Chương 5: Người đàn ông hoàn hảo

Thùy Anh khẽ cười vì những kỷ niệm của thời trẻ con. Cô đã gặp Huy tình cờ như thế. Từ lúc mới gặp, cô đã có ấn tượng rất tốt về anh, đẹp trai, thành đạt, điềm đạm, ân cần. Nhưng sau đó biết rõ giới tính của anh, cô chỉ biết thở dài tiếc nuối.

Đã 3 năm trôi qua, cô trở thành sinh viên năm thứ 3 ĐH Ngoại Thương, còn chàng playboy là tân sinh viên. Kỳ thi năm đó cô được tuyển thẳng, còn Đăng Duy thủ khoa kỳ thi năm nay. Cô cũng không thể ngờ được 1 học sinh chuyên phá phách chơi bời lại có thể có sức bật ghê gớm đến thế. Cô không thể không thừa nhận, nếu Đăng Duy quyết tâm thì việc vượt qua cô là hoàn toàn có thể.

 Dù vậy, cô vẫn không thể cảm cậu ta được. Đơn giản vì cô chín chắn hơn lứa tuổi rất nhiều. Mới 3 năm trôi qua mà cô cảm thấy mình chín chắn hơn chục tuổi. Còn cậu ta vẫn giống con nít lắm.

Huy thấy Thùy Anh vừa bị làm phiền, anh cũng không muốn tọc mạch vào chuyện riêng của cô. Anh coi như không có chuyện gì xảy ra:

- Bạn anh chuẩn bị sang Ý. Hôm nay nó tổ chức nó tổ chức chia tay ở bar. Có lẽ em không quen với những nơi như vậy. Anh sẽ cố gắng về sớm.

Thùy Anh cười khách sáo:

- Không sao đâu ạ.

Thùy Anh khoác tay Huy bước vào bar. Tiếng nhạc quá lớn làm cho cô cảm thấy không thoải mái. Trong bar có rất nhiều chân dài sexy đứng bán rượu, nhưng cô vẫn cuốn hút hơn.

Huy rất hài lòng về cô. Cô luôn nổi trội hơn người từ dáng đi, cử chỉ, giọng nói. Nhiều lúc anh cũng cảm thấy tiếc nuối vì giới tính thật của mình.

Hai người ngồi chung vui với bạn bè Huy. Phải nói rằng Thùy Anh với Huy quá đẹp đôi. Sự xuất hiện của họ luôn làm cho những người xung quanh ghen tị.

Đột nhiên điện thoại của Thùy Anh rung bần bật, là An Na. Cô xin phép ra ngoài nghe điện thoại. Cô say sưa nói chuyện với An Na mà không để ý có vài người đang tiến lại gần cô. 1 tên trong đó buông lời trêu chọc cô. Cô điềm tĩnh lánh đi chỗ khác. Nhưng 3 kẻ lạ mặt vẫn đi theo cô. 2 tên còn lại bắt đầu giở trò sàm sỡ cô. Cô nhẹ nhàng gạt tay bọn chúng ra. Cô không kịp chào An Na, lạnh lùng cất điện thoại vào túi xách. Mấy tên dê non này thật xui xẻo mới gặp phải cô, đai đen karate. 1 tên tiến sát cô, toan ôm lấy cô. Không nể nang gì nữa, cô tung chân tặng ngay 1 đá vào của quý của hắn, khiến hắn quỵ xuống quằn quại ôm bụng dưới. 2 tên còn lại hăng máu lao vào. Cô né sang 1 bên, tặng ngay 1 đấm vào giữa mặt 1 tên, và tung 1 cước vào đầu tên còn lại. 3 tên côn đồ trúng đòn, càng đánh thì càng hăng tiết. Cô cũng chỉ là con gái, dù cho có karate đi chăng nữa cũng không ăn nổi bọn con trai về sức mạnh. Huống chi ở đây lại có tới 3 tên.

Bọn côn đồ thấy người đẹp này có vẻ khó xơi thì đồng loạt rút con dao găm đeo ở cổ ra. 1 tên lao về phía Thùy Anh, đâm chém loạn xạ.

Thùy Anh né đòn, con dao sượt qua cánh tay phải, làm cô chảy 1 ít máu. Chưa kịp định thần thì cô bị 1 tên túm lấy tay. Cô giật tay lại, lảo đảo quỵ xuống sàn. Lúc ngẩng lên cô đã thấy Huy ở ngay trước mặt. Huy cởi comple vứt vào 1 xó, nới lỏng cà vạt, mắt nhìn bọn côn đồ như khẳng định sẽ đập vỡ mõm bọn chúng.

Bọn côn đồ nhìn nhau rồi lao vào Huy cùng 1 lượt. Chưa kịp chạm vào Huy thì chúng đã ngã sõng soài, kêu rên ầm ĩ. Thùy Anh quan sát Huy không chớp mắt. Huy ra đòn nhanh, mạnh, chuẩn. Con gái có võ thường mạnh mẽ hơn người, vì thế cô vẫn chưa một lần rung động trước ai. Cô luôn khao khát tìm được người có thể bảo vệ mình, 1 người đáng để cô dựa dẫm. Cô nhìn Huy như thể bị đánh cắp mất con tim. Tự nhiên nước mắt cứ ứa ra, cô say sưa tận hưởng cảm giác mình được nâng niu, bảo vệ, mình cũng là cô gái nhỏ.

Bọn côn đồ biết không ăn được nên rủ nhau cắp phao câu chuồn thẳng. Huy vội vàng ngồi xuống, xin lỗi cô rối rít:

- Là tại anh, anh xin lỗi.

Huy chưa từng thấy cô khóc. Lần này quả thực anh đã mắc lỗi lớn. Cũng may An Na thấy Thùy Anh cúp máy mà không chào nên đã gọi điện báo cho Huy. Nếu tới trễ hơn, Huy có lẽ sẽ phải ân hận cả đời.

Huy nhẹ nhàng cầm lấy tay Thùy Anh. Gượng mặt anh nhăn lại vì máu ở vết thương trên cánh tay Thùy Anh đang chảy càng lúc càng nhiều. Anh nhẹ nhàng sơ cứu vết thương chảy máu rồi buộc lại 1 cách cẩn thận. Anh không muốn làn da mịn màng này bị dù chỉ là 1 vết thâm.

Thùy Anh say sưa tận hưởng sự chăm sóc dịu dàng, khéo léo ấy. Lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được hơi ấm của đàn ông. Cảm nhận được con tim mình như muốn ngừng đập. Và thật trớ trêu, người đàn ông hoàn hảo ấy lại là 1 người đàn ông khiếm khuyết hơn mọi người đàn ông.

Sơ cứu vết thương xong, Huy chào bạn bè rồi về trước.

 

 

Ở 1 góc đường, đang xảy ra xô xát giữa 3 tên côn đồ và 1 cậu sinh viên. 3 tên côn đồ bị đánh cho tay chân gãy hết, nằm 1 chỗ rên rỉ. Sau khi dạy cho bọn côn đồ 1 bài học, Đăng Duy chỉnh lại chiếc sơ mi trắng, ngồi lên xe đua lao thẳng đến nhà Thùy Anh.

Lúc nãy ở cổng nhà Thùy Anh, cậu tò mò không biết người thanh niên sang trọng, thành đạt kia đưa Thùy Anh đi đâu. Vừa ghen tị, vừa lo lắng, cậu đã đi theo. Thấy Thùy Anh vào bar, cậu cũng gửi xe rồi vào bar. Lúc Thùy Anh ra ngoài nghe điện, cậu ngồi trong bar nhấm nháp chút rượu và quan sát Huy. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Cậu nhìn Huy từ đầu đến chân, từ cử chỉ lời nói đều không tìm nổi 1 tì vết. Đối thủ của cậu quả thực quá nặng cân.

Sau đó, Huy vội vã ra ngoài. Cậu chợt nhớ ra Thùy Anh đi đã lâu mà chưa quay lại. Cậu vội vã đi theo Huy và dĩ nhiên cậu chỉ có thể đứng ở xa mà chứng kiến màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Lúc bọn côn đồ bỏ chạy, cậu ra lấy xe đuổi theo. Đến 1 con hẻm, cậu vòng xe chặn ngay trước mặt chúng. Cậu xuống xe, cầm mũ bảo hiểm lao thẳng vào bọn lưu manh mà không nói câu nào. Cậu trút hết cơn giận lên bọn chúng. Ngay cả cậu cũng chưa bao giờ dám làm tổn thương đến 1 sợi tóc của Thùy Anh. Thế mà bọn chúng dám rạch 1 đường lên cánh tay cô.