ĐH Ngoại Thương, tại lớp Quản trị kinh doanh.
Thùy Anh đặt chiếc cặp chéo lên bàn, cô ngồi xuống và tranh thủ lật quyển truyện Conan, đọc lấy đọc để. Ừ thì cô lớn rồi, nhưng làm sao cô bỏ được những bộ truyện tranh cô ghiền từ thuở thiếu thời. Ngày ấy vì hâm mộ Shinichi, hâm mộ Ran mà cô đã đăng ký học karate. Cô ngưỡng mộ tình cảm của Shinichi và Ran, dĩ nhiên cô cũng mơ ước mình có được 1 hoàng tử như Shinichi vậy. Dù không có võ nhưng Shinichi vẫn khiến người khác phải ngước nhìn. Ngoài đời thực kiếm đâu ra những bóng hình ảo tưởng đẹp đẽ đến thế. Mà có đi chăng nữa thì cũng đâu dành cho cô. Cô nhìn sang cánh tay mình, mỉm cười. Đúng là dù trên đời có những bóng hình như thế thì cũng không thuộc về cô. Vết thương được băng đẹp mắt như thể cô đang đeo phụ kiện thể thao. Cô cũng chẳng nỡ tháo ra mà băng dây khác. Nếu có thay băng cô cũng muốn Huy là người băng giúp cô.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Thùy Anh giật thót mình. Đăng Duy đứng trước mặt cô từ lúc nào. Cả lớp đang xôn xao bàn tán.
Gương mặt Thùy Anh hơi biến sắc. Cứ như cô bị ma ám vậy. Có lẽ trên đời này chỉ có Duy mới chọc tức được cô, chỉ có Duy mới có thể khiến cô mất bình tĩnh, khiến cô tức giận và khiến cô mất đi hình ảnh thân thiện cùng nụ cười hoàn hảo. Ai bình tĩnh nổi khi đang tưởng tượng đến thiên thần lại thấy ác quỷ lù lù trước mặt. Không hiểu cậu ta ăn phải thứ gì mà thích làm phiền cô thế? Cô có phải tuyệt sắc giai nhân gì cho cam. Tại sao cậu ta cứ thích gây sự với cô? Nếu đây là nước Mỹ, cô đã có thể kiện cậu ta ra tòa. Ở đây cô không phải công chúa, chẳng có lý do gì để bắt bạn bè phải nghe những cuộc cãi vã không đầu không cuối giữa cô và Duy. Cô lạnh nhạt bước xuống sân trường. Dĩ nhiên chàng playboy cũng đi theo cô.
Thùy Anh dừng lại ở khuôn viên trường. Chốn này phù hợp với chuyện hẹn hò lãng mạn chứ không phải chỗ để cãi nhau. Nhưng thôi chẳng quan trọng, điều cô cần là tống cổ chàng playboy ra khỏi cuộc đời cô ngay. Cô quay lại, mặt đối mặt với Duy:
- Tôi nợ cậu gì à?
Trái với thái độ có phần cau có của Thùy Anh, Đăng Duy nhìn cô đầy vẻ quan tâm:
- Cậu đỡ chưa?
Thùy Anh không quen lắm với kiểu đối xử quá sức dịu dàng của Đăng Duy. Cô đưa tay lên ôm dải băng vết thương. Vậy là tối qua, Duy đã theo dõi cô. Cô không biết nên trách hay nên cảm ơn cậu ta đây.
Thùy Anh vẫn kiên quyết:
- Cậu đừng đến lớp tôi nữa, cũng đừng theo dõi tôi nữa. Được chứ?
Lời nói của cô không giống 1 lời thỏa thuận, mà hoàn toàn là 1 yêu cầu. Dĩ nhiên không đợi câu trả lời, cô cất bước trở về lớp.
Đăng Duy vẫn chưa chịu thua, cậu chặn ngay trước mặt Thùy Anh:
- Thế tôi phải làm thế nào mới được? Tại sao lúc nào cũng khắt khe với tôi đến thế?
Thùy Anh lạnh lùng lách qua cậu ta:
- Quên tôi đi.
Đăng Duy vẫn không thèm nghe Thùy Anh nói, không thèm để ý đến thái độ hắt hủi của cô. Cậu dúi túi thuốc vào tay Thùy Anh:
- Hôm qua tôi định đưa cho cậu nhưng gia đình cậu ngủ mất rồi. Chăm sóc vết thương cẩn thận, đừng để thành sẹo.
Nói xong, cậu ta bỏ đi.
Thùy Anh cầm túi thuốc, nhìn theo chàng playboy, thở dài. Cậu ta định làm những việc ngốc xít này đến bao giờ? Tại sao lại tốt với cô đến thế? Cô đối xử với cậu ta có ra gì. Vả lại, cô với cậu ta rõ ràng không hợp. Miễn cưỡng đến với nhau có khi đánh nhau cả ngày ấy chứ.
Về phần Đăng Duy, cậu không chấp nhận kết quả này. Từ nhỏ đến lớn, cậu có thiếu cái gì đâu. Thùy Anh chỉ là 1 đứa con gái có tí nhan sắc, sao có thể đối xử với cậu như vậy. Cậu thuê thám tử theo dõi Huy. Cậu muốn biết Huy là người như thế nào. Muốn biết tại sao Thùy Anh chọn Huy. Muốn biết cậu thua kém Huy ở điểm nào. Cậu không tin cậu không chinh phục được Thùy Anh.