[Hệ thống]: "Khởi động lại thành công. Đánh giá tổng quan... Tình trạng: Ổn định. Mức độ đồng bộ: 9%."
Bình An từ từ mở mắt, đầu óc nặng trĩu như vừa trải qua một trận chiến căng thẳng. Cậu chớp mắt vài lần, trần nhà ký túc xá dần hiện rõ trước mặt. Cảm giác khát khô nơi cổ họng cùng cơn đau nhức lan tỏa khắp cơ thể khiến cậu nhăn mặt.
[Gan]: "Rốt cuộc thì mày đã làm cái gì hôm qua vậy? Tao làm việc quá tải suốt đêm để xử lý đống cồn trong người!"
[Dạ Dày]: "Kháng nghị! Kháng nghị! Tại sao lại đổ bia vào tao? Tao muốn nước lọc!"
[Tim] (giọng vẫn vui vẻ một cách vô lý): "Ừm... nhưng dù sao cũng vui đúng không? Mình đã có một trải nghiệm thú vị!"
[Mắt] (giọng lờ đờ): "Tầm nhìn bị mờ nhẹ. Hôm qua có phải mày bắt tao làm việc quá sức không?"
[Cơ] (giọng rệu rã): "Cơ thể uể oải. Tao đề nghị nằm im thêm 10 phút trước khi vận động."
[Não Bộ]: "Đánh giá: Trạng thái cơ thể 70% bình thường (ọe). Một số hệ thống vẫn đang hồi phục (ọe). Ký ức về sự kiện tối qua... KHÔNG XÁC ĐỊNH…ọe"
Não Bộ lướt qua dữ liệu ký ức, nhưng… có gì đó không đúng.
[Não Bộ]: "Tại sao không nhớ gì cả?"
[Hệ Thống]: "Dữ liệu ký ức bị thiếu hụt. Nguyên nhân: Quá tải hệ thống do tác động cồn."
[Não Bộ]: "Tức là một phần trí nhớ của ta đã bị xóa?"
[Hệ Thống]: "Xác nhận. Hiện không thể khôi phục dữ liệu."
Bình An chống tay ngồi dậy, đầu óc vẫn mơ hồ. Cậu đưa mắt nhìn quanh phòng. Minh vẫn đang ngủ say như chết trên giường bên cạnh, trong khi Long đã rời đi từ sớm.
"Hôm nay nghỉ học vậy..." Cậu lẩm bẩm, dụi mắt, rồi đứng dậy đi lấy nước uống.
Bình An cố gắng ngồi dậy, nhưng ngay lập tức:
[Tim]: "Nhịp tim tăng nhanh! Dự báo chóng mặt!"
[Mắt]: "Cảnh báo: Tầm nhìn mờ trong 5 giây đầu tiên."
[Cơ]: "Cảnh báo: Đừng đứng lên quá nhanh!"
[Dạ Dày]: "Nếu mà không cẩn thận, có khi ói đấy!"
Cơ thể như một cỗ máy chậm chạp khởi động lại, Bình An rên lên một tiếng, ôm đầu
Buổi chiều, cảm thấy đã ổn hơn Bình An đến lớp, Minh trông có vẻ tươi tỉnh hơn nhiều, hoàn toàn không có dấu hiệu bị ảnh hưởng bởi buổi nhậu tối qua.
"Ê, cuối tuần này mày rảnh không?" Minh quay sang hỏi khi cả hai đang đi trên hành lang.
"Cuối tuần? Chắc cũng không có gì. Sao vậy?"
"Tối thứ Bảy tao có trận đấu bóng rổ! Giải giao hữu giữa các lớp, nhưng mà... tao cần một cổ động viên trung thành!" Minh cười ranh mãnh.
Bình An bật cười: "Chỉ cổ vũ thôi mà làm gì căng?"
Minh nhún vai: "Thì cũng đúng, nhưng lần này có Hải Nam tham gia nữa. Tao không muốn thua tên đó."
Bình An nhướn mày. "Ai vậy?"
Trước khi Minh kịp trả lời, một giọng nói khác vang lên từ phía sau.
"Ồ? Vậy là mày vẫn chưa bỏ cái thói khoác lác nhỉ, Minh?"
Bình An quay lại, nhìn thấy một chàng trai cao lớn với mái tóc đen cắt gọn, khoác lên mình bộ đồng phục thể thao. Dáng vẻ của hắn toát lên sự tự tin pha chút kiêu ngạo. Hắn bước tới, khoanh tay trước ngực, nở một nụ cười đầy khiêu khích.
"Lâu rồi không gặp, Minh. Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là thực lực thực sự." Hải Nam nói, khóe môi nhếch lên.
"Trần Hải Minh"
[Hệ thống]: "Nhận diện: Trần Hải Nam. Đang tìm kiếm thông tin..."
Bình An nhìn Minh. Cậu nhận ra bạn mình đang siết chặt nắm tay, ánh mắt tối lại. Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng rõ rệt.
Trận đấu sắp tới... xem ra không đơn giản như Minh nói.