Sáng sớm, Bình An rời khỏi phòng với chiếc balo quen thuộc. Trời trong xanh, không khí mát mẻ, và từng cơn gió nhẹ thổi qua khuôn viên trường đại học. Một ngày mới lại bắt đầu.
Mắt]: "Độ sáng môi trường: 85%. Nhìn rõ ràng."
[Tai]: "Âm thanh xung quanh: 60dB. Đám đông trò chuyện."
Bình An bước vào giảng đường, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ. Cậu không phải kiểu người quá năng động nhưng cũng không hẳn là cô lập. Một vài người bạn đã ngồi sẵn, vẫy tay chào.
"Ê, An! Lại đây ngồi đi!" Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Đó là Minh – cậu bạn cùng lớp, có mái tóc hơi rối và lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Kế bên Minh là Thanh, cô bạn trầm tính nhưng lại rất tinh tế trong cách nói chuyện. Bình An ngồi xuống, nở nụ cười nhẹ.
[Tim]: "Tương tác xã hội tích cực. Nhịp tim ổn định."
Giờ học bắt đầu. Não Bộ cảm thấy hứng thú khi chứng kiến Bình An tiếp thu kiến thức. Những dòng chữ, số liệu, biểu đồ hiện lên trong đầu cậu. Hắn nhận ra rằng những kiến thức này rất quen thuộc – chúng chính là những gì hắn đã từng biết trước khi xuyên không! Nhưng dù cố gắng thế nào, hắn vẫn không thể chuyển trực tiếp lượng thông tin này cho Bình An.
[Hệ thống]: "Đồng bộ ước tính: 7%. Khả năng tác động: Gián tiếp."
[Hệ thống]: "Độ tiếp thu: 20%. Hiệu suất xử lý: Kém."
Mọi nỗ lực truyền thông tin đều bị hạn chế. Trong khi đó, Tim, Mắt, Cột Sống lần lượt gửi tín hiệu về.
[Mắt]: "Mờ quá! Mỏi mắt rồi! Cần nghỉ ngơi!"
[Cột Sống]: "Lưng đau! Ngồi thẳng lên!"
Não Bộ cố gắng điều chỉnh, nhưng Bình An lại vô thức gục xuống bàn, mệt mỏi.
[Hệ thống]: "Giấc ngủ ngắn khởi động..."
Não Bộ bực bội. Hắn xuyên không vào một tên não không được thông minh lắm – không biết nói vậy có phải là tự chửi mình không nữa. Hắn hiểu bài, nhưng Bình An thì không. Hắn chỉ có thể tạo ra những gợi ý mơ hồ hoặc kích thích trí nhớ của Bình An một cách gián tiếp. Hắn cũng rõ ràng hơn kiến thức hắn tích lũy kiếp trước của hắn tạm thời không có tác dụng trên cơ thể này. Người khác xuyên không đều đứng trên vạn người sao hắn thì lại thế này điều này khiến hắn cảm thấy bất lực.
Tiết học trôi qua, bụng Bình An bắt đầu réo.
[Dạ Dày]: "Mức độ đói: 80%. Đề xuất nạp năng lượng."
Ngay lập tức, trong đầu Bình An xuất hiện hình ảnh một tô bún bò đỏ rực, thịt bò thái mỏng, sợi bún dai và mùi sả thơm lừng. Đó là món ăn yêu thích của cậu.
"Tự nhiên thèm bún bò quá!" Bình An lẩm bẩm.
Minh bật cười. "Vậy thì đi ăn thôi! Tao cũng đang đói nè."
Cả nhóm kéo nhau đến quán ăn quen thuộc gần trường. Bình An gọi một tô bún bò và ăn một cách ngon lành. Não Bộ thầm ghi chú: Bún bò – món ăn ưa thích.
[Lưỡi]: "Tệp tin vị giác đặt biệt"
[Dạ Dày]: "Mức độ no: 60%. Đang tiêu hóa."
"Cái quái gì thế, cái file đặt biệt này sao lại không mở được, alo alo đề nghị hỗ trợ khẩn cấp." Cuối cùng bất lực hắn không cảm nhận được vị của bún bò. Hắn dần hiểu cách hoạt động của cơ thể con người hơn.
"Sao hôm nay cảm thấy bún không ngon như mọi hôm vậy" – Bình An cảm thán
"Vậy sao, tao thấy bình thường mà" – Minh đáp lại
Sau một ngày dài, Bình An trở về phòng, bật laptop lên và đeo tai nghe. Cậu mở danh sách nhạc yêu thích, để những giai điệu nhẹ nhàng xoa dịu tâm trạng.
[Tai]: "Âm nhạc: 45dB. Thể loại: Ballad nhẹ."
[Tim]: "Nhịp tim chậm lại. Cảm giác thư giãn."
Đây là khoảng thời gian Bình An thư giãn nhất trong ngày. Cậu nhắm mắt, thả lỏng người, và để âm nhạc cuốn đi những suy nghĩ bộn bề. Khi đồng hồ điểm 11 giờ, Bình An tắt đèn, chui vào chăn.
[Hệ thống]: "Chuyển sang chế độ ngủ. Hỗ trợ phục hồi năng lượng."
[Hệ thống]: "Đồng bộ ước tính: 8%. Khả năng tác động: Gián tiếp."
Hôm sau Bình An đang trong giảng đường, tiếng giảng bài của giảng viên thao thao bất tuyệt, nhưng cậu cảm thấy mình chẳng tiếp thu được gì cả. Đôi lúc có chút hiểu, nhưng chắc là hiểu lầm
[Hệ thống]: "Đồng bộ: 8%. Khả năng hỗ trợ kiến thức: Thấp."
Não Bộ theo dõi cuộc hội thoại, hắn hiểu rõ bài giảng, nhưng lại không thể truyền đạt được thông tin một cách rõ ràng. Điều này khiến hắn khó chịu. Còn thông báo đồng bộ này là sao đây, nói như vậy có phải khi mức độ đồng bộ tăng lên hắn sẽ có thêm quyền hạn điều khiển cơ thể hay sao. Khoan đã vậy làm sao để tăng mức đồng bộ lên đây.
Sau tiết học, nhóm bạn kéo nhau xuống căn tin. Tiếng ồn ào của sinh viên vang lên khắp nơi, mùi cà phê và đồ ăn tràn ngập không gian.
Minh đặt khay thức ăn xuống bàn, chống cằm nhìn Bình An. "Dạo này mày có vẻ lơ đãng sao ấy. Có chuyện gì hả?"
Bình An giật mình. Cậu đâu có thay đổi gì nhiều đâu nhỉ? Nhưng đúng là gần đây, cậu thường xuyên cảm thấy khác lạ, như thể có một thứ gì đó đang diễn ra trong đầu mà bản thân không thể kiểm soát. Não Bộ bên trong đột nhiên muốn hắc hơi một cái.
"Đâu có gì đâu." Cậu lảng tránh, cắm cúi ăn."
Thanh nhìn cậu một lúc rồi cũng không nói gì thêm. Minh nhún vai. "Ờ, vậy thôi. Mày mà có chuyện gì thì cứ nói nha, bọn tao lúc nào cũng ở đây."
[Tim]: "Nhịp tim tăng nhẹ. Cảm giác ấm áp."
Não Bộ ghi nhận phản ứng của Bình An. Hắn không hiểu rõ hoàn toàn về các mối quan hệ xã hội, nhưng có lẽ... cảm xúc là thứ không cần lời nói cũng có thể cảm nhận được.
Sau giờ học, Bình An đến văn phòng lớp trưởng để hoàn tất thủ tục đăng ký ký túc xá. Cậu vừa bước vào thì đã thấy Minh và Long đứng chờ sẵn.
"Ê, An! Mày cũng đăng ký luôn hả?" Long vẫy tay, giọng nói trầm ấm.
[Hệ thống]: "Nhận diện: Lê Long. Bạn cùng lớp, cùng ký túc xá. Đặc điểm: Vui vẻ, dễ gần, mê thể thao. Mức độ thân thiết: Trung bình."
"Ừ, cũng phải lo chỗ ở ổn định trước đã." Bình An trả lời, tiến lại gần bàn đăng ký. Hiện tại cậu ở chung với người bà con, dù không cần tốn phí gì nhưng cũng hơi bất tiện chút.
Lớp trưởng – một cô gái nghiêm túc với cặp kính dày – nhìn vào danh sách rồi gật đầu, tiến hành làm thủ tục đăng ký cho 3 người. "Bình An, Minh, Long, ba người sẽ ở cùng phòng. Ký túc xá có nội quy riêng, nhớ đọc kỹ nhé."
Cả ba gật đầu, nhận giấy tờ cần thiết. Minh vỗ vai Bình An. "Vậy là từ nay tao với mày chung phòng rồi, lo mà chuẩn bị tinh thần đi nha!"
Long cười lớn. "Ừ, nhớ chuẩn bị tinh thần mà dọn dẹp phòng nữa, tao không muốn sống chung với hai thằng bừa bộn đâu."
Bình An bật cười, cảm thấy bớt căng thẳng hơn. Ít ra, có bạn chung phòng sẽ giúp cuộc sống ký túc xá bớt nhàm chán.
[Hệ thống]: "Đồng bộ: 8.5%. Quá trình thích nghi tiếp tục."
Bình An kéo vali vào phòng ký túc xá, vừa bước vào đã thấy Minh nằm dài trên giường, tay lướt điện thoại. Long thì đang ngồi ở bàn, tập trung vào một quyển sách.
[Hệ thống]: "Môi trường: Ký túc xá. Xác định bạn cùng phòng."
"Ê, cuối cùng mày cũng tới rồi hả?" Minh bật dậy, nhào tới khoác vai Bình An. "Giờ chính thức là bạn cùng phòng rồi nha!"
[Não bộ]: "Cảnh báo: Không gian cá nhân bị xâm phạm."
Não Bộ nhíu mày, cảm giác khó chịu lan tràn. Hắn không thích bị tiếp xúc gần như vậy, nhưng chưa thể điều khiển để Bình An tránh đi.
[Tim]: "Nhịp tim tăng nhẹ. Cảm giác: Ấm áp, vui vẻ."
"Ừ, tao cũng vừa tới." Bình An cười nhẹ, kéo tay Minh ra. "Dọn đồ rồi sắp xếp cho gọn đã."
Long liếc nhìn hai người nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục đọc sách.
[Hệ thống]: "Nhận diện: Lê Long. Đặc điểm: Lạnh lùng, ít nói. Mức độ thân thiết: Trung bình."
Tối hôm đó, Minh vỗ vai hai người, hồ hởi đề nghị: "Ê, tối nay đi ăn lẩu đi. Nhập ký túc xá mà không ăn mừng thì chán lắm!"
Bình An còn chưa kịp trả lời, Minh đã tiếp tục: "Có quán lẩu ngon lắm, rẻ mà chất lượng. Tao bao luôn mấy lon bia nữa, cho không khí vui hơn!"
Long khoanh tay, lạnh nhạt đáp: "Tao không biết nhậu" Nhưng cuối cùng vẫn bị Minh kéo đi.
Bàn lẩu nóng hổi nghi ngút khói. Minh hào hứng rót bia cho cả ba, không quên chạm cốc. "Nào, chúc mừng phòng 404! Anh em từ nay sống chung vui vẻ!"
Bình An cười, cầm cốc lên uống. Lớp bọt bia đắng chát tràn qua cổ họng, mang theo cảm giác man mát kỳ lạ.
Cả đám ăn uống vui vẻ, đều là trai tráng tuổi xuân, sức ăn phải nói là như trâu nước. Long là thằng nói không đi nhưng lại là thằng ăn nhiều nhất, cả đám ăn uống chẳng biết bao nhiêu:
[Hệ thống]: "Cảnh báo: Cồn xâm nhập hệ thần kinh. Giảm hiệu suất xử lý."
Minh cười phá lên, quàng tay qua vai Bình An. "Uống đi! Một chút thôi không sao đâu!"
[Não bộ]: "Cảnh báo: K@ôzg gi_n cá nh@n _iếp tục bị #âm p$ạm."
Não Bộ: "Cái … cái quái gì vậy, bớ người ta có BUG". Trong khi đó, Tim lại vui vẻ gửi tín hiệu tích cực.
[Tim]: "Nhịp tim tăng cao. Cảm giác: Ấm áp, thân thiết."
[Não bộ]: @@
Vài ly bia sau, Bình An bắt đầu cảm thấy đầu óc mơ hồ. Mọi thứ trước mắt dần trở nên chập chờn, giọng Minh và Long lúc to lúc nhỏ.
[Hệ thống]: "Cảnh báo! Mức độ kiểm soát giảm mạnh! Tình trạng: Lỗi hệ thống!"
Hình ảnh trong giao diện của Não Bộ nhấp nháy, các dòng lệnh bị cắt ngang, như một chiếc máy tính quá tải.
[Gan]: "Báo động! Nồng độ cồn vượt mức cho phép! Đề nghị xử lý ngay lập tức!"
[Dạ Dày]: "Không ổn rồi! Cồn đang lan ra, tao đang phản ứng mạnh đây! Có khi nào phải tống ra ngoài không?"
[Tim]: "Nhịp tim bất ổn! Cảnh báo đỏ! Cần giảm tác động ngay!"
[Tim]: "Cho thêm ly nữa"
[Não Bộ]: "Khzzg tkể wử &ý y^u cầu! H4 th_ng lỗi! Hệ t&ố#g lỗi!"
Màn hình trong giao diện nhấp nháy liên tục, thanh trạng thái đồng bộ tụt xuống rồi tăng lên thất thường. Mọi tín hiệu từ các cơ quan dồn dập nhưng hắn không thể phản hồi.
Cơ thể Bình An loạng choạng, mắt hoa lên, cảm giác như bị cuốn vào một xoáy nước không trọng lực.
Minh cười lớn, vỗ vai Bình An. "Thấy chưa! Tao đã bảo bia ngon mà!"
Long nhíu mày. "Bình An, mày ổn không?"
Nhưng cậu không thể trả lời. Hệ thống rơi vào trạng thái hỗn loạn, cơ thể lắc lư như không còn kiểm soát.
[Hệ thống]: "Khởi động chế độ khẩn cấp... Hệ thống đang cố gắng khôi phục...".
Não bộ: "Cứu tôi dới, chóng mặt quá, ọe ọe,". Màn hình điện tử xung quanh nhấp nháy "xẹt xẹt" không gian xoay tròn, chỉ tội Não bộ không có chân để chạy ra.
[Hệ thống]: "Hệ thống tạm ngắt, bắt đầu sửa chữa"