Chương 3: Chuyên gia đào mỏ

Bước vào trong tòa nhà, hắn đưa tay vòng qua eo nàng.

Với cảm giác nhanh nhạy của nữ cao thủ karate đai đen, Thùy Anh hiểu ngay playboy định làm gì. Cô háo hức chạy tới xem chiếc váy rực rỡ trước mặt. Một lần nữa, Đăng Duy lại thua đứt người đẹp rồi. Hắn nhìn chiếc váy mà nàng đang mân mê, mỉm cười hài lòng:

- Chiếc váy này rất đẹp. Cậu thích nó chứ?

Thùy Anh gật đầu. Dĩ nhiên là cô thích, vì cô đã ngó qua cái mác của nó rồi, nó có giá vô cùng đắt đỏ. Chị nhân viên bán hàng cũng mới giới thiệu, nó là model mới nhất từ Mỹ nhập về, chỉ có một chiếc duy nhất.

- Vậy cậu hãy mặc thử.

Thùy Anh mang chiếc váy vào phòng thử đồ và bước ra. Chàng playboy đứng ngẩn tò te ngắm nhìn. Hừm. Làm sao mà mấy thằng bạn của hắn lại có thể đánh giá nàng là đàn ông xinh gái được, là loại con gái chỉ biết vùi đầu vào mấy bài toán khô khan và suốt ngày đánh đấm như con trai được. Đúng là một lũ mắt toét. Nàng của hắn không chỉ là cao thủ karate, là đối thủ của hắn, là đứa con gái có chỉ số IQ không thua kém hắn, mà còn là 1 cô gái sở hữu đầy đủ vẻ đẹp mềm mại tinh khôi như bông hoa e ấp ven hồ. Hắn nhất định không thể để nàng tuột khỏi tay. Hắn phẩy tay cho nhân viên bán hàng gói chiếc váy lại.

Thùy Anh cầm theo chiếc váy với vẻ mặt chưa hài lòng lắm, miệng khẽ lẩm bẩm vừa đủ để cho chàng playboy nghe được:

- Nếu chỉ có váy mà không có nữ trang và guốc cao thì không ổn lắm.

Chàng playboy đứng ngẩn tò te. Chết dở, tiền mặt hắn mang theo đã gần hết. Có ai ngờ được nàng lại chơi sang đến thế. Tuy nhiên, đối với người đẹp thì hắn chẳng tiếc gì cả.

Hắn mỉm cười nuông chiều:

- Tùy em.

Thùy Anh đưa ánh mắt khó chịu sang một nơi khác. Hừm. Phải đóng cho hết vở kịch chứ. Trước khi moi hết tài khoản của chàng playboy, cô không được tỏ ra khó chịu. Phải hết sức dễ thương. Phải cười thật tươi.

Cô bước tới quầy nữ trang, chọn ngay bộ nặng đòn nhất. Sau đó, là chọn chiếc giầy cao gót cũng nặng đòn nhất.

- Eo, sao lại đắt dữ vậy. Thôi, không lấy nữa. -Thùy Anh lật mác của mấy món đồ và giả vờ kêu lên.

Đăng Duy mỉm cười, nháy mắt với mấy chân dài bán hàng:

- Gói lại giúp tôi.

Sau đó, hắn đưa chiếc thẻ ATM ra thanh toán. Chưa có em nào giỏi đào mỏ như em này. Nhưng không sao, em sẽ là của hắn cơ mà. Tiếc gì.

Ra khỏi Vincom, hắn khẽ đưa tay vuốt lên mái tóc nàng. Nhưng, nàng lại chạy ra phía trước. Nàng đang vẫy. Chết thật, đây có phải phố vẫy đâu cơ chứ:

- An Na. Thùy Anh ở đây nè.

Thôi thế là công cốc công cò. Hắn còn chưa đụng được đến cả cái móng tay của nàng. Ức thật. Lại còn căn phòng trong khách sạn 5 sao đã đặt sẵn chứ. Giấc mơ của hắn… đi tong.

- Thùy Anh về trước nha. Hẹn gặp lại.

Nói xong, nàng của hắn cầm túi đồ chạy ra xe của An Na đang đỗ bên kia đường.

Hắn chỉ còn biết ngẩn ngơ mà nhìn. Hắn thua nàng 1 hiệp. Hắn gọi taxi quay lại nhà hàng lấy chiếc xe đua.

-------------

Một lát sau, tại Vincom, Thùy Anh thập thò trước quầy bán hàng:

- Chị ơi, em muốn trả lại những thứ này.

Nhân viên phục vụ cảm thấy khó xử nhưng vẫn nhã nhặn trả lời:

- Xin lỗi em, chúng tôi chỉ nhận lại hàng khi chúng bị lỗi.

Thùy Anh kiên trì đàm phán:

- Chị nhận giúp em đi ạ. Em chỉ cần lấy lại 70% giá trị thôi.

Nhân viên phục vụ vẫn kiên định từ chối:

- Nhưng…

Chưa nói hết câu thì một người thanh niên có nụ cười hiền hòa bước tới. Nhân viên bán hàng lập tức trình bày câu chuyện cho anh nghe. Anh mỉm cười nhìn cô gái rồi quay sang gật đầu với nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng lại gần Thùy Anh cười:

- Cậu chủ đã đồng ý nhận lại với 100% giá trị của món hàng.

Thùy Anh cười rạng rỡ:

- Em cảm ơn chị, cảm ơn anh. Chị có thể chuyển hết số tiền ấy cho quỹ từ thiện của thành phố giúp em được không ạ?

An Na vẫn đứng ngắm nhìn kiến trúc và cách bày biện trong quầy hàng. Chủ nhân của quầy hàng ắt hẳn rất am hiểu về nghệ thuật và kiến trúc.

An Na lại gần người thanh niên:

- Anh là người đã design nên không gian này ạ?

Anh ta quay sang phía An Na trả lời:

- Phải rồi. Em thích chứ?

- Phong cách Ý. Em rất...

Chưa nói xong thì cả 2 người đứng im như tượng nhìn nhau. Người thanh niên cười rạng rỡ:

- An Na.

Gương mặt lạnh tanh của An Na cũng biểu hiện 1 nét phấn khởi khó che giấu:

- Anh Huy.

Không ngờ An Na lại gặp Huy ở đây. Cô nghe nói anh họ cô vừa trở về từ Ý, nhưng công việc bận bịu, anh còn chưa đi thăm bà con được.

Hai người nói chuyện được 1 lúc thì Huy lại có việc bận, nên anh đành cáo từ. Trước khi đi, anh lấy 2 chiếc kẹp tóc nhỏ nhỏ xinh xinh, có gắn đá quý mà anh đã mua bên Ý ra tặng An Na.

Bước ra khỏi Vincom, An Na đưa cho Thùy Anh 1 chiếc kẹp tóc. Đồng thời kẹp chiếc còn lại lên tóc mình:

- Tặng cậu. Chúc may mắn trong kì thi ngày mai.

Thùy Anh kẹp chiếc kẹp tóc lên tóc mình, cười rạng rỡ:

- Đẹp quá. Chúng ta giống như Thúy Vân Thúy Kiều ấy nhỉ.

Rồi cô bước đi trong tiếng cười giòn tan…