Chương

An tỉnh dậy với một cơn đau đầu kinh khủng. Cậu rên rỉ, đưa tay lên trán xoa bóp nhưng không ăn thua. Ánh sáng chói chang len qua cửa sổ khiến An phải nheo mắt lại. Cổ họng khô khốc, đầu óc quay cuồng như thể vừa trải qua một trận chiến.

 

Minh đang ngồi vắt chân trên ghế, nhìn cậu bằng ánh mắt nửa cười nửa không. "Cuối cùng cũng tỉnh rồi à, đại ca?"

 

An nhăn mặt. "Hôm qua... lại có chuyện gì à?"

 

Minh cười phá lên, chống tay lên cằm. "Cậu thực sự không nhớ gì à?"

 

Long, đang ngồi đọc sách bên cạnh, liếc qua rồi thở dài. "Tóm tắt ngắn gọn: Cậu uống quá nhiều, nói vài thứ đáng xấu hổ, sau đó ngủ gục giữa bàn nhậu. Và... ừm, có một sự cố nhỏ."

 

An cau mày. "Sự cố?"

 

Minh vỗ tay một cái. "Cậu đã tự mình giải phóng dòng suối trên ghế đấy. Bọn tôi phải kéo cậu về, còn Hải Nam thì cười đến suýt nghẹt thở."

 

An chết sững. Cậu muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống ngay lập tức.

 

[Não bộ]: "Cảnh báo! Cấp độ xấu hổ đang tăng vọt! Cần tìm phương án trốn chạy ngay lập tức!"

[Tim]: "Không chịu nổi! Nhịp đập tăng mạnh, ta sắp phát nổ rồi!"

[Mặt]: "Kích hoạt chế độ đỏ như tôm luộc."

[Hệ thống]: “Mức đồng bộ 12%”

 

An kéo chăn trùm kín đầu. "Đừng nói nữa... tôi không nhớ gì hết!"

 

"Tốt nhất là đừng nhớ," Minh nhún vai

 

Bình An lững thững bước ra khỏi căng tin sau bữa trưa, trên tay cậu là một thùng nước suối lớn mà Minh nhờ mang về ký túc xá. Cậu cắn răng, cố gắng giữ thăng bằng khi cảm giác nặng trĩu từ đôi tay lan xuống tận lưng.

 

[Não Bộ]: "Cảnh báo! Cơ bắp tay đang chịu tải trọng lớn. Hiệu suất hoạt động giảm 23%. Nếu tiếp tục duy trì, sẽ dẫn đến tê mỏi kéo dài."

[Tay]: "Ôi trời ơi, có ai giúp tôi không! Tôi sắp rụng rời rồi!"

[Lưng]: "Cậu định biến tôi thành cái móc treo đồ hả? Mau tìm chỗ đặt xuống đi!"

 

Bình An nghiến răng, bước thêm một đoạn nữa, mồ hôi lấm tấm trên trán.

 

[Mồ Hôi]: "Bắt đầu xả nước! Làm ơn đừng trách tôi, trời nóng mà cậu còn vác đồ nặng thế này thì tôi chịu thôi!"

 

Ngay lúc đó, một giọng nữ vang lên bên cạnh cậu: “Cậu cần giúp không?”

 

Trước khi Bình An kịp phản ứng, thùng nước trên tay cậu đã bị nhấc bổng lên một cách nhẹ nhàng. Cậu quay phắt lại, mắt mở lớn khi thấy người con gái trước mặt. Đó là Thanh, dáng người nhỏ nhắn nhưng hai cánh tay rắn chắc, dễ dàng vác thùng nước như thể nó chẳng nặng bao nhiêu.

 

[Não Bộ]: "Dữ liệu mới được ghi nhận. Đối tượng sở hữu sức mạnh vượt xa mức trung bình của nữ giới. Khuyến nghị: Không nên đụng vào nếu không muốn gãy xương."

[Mắt]: "Xác nhận! Cô gái này không giống người bình thường! Sức mạnh vượt xa mong đợi."

[Tim]: "...Đập nhanh hơn 0.2 giây so với bình thường! Không phải vì sợ, chỉ là… hơi ấn tượng thôi."

 

Bình An bối rối đứng đó, nhìn Thanh đặt thùng nước xuống đất nhẹ như không. Cô phủi tay, mỉm cười: “Cậu yếu quá đấy”

 

Bình An cười gượng: “Chắc do gần đây hơi ít vận động

 

Có muốn tập luyện không? Tớ là thành viên câu lạc bộ võ thuật, nếu cậu muốn rèn luyện sức khỏe thì tham gia cùng bọn tớ đi.”

 

Bình An nhìn Thanh, sau đó nhìn xuống cánh tay mình… Có lẽ cậu thực sự nên suy nghĩ về chuyện tập luyện. Gần đây, cậu cảm thấy mình hơi yếu thật. Minh cũng tham gia câu lạc bộ bóng rổ rồi, Long thì tham gia câu lạc bộ sách, còn cậu ta sau giờ học cũng toàn nằm trong phòng thôi.

 

[Não Bộ]: "Phân tích hoàn tất. Lời đề nghị hợp lý. Xác suất cải thiện thể lực: 85%. Đề xuất: Chấp nhận."

 

Bình An bật cười gãi đầu, nhìn Thanh: “Nghe cũng hay đấy. Tớ có thể thử xem sao.”

 

Thanh hài lòng gật đầu. “Tốt! Vậy lát nữa gặp nhau ở phòng tập nhé, tớ dẫn cậu đi đăng ký. Đừng có trốn đấy!”