục đi bộ.

Hưm. Hắn hít bụi thì đã đành. Người đẹp của hắn cũng đang phải hít bụi đường phố Hà Nội ư? Mất hết cả phong độ của hắn rồi.

Trước mắt hắn đã là Vincom. Hắn phải tút lại phong độ gấp.