Từ sau khi biết trận đấu sắp diễn ra vào tối thứ Bảy, Minh trở nên bận rộn hơn hẳn. Cậu ta hầu như dành toàn bộ thời gian rảnh để tập luyện, từ sáng sớm đến tận khuya. Dù trước giờ Minh luôn là một tay chơi bóng rổ có tiếng, nhưng trước Hải Nam, cậu chưa từng giành được chiến thắng.
Mỗi lần nhắc đến Hải Nam, Minh không che giấu sự khó chịu. Cậu ta luôn nói rằng đó là đối thủ xứng tầm nhất mà mình từng gặp, nhưng đồng thời cũng là cái gai trong mắt. Long thỉnh thoảng cũng đến sân bóng để xem Minh tập luyện, nhưng không bao giờ tham gia. Cậu chỉ khoanh tay đứng bên ngoài quan sát. Bình An đôi khi cũng đi theo, nhưng phần lớn thời gian cậu chỉ ngồi một góc, lặng lẽ theo dõi.
Buổi chiều hôm trước ngày diễn ra trận đấu, Bình An quyết định ra ngoài mua vài món đồ cần thiết. Cậu bước lên xe buýt một cách vô thức, mắt vẫn còn dán vào điện thoại kiểm tra danh sách đồ cần mua. Chỉ đến khi xe khởi hành, cậu mới nhận ra tuyến xe này không giống bình thường.
[Não Bộ]: "Cảnh báo! Tuyến đường không khớp với lộ trình dự kiến."
"Chết rồi, đi nhầm xe..." Bình An lẩm bẩm.
Lúc này, một giọng nói trầm ổn nhưng có chút trêu chọc vang lên bên cạnh:
"Cậu không phải người ở đây à? Hay là lần đầu đi xe buýt?"
Bình An quay sang, ánh mắt chạm phải một chàng trai với mái tóc đen hơi rối, nụ cười nửa miệng đầy tự tin. Cậu ta mặc một chiếc áo thể thao đơn giản, nhưng lại toát ra khí chất nổi bật đến mức khiến người khác phải chú ý.
Bình An nheo mắt. Cậu cảm thấy người này trông quen quen.
"Tôi biết cậu." Hải Nam cười, chống cằm nhìn Bình An đầy hứng thú. "Cậu là người hay đi cùng Minh, đúng không?"
Lúc này, Bình An mới nhớ ra. Hải Nam – đối thủ truyền kiếp của Minh. Người mà Minh nhắc đến với vẻ mặt khó chịu nhất có thể.
"Ờ... đúng vậy. Cậu là Hải Nam?"
"Chính xác." Nam cười nhẹ. "Nhưng cậu có vẻ không hứng thú lắm với bóng rổ nhỉ?"
"Cũng không hẳn. Tôi chỉ không chơi thôi."
Hải Nam nhìn Bình An một lát, rồi bất ngờ nghiêng đầu cười:
"Cậu bị lạc đúng không? Trạm tới có một trung tâm thương mại, muốn đi với tôi không"
"Hả?, cũng được tôi cũng muốn mua ít đồ"
Hải Nam chống cằm, nở nụ cười đầy ẩn ý. "Ít nhất cậu không nhìn tôi như kiểu tôi là kẻ đáng ghét nhất thế giới như Minh."
[Não Bộ]: "Cảnh báo! Đối tượng nguy hiểm có ý định tiếp cận. Đề nghị phân tích!"
[Tim]: "Nhịp tim hơi tăng. Cảm giác: Kỳ lạ, có chút thú vị."
Bình An chưa kịp suy nghĩ, xe buýt đã dừng lại ở trạm. Hải Nam đứng dậy, kéo tay Bình An xuống theo. Cậu vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng trước ánh mắt của Hải Nam, cậu cũng không thể từ chối.
Sau khi xuống xe, Hải Nam đưa Bình An đi một trung tâm thương mại gần nhà ga. Hai người đi dạo quanh trung tâm thương mại. Hải Nam có vẻ là một người sành điệu, thường xuyên chỉ vào những món đồ thời trang, bình luận một cách hài hước khiến Bình An không nhịn được cười.
"Mấy bộ đồ này hợp với cậu lắm đấy. Nhìn đi, cậu có gương mặt hiền lành, mặc mấy bộ này vào đảm bảo ai cũng muốn làm quen."
Bình An bật cười. "Cậu đang bán hàng đấy à?"
"Không, nhưng nếu tôi mà bán hàng, đảm bảo sẽ đắt khách." Hải Nam nháy mắt tinh nghịch.
Họ đi ngang qua một cửa hàng nước hoa. Hải Nam chợt dừng lại, cầm lên một mẫu thử chai nước hoa rồi xịt thử.
"Ngửi thử xem." Cậu ta đưa cổ tay ra trước mặt Bình An.
Bình An hơi chần chừ, nhưng rồi cũng cúi xuống ngửi thử. Một mùi hương nam tính, có chút mát lạnh, lại xen lẫn sự ấm áp của gỗ tuyết tùng và hổ phách. Bình An khẽ gật đầu.
"Thơm thật."
Hải Nam cười. "Tôi rất chú trọng đến mùi hương. Một người đàn ông hấp dẫn không chỉ vì ngoại hình mà còn vì mùi hương đặc trưng."
"Vậy mùi của tôi thì sao?" Bình An đột nhiên hỏi.
Hải Nam nhìn cậu một lúc, rồi bất ngờ tiến sát hơn, cúi đầu xuống ngửi nhẹ. Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp khiến Bình An hơi bối rối.
"Mùi của cậu… rất nhẹ, kiểu như hương nắng ban mai vậy." Hải Nam khẽ nói, giọng điệu bỗng trở nên mềm mại hơn.
Bình An cảm thấy tai mình nóng lên. "Cậu nói chuyện kiểu này với ai cũng thế à?"
Hải Nam bật cười, lùi lại. "Không đâu. Chỉ với người tôi thấy thú vị thôi."
Hai người tiếp tục dạo quanh trung tâm thương mại, thỉnh thoảng dừng lại ở một vài quán ăn vặt ven đường. Bình An ngạc nhiên khi phát hiện ra Hải Nam không hề có vẻ kiêu ngạo như Minh từng miêu tả.
Đi ra ngoài một lúc, họ ghé qua một quán cà phê nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh. Nam gọi một ly Americano, còn Bình An chỉ chọn trà đào.
"Cậu có vẻ không phải kiểu người uống cà phê đắng nhỉ?" Nam cười khi thấy lựa chọn của Bình An.
"Tôi thích vị ngọt hơn."
Nam gật gù, khuấy nhẹ ly cà phê. Bình An để ý thấy cậu ta rất chỉnh chu, từng động tác đều toát ra sự tự tin và thoải mái. Đặc biệt, cậu nhận ra một điều – Hải Nam có một mùi hương rất dễ chịu.
Không phải nước hoa quá nồng nặc, mà là một mùi gỗ nhẹ nhàng pha chút hương đặc trưng thoang thoảng. Bình An không hiểu sao mình lại chú ý đến điều đó, nhưng rõ ràng nó khiến cậu cảm thấy dễ chịu.
[Não Bộ]: "Phát hiện yếu tố bất thường. Nguyên nhân: Chưa xác định."
[Mũi]: "Mùi hương này rất dễ chịu. Có thể là một dạng pheromone tự nhiên?"
Sau khi uống cà phê, Hải Nam dẫn Bình An đi dạo quanh khu trung tâm. Trên đường, họ bắt gặp một bà cụ đang loay hoay với túi đồ nặng. Không chút do dự, Hải Nam bước tới giúp bà cụ, thậm chí còn đề nghị xách đồ giúp bà về tận nhà.
Bình An đứng bên cạnh, không khỏi bất ngờ. Một người kiêu ngạo như Hải Nam lại có thể làm những chuyện như thế này sao?
"Cậu cũng tốt bụng ghê nhỉ?" Bình An trêu.
""Hả?" Hải Nam bật cười. "Không phải ai cũng xấu xa như Minh nghĩ đâu. Tôi giúp người khi tôi muốn giúp. Đơn giản vậy thôi. Gì chứ? Tôi có tiếng là người tốt mà." Hải Nam hất cằm.
Bình An bật cười. "Ai nói?"
"Tôi tự nói." Hải Nam nháy mắt.
Bình An lặng lẽ quan sát Hải Nam. Cậu ta thực sự không giống như những gì Minh mô tả. Dù có phần kiêu ngạo và thích trêu chọc người khác, nhưng bản chất lại không hề tệ.
Khi họ quay lại trung tâm, trời đã bắt đầu xế chiều. Hải Nam vươn vai, nhìn Bình An với ánh mắt hứng thú:
"Bình An, tôi ..."
Bình An sững người. Câu nói này... có ý gì?
[Não Bộ]: "Cảnh báo! Phát ngôn có khả năng gây nhiễu hệ thống!, yêu cầu phát lại âm thanh vừa rồi, tôi... chưa nghe được"
[Tim]: "Nhịp tim tăng nhẹ. Phản ứng: Hơi bối rối."
Bình An lúng túng ho nhẹ, quay mặt sang hướng khác. "Đừng nói mấy câu dễ hiểu lầm như vậy."
Hải Nam bật cười sảng khoái. "Tôi không đùa đâu. Cậu là kiểu người tôi thích kết bạn."
Bình An không đáp, chỉ nhìn Hải Nam bằng ánh mắt khó hiểu. Nhưng cậu cũng không phủ nhận rằng hôm nay là một ngày thú vị.
Khi hoàng hôn buông xuống, Hải Nam tiễn Bình An về tận ký túc xá. Trước khi rời đi, cậu ta vẫy tay đầy thoải mái.
"Tối thứ Bảy, nhớ đến xem tôi thắng nhé."