Chương 2: Tín Hiệu Đầu Tiên

Não Bộ hoảng loạn.

Hắn không thể cử động, không có cơ thể, không có tay chân. Mọi thứ xung quanh tối đen, chỉ có những cửa sổ hệ thống trôi nổi. Hắn biết mình đã chết, nhưng tại sao lại ở đây? Vì sao lại trở thành... bộ não của một cậu nhóc xa lạ?

 

Một cửa sổ bật lên:

Chào mừng bạn đến với Hệ Thống Quản Lý Trung Ương.

Trạng thái: Đã liên kết với chủ thể.

Quyền hạn: Tác động gián tiếp.

 

"Tác động gián tiếp? Nghĩa là gì?"

 

Não Bộ cố gắng tập trung, nhưng thay vì nghe được câu trả lời, một loạt cửa sổ khác lại xuất hiện.

 

[Hộp thư đến]

[Mắt]: "Nhận diện ánh sáng: 72%. Tầm nhìn bình thường."

[Tai]: "Âm thanh xung quanh ở mức 34dB. Mọi thứ yên tĩnh."

[Tim]: "Nhịp đập ổn định, không có dấu hiệu bất thường."

[Dạ Dày]: "Mức đói tăng lên 78%. Cảnh báo: Yêu cầu nạp năng lượng."

 

Hắn nhìn chằm chằm vào những dòng thông báo này. Hóa ra, từng bộ phận trên cơ thể đều có một hệ thống riêng biệt và chúng gửi tín hiệu về cho hắn theo cách này.

 

Hệ thống kích hoạt chế độ hướng dẫn.

Giới thiệu các chức năng cơ bản:

Màn hình hiển thị: Quan sát dữ liệu của cơ thể.

Hộp thư: Nhận thông tin từ các bộ phận.

Tác động tư duy: Tạo ra suy nghĩ hoặc ký ức để ảnh hưởng đến chủ thể.

Bộ nhớ: Lưu trữ thông tin cần thiết.

 

"Khoan đã, nghĩa là... mình có thể thay đổi suy nghĩ của thằng nhóc này?"

 

Não Bộ nhận ra, hắn không chỉ đơn thuần là một người quan sát – mà còn phải quản lý cả hệ thống phức tạp này.

 

Hắn thử mở hộp thư đến. Một tin nhắn từ Dạ Dày bật lên:

[Dạ Dày]: "Năng lượng dự trữ giảm xuống 22%. Nếu không ăn sớm, cơ thể sẽ bị giảm hiệu suất."

 

Ngay sau đó, một dòng suy nghĩ mơ hồ xuất hiện trong đầu Bình An: "Chắc nên đi ăn sáng thôi."

 

Không chỉ vậy, để tăng hiệu quả, Dạ Dày còn truy cập vào ký ức cũ của Bình An, gợi lên hình ảnh một bát phở nóng hổi bốc khói nghi ngút. Vị nước dùng đậm đà, sợi phở mềm dai, từng lát thịt bò thái mỏng đầy hấp dẫn.

 

Bình An nuốt nước bọt. "Hay là ăn phở nhỉ?"

 

Não Bộ sửng sốt.

 

"Mình đã làm được à? Không, là Dạ Dày làm... Bộ phận này có thể gợi ký ức để kích thích cảm giác đói sao?"

 

Hắn thử quan sát các bộ phận khác. Tay phải gửi một thông báo:

[Tay phải]: "Cảm giác hơi tê. Đề xuất vươn vai hoặc xoa bóp nhẹ."

 

Bình An bất giác duỗi tay, vươn vai một cách tự nhiên.

 

Não Bộ im lặng. Hắn không hề trực tiếp điều khiển cơ thể này, nhưng chỉ cần kích thích các suy nghĩ nhỏ, Bình An sẽ làm theo một cách vô thức. Đây chính là "tác động gián tiếp" mà hệ thống nói đến.

 

Não Bộ nhận ra mình còn một chức năng quan trọng khác: truy cập ký ức.

 

Hắn tìm kiếm trong bộ nhớ của Bình An, nhưng hầu hết ký ức đều bị khóa lại. Những gì hắn thấy chỉ là những mảnh ghép rời rạc:

Một căn phòng nhỏ với ánh đèn vàng nhạt.

Tiếng cười của một ai đó rất quen thuộc.

Cảm giác cô đơn giữa đám đông.

 

Hắn thử gửi những hình ảnh này vào tâm trí Bình An, nhưng không có phản hồi. Có vẻ như cậu ta không ý thức được việc này.

 

"Sao đây, chắc do đây là những ký ức không rõ ràng có gợi ý cũng không gợi lên được điều gì có lẽ mình cần tìm cách kích thích những ký ức quan trọng hơn..."

 

Não Bộ quyết định thử nghiệm. Hắn muốn biết liệu mình có thể tác động mạnh hơn không. Một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn: Nếu mình gửi một cảm giác lo lắng, liệu cậu ta có phản ứng không?

 

Hắn kích hoạt tín hiệu cảnh báo nguy hiểm giả lập.

 

Một cửa sổ bật lên:

Cảnh báo: Mức độ lo lắng tăng nhẹ (12%).

 

Bình An đang đánh răng bỗng khựng lại. Cậu nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng sau vài giây, cậu lắc đầu, tiếp tục công việc.

 

Não Bộ trầm ngâm. Hắn đã có thể ảnh hưởng đến cảm xúc, nhưng mức độ còn yếu. Nếu muốn thay đổi suy nghĩ thực sự, hắn cần tìm cách mạnh hơn.

 

Hắn thấy phía trên cùng của các bảng thông báo có một thanh thông báo kỳ lạ: "Mức độ đồng bộ 5%" – "Cái này lại là gì nữa đây?"

 

Bình An tiếp tục buổi sáng của mình, hoàn toàn không biết rằng có một thực thể khác đang thử nghiệm trong đầu mình.

 

Còn Não Bộ, hắn đã hiểu được một số quy tắc quan trọng:

Hắn không thể điều khiển cơ thể trực tiếp, nhưng có thể gợi ý suy nghĩ.

Các bộ phận cơ thể có thể gửi tin nhắn đến hắn, giúp hắn nắm bắt tình trạng hiện tại.

Một số bộ phận, như Dạ Dày, có thể truy cập ký ức và kích thích phản ứng của chủ thể.

Hắn có thể thử tác động vào cảm xúc, nhưng mức ảnh hưởng vẫn còn thấp.

 

Hắn vẫn chưa hiểu hết về cơ thể này, nhưng một điều chắc chắn: Đây mới chỉ là khởi đầu.