Tiếng hò reo vẫn văng vọt khắp sân bóng dù trận đấu đã kết thúc. Minh vẫn đang đứng giữa sân, quần áo ướt đẫm mồ hôi, hô hào cùng đồng đội. Khán giả vẫn chưa ngưng hân hoan, tiếng vỗ tay vang lên như sống vỗ.
An hào hức chạy xuống sân. Cậu mới chưa kịp đến gần thì Minh đã lao đến, hai tay ôm chặt lấy An nhào vào lòng.
Minh đã lao đến, hai tay bắt lấy vai An rồi kéo vào lòng. Một cơ thể nóng bừng, ướt đẫy mồ hôi bao trùm lên An.
[Tim]: "Báo động! Báo động! Khoảng cách quá gần!"
[Mũi]: "Không... không chấp nhận được! Tuyện tuyến bảo vệ báo nguy, hãy thoát khỏi vùng nguy hiểm ngay lập tức!"
An nhăn mặt, dù Minh đang vui mừng tột độ, nhưng cậu thực sự rất hôi! An nhanh chóng dùng lực đẫy Minh ra xa.
"Trời ơi, Minh! Cậu chạy đi tắm ngay giúp tôi với!" An rùng mình, dừng như cả bàn tay vẫn còn dính dầy mồ hôi.
[Não bộ]: "Ghi nhận: Minh đã báo hỏi. Mức độ ô nhiễm mùi: nghiêm trọng. Cần tải lệnh giữ khoảng cách ngay."
Vừa lúc An quay đầu đi tìm góc thối mát, một mùi hương dễ chịu bất ngờ bay qua chóp mũi. Thoáng đầu, An tưởng như do từ trên sân bay lên, nhưng ngay khi xoay người, cậu đã đứng trước một người quen thuộc.
“Hải Nam”.
Nam khé cười, hai tay khoanh trước ngực, nhìn An bằng ánh mắt cực kì thư giãn.
"Đâu phải lúc nào cũng chứng kiến đối thủ trồ truyền của mình thắng được." Nam nhúnh vai, nhìn sang Minh, giọng vẫn không quên châm chọc. "Nhưng mà, cũng phải nói, trận đáng khen."
Minh khoanh tay, nhìn Nam chăm chăm.
"Tôi thắng rồi. Nghĩa là, từ nay cậu không được gây sự với tôi nữa. Nhớ cá cược chứ?"
Nam cười càng rộng hơn, nhưng không nói gì.
[Não bộ]: "Xác nhận: Mâu thuẫn giữa Minh và Nam tạm thời lắng xuống. Tuy nhiên, sự cạnh tranh vẫn còn tồn tại. Dự đoán: Sẽ tiếp tục trong tương lai.
[Hệ thần kinh]: "Tốc độ truyền tải tín hiệu tăng 5%. Phản xạ tốt hơn. Khả năng cảm nhận môi trường xung quanh mạnh hơn."
Khán giả vẫn còn hò hét xung quanh, sân bóng vẫn ngập tràn bầu không khí chiến thắng. Nhưng đối với Não bộ, có một sự thay đổi nhỏ mà cậu không thể bỏ qua—mức đồng bộ giữa cậu và cơ thể này đã tăng lên 10%. Cảm giác dần trở nên chân thực hơn, phản ứng nhanh hơn, cảm xúc rõ ràng hơn.
[Mũi]: “Tệp tin đặt biệt”
[Mũi]: “Tệp tin đặt biệt”
Não bộ mở tệp tin đầu tiên ra, chỉ là những dòng số hóa, điện tử nhưng đột nhiên
[Não bộ]: “Ọe, thối chết ta rồi, mau nhanh chóng ra khỏi chỗ này, ọe, cái thằng Minh này”
Não bộ tiếp tục mở tệp tin tiếp theo ra, mùi thơm dịu dàng mà hắn có thể cảm nhận được, rất dễ chịu.
[Não bộ]: “Cảnh báo mức độ an toàn cạnh Minh là 16%, bên Hải Nam là 79%. Người với người sao lại khác đến vậy”
Nhưng lúc này hắn cũng hiểu ra, mức đồng bộ này chỉnh là khả năng kiểm soát cơ thể này của hắn, từ khi mức đồng bộ tăng lên 10%, hắn đã có thể cảm nhận được mùi hương rồi. Chỉ là để điều khiển cơ thể này là chưa đủ.
“Khoan đã, nếu vậy mình có thể cảm nhận được vị giác chưa nhỉ”
[Não bộ]: “Đói rồi mau đi ăn”
[Mũi]: “Tệp tin đặt biệt”
[Mũi]: “Tệp tin đặt biệt”
[Mũi]: “Tệp tin đặt biệt”
[Mũi]: “Tệp tin đặt biệt”
[Mũi]: “Tệp tin đặt biệt”
[Mũi]: “Tệp tin đặt biệt”
[Mũi]: “Tệp tin đặt biệt”
“Aaa rất lâu rồi mới có cảm giác ngửi này” Tự nhiên hắn lại không thấy khó chịu với đống mùi hỗn hợp này.
Bình An khi nãy còn thấy khó chịu với mùi mồ hôi của Minh, giờ lại cảm thấy không quá tệ.@@
Quán nhậu bên ngoài trường đại học tối nay vô cùng náo nhiệt. Đội bóng của Minh cùng những người bạn thân thiết đều có mặt, tiếng cười nói ồn ào vang lên không ngớt. Trên bàn, thức ăn và bia được mang lên liên tục, men rượu dần lan tỏa trong không khí.
An không định đi, nhưng Minh đã kéo cậu theo, còn Long thì miễn cưỡng ngồi một góc, không hứng thú lắm với tiệc tùng nhưng vẫn đi theo An.
"Nào, nào, cạn ly! Chúng ta đã thắng rồi!" Minh hào hứng giơ ly bia lên, mọi người xung quanh đồng loạt hô theo.
An cũng bị cuốn theo không khí này, cầm ly bia lên uống một hơi cạn sạch. Vị đắng của bia tràn vào cổ họng, nhưng lại khiến cậu cảm thấy lâng lâng dễ chịu.
[Gan]: "Rượu đang hấp thụ với tốc độ nhanh, mức độ cồn trong máu đang tăng cao!"
[Dạ dày]: "Đừng có mà nốc nữa! Ta chỉ mới tiêu hóa được một ít thôi!"
[Não bộ]: "Tầm nhìn bắt đầu mờ nhẹ, phản xạ giảm 10%. Hạn chế uống thêm nếu không muốn mất kiểm soát."
“Ôi những hương vị này huhu ta tưởng không bao giờ gặp lại các ngươi nữa” Não bộ có chút phân khích khi bắt đầu “mở” được các tệp ti vị giác.
Nhưng An đã không còn nghe được những lời cảnh báo đó nữa, cậu bị ép uống quá nhiều. Cả bàn rượu bia nâng lên liên tục, mọi người chúc tụng nhau, không ai để ý An đã đỏ mặt từ lúc nào. Minh thấy vậy, cười lớn:
"Ha! Không ngờ cậu cũng biết uống rượu đấy! Bình An, uống tiếp đi nào!"
"Đừng!" Long gắt lên, kéo tay An lại. "Cậu ấy không uống được nhiều đâu."
Minh đã uống rất nhiều ngồi cạnh An ôm An vào lòng mà la lên:”Đấy thấy sao mùi thơm chưa hả, lúc nãy còn dám kêu tao hôi nữa, sao mà không nói thằng Nam hôi kìa”
An đã lảo đảo, mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Giữa tiếng cười nói ồn ào, cậu đột nhiên bật ra một câu khiến cả bàn im lặng:
"Mùi của Nam... rất thơm."
Cả bàn sững lại một giây, rồi Minh phun cả ngụm bia trong miệng ra, ho sặc sụa. Hải Nam, người đang ngồi ở phía xa, vừa nhấp một ngụm rượu cũng khựng lại, quay đầu nhìn về phía An.
Long ôm trán thở dài, cảm thấy mình không nên có mặt ở đây ngay từ đầu.
[Não bộ]: "Csnh bá@! Cảnh 8áo! Mứf ki$m soát cơ thể đ@ng gi1m sút! Câu n^i vừ() rồi hoàn to_n k#ông có sự phê duy*t của t%!"
[Tim]: "Ôi trời! Cái gì vừa xảy ra thế này?! Sao tự nhiên lại nói ra suy nghĩ thật vậy?!"
[Tim]: “Ôi trời! Ta chỉ nói thật thôi”
[Não]: “@@”
[Mũi]: "Xác nhận lại! Đúng là mùi của Nam rất dễ chịu. Nhưng có nhất thiết phải nói ra không?"
[Não bộ]: "T* ch!u t#ua”
Nhưng An lúc này đã quá say để nhận ra sự lúng túng của mọi người. Minh cười phá lên, đập mạnh vào vai An: "Cái gì đấy? Cậu thích mùi của Hải Nam à?"
Hải Nam khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn An. "Cậu ấy nói thật lòng đấy."
An lắc đầu nguầy nguậy, định phản bác, nhưng đầu óc đã quay cuồng, không thể nói thành câu. Minh vỗ trán, lắc đầu nói: "Thôi xong, chắc phải vác cậu ta về rồi."
Long thở dài, đứng dậy, kéo lấy tay An: "Đi thôi, tôi không muốn cậu làm loạn thêm nữa."
Cả đội bóng tiếp tục cười đùa, nhưng không khí quanh bàn của An, Minh, Long và Hải Nam lại có chút kỳ lạ.
Một buổi tối náo nhiệt, nhưng với An, có lẽ ngày mai tỉnh dậy cậu sẽ không muốn nhớ lại chút nào.
[Gan]: "Cảnh báo! Cảnh báo! Hàm lượng cồn trong máu vượt ngưỡng an toàn! Tốc độ giải độc không theo kịp!"
[Dạ dày]: "Ta chịu hết nổi rồi! Nếu cứ tiếp tục, ta sẽ phải đẩy hết ra ngoài!"
[Não bộ]: "Tình trạ>g ng^y cấp! Kế7 nối với hệ tHần knh vận động bị gián đoạn tạm thời! Mức kizm zzát cơ t#ể giảm xuống còn zz%!"
[Cơ chân]: "Chúng ta có vấn đề! Lệnh di chuyển không được truyền tải chính xác! An có thể ngã bất cứ lúc nào!"
[Mắt]: "Hình ảnh nhập nhòe! Ánh sáng đèn nhoè đi, màu sắc xung quanh bị biến dạng nhẹ!"
[Tim]: "Nhịp tim tăng nhanh! Hệ thống tuần hoàn đang cố gắng bù trừ nhưng không hiệu quả!"
[Hệ thống]: "Lặp lại cảnh báo cuối cùng: Nếu cứ tiếp tục uống, hệ thần kinh sẽ tạm thời tắt nguồn!"
Mặc cho phản ứng của Long, cả đội bòng chẳng cho An rời đi, cứ hết ly này đến ly khác, hò hát đủ kiểu.
[Thận]: "Tình trạng quá tải! Quá nhiều chất độc cần lọc! Yêu cầu hỗ trợ từ Gan!"
[Gan]: "Tự thân lo liệu đi! Ta đang bận chiến đấu với cồn đây!"
[Thận]: "Không ổn! Lượng nước trong cơ thể đang mất cân bằng! Nếu cứ tiếp tục, ta sẽ phải kích hoạt chế độ xả khẩn cấp!"
[Bàng quang]: "Ê! Đừng có đổ hết việc sang ta! Ta đang gần đầy rồi!"
[Não bộ]: "Ghi nhận tín hiệu từ Bàng Quang. Cảnh báo: Nếu không rời khỏi bàn nhậu sớm, nguy cơ xả lũ ngay tại trận là có thật!"
[Thận]: "Chúng ta cần nước! Cồn đang làm giảm lượng nước dự trữ! Yêu cầu cấp nước ngay lập tức!"
[Não bộ]: "Không thz! Hiun tại An c$ỉ có &ia trước mặt! Nếu ti$p t@c uố*g, _ồn sẽ làm mRt nước ng___m tr-ng hơn!"
[Thận]: "Vậy thì xác định đi! Ta không gánh nổi nữa đâu!"
Lần trước đã có kinh nghiệm với cồn rồi, hắn lần này đỡ chóng mặt hơn rồi, nhưng cái hiệu ứng nhấp nháy màn hình này khiến hắn khó chịu cực kỳ,
“ọe… ọe đỡ chóng mặt là ta nói xạo”
Tiếng ồn ào của quán nhậu vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt, nhưng An thì đã hoàn toàn mất kiểm soát. Cậu lảo đảo dựa vào Minh, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều dần, cả cơ thể như mất đi sức lực.
[Hệ thống]: "Cảnh báo! Cảnh báo! Chủ thể đã đạt đến ngưỡng quá tải! Mức độ tỉnh táo: 8%... 5%... 3%..."
[Tim]: "Ê ê, chớp mắt chậm quá rồi đó! Có khi nào ngất luôn không?"
[Gan]: "Ta chịu hết nổi rồi! Lượng cồn vẫn chưa được xử lý xong!"
[Dạ dày]: "Nếu còn ép ta thêm bia nữa, ta sẽ phản kháng bằng cách nôn thẳng ra bàn đấy!"
Nhưng kẻ khổ sở nhất lúc này chính là [Bàng quang].
[Bàng quang]: "Khẩn cấp! Khẩn cấp! Ta đã đầy! Không thể cầm cự thêm nữa!"
[Thận]: "Đã bảo ngay từ đầu rồi mà! Cơ thể này không chịu nghe lời!"
[Não bộ]: "Không! Không được! Giữ lại ngay! Chúng ta đang ở nơi công cộng! Chân à mau đến toilet ngay"
[Chân]: “Xin lỗi ta còn không tự kiểm soát được”
[Bàng quang]: "Không! Không thể nữa rồi! XẢ LŨ KHẨN CẤP!"
An đột nhiên thả lỏng toàn thân, cơ thể ngả hẳn lên bàn. Minh vừa định đỡ cậu dậy thì bỗng cảm thấy… có gì đó không ổn.
“Khoan… đừng nói là…” Minh mở to mắt, nhìn xuống phía dưới ghế. Một vệt nước nhỏ bắt đầu lan ra từ chỗ An ngồi, thấm dần xuống sàn nhà.
Cả bàn nhậu đông đúc đột nhiên trở nên im lặng đến đáng sợ. Hải Nam nhướn mày, Long thì né ra một khoảng chỉ biết ôm trán bất lực.
“Đừng nói là cậu ta…” Một người trong đội bóng lắp bắp.
Minh há hốc miệng, vội đỡ lấy An và lay mạnh cậu. “Này! Dậy đi! Cậu làm trò gì vậy hả?!”
Nhưng An đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, khuôn mặt đỏ bừng vì cồn, hơi thở đều đều.
[Não bộ]: "Thất bại toàn tập… Ta bỏ cuộc, sáng mai hắn tự lo lấy!"
[Bàng quang]: "Xin lỗi, nhưng ta hết cách rồi!"
[Tim]: "Ôi trời ơi, nhục nhã quá! Ta không muốn sống nữa!"
Cả đội bóng nhìn nhau, rồi đồng loạt bật dậy.
“Được rồi, bữa tiệc kết thúc!” Minh nghiến răng, xốc An lên lưng. “Tôi sẽ mang cậu ta về trước!”
Long lắc đầu thở dài, nhặt túi của An lên rồi lầm bầm: “Cái tên này… đúng là chỉ giỏi gây chuyện mà.”
Hải Nam nhìn theo bóng lưng An, ánh mắt phức tạp.
Bên dưới bàn, vệt nước tiếp tục lan rộng, khiến nhân viên quán nhậu nhìn nhau đầy hoang mang.