Chương

Lúc An từ câu lạc bộ võ thuật trở về, trên người vẫn còn vương mồ hôi sau buổi tập, thì thấy một chiếc vali đặt ngay ngắn cạnh giường trống. Cậu nhìn quanh, bắt gặp ánh mắt của Minh đang nheo lại, rõ ràng không vui. Còn Long thì chỉ nhún vai, ra vẻ "mọi chuyện rồi sẽ ổn".

 

"Ai mới vào đây thế?" - An buột miệng hỏi.

 

"Tôi." - Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

 

An xoay người lại, và ngay lập tức nhận ra Hải Nam. Cậu hơi giật mình một chút nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Còn Hải Nam thì cười nhẹ, không chút bối rối.

 

[Mắt]: "Hửm? Cảnh báo nhận diện: Kẻ xuất hiện đột ngột!"

[Tai]: "Đây là giọng Hải Nam, xác nhận 100%.”

[Bàn tay]: "Chúng ta có nên vẫy tay chào không? Không hả? Thôi kệ, đứng im vậy."

 

"Chịu thôi cả ký túc xá này chỉ còn phòng các cậu còn trống, nên tôi đành chuyển vào đây. Trước kia chúng ta có duyên gặp nhau, giờ lại càng có duyên hơn." - Hải Nam cười, kéo chiếc vali của mình vào một góc gọn gàng.

 

Minh đứng khoanh tay, hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Long thì vỗ vai An, cười đầy ẩn ý rồi leo lên giường đọc sách.

 

An chỉ biết cười trừ. Cậu không ngờ lại có ngày Hải Nam sẽ trở thành bạn cùng phòng.

 

Buổi tối trong ký túc xá, sau khi ăn cơm xong, cả bốn người ngồi trò chuyện linh tinh.

 

Long: Hôm nay tao đi ngang qua thư viện, thấy có một đứa ngồi đọc sách mà ngủ gục luôn, mà nó vẫn cầm quyển sách trên tay, không rớt xuống luôn nha!

 

An: Cố gắng quá mà... có khi là hôm qua thức khuya học bài.

 

Minh: Chắc gì! Tao cá là do hôm qua chơi game tới sáng.

 

Nam: Ờ, cái này tao xác nhận! Thằng đó tao biết, ngày nào cũng cày game tới ba giờ sáng, thế mà vẫn ra vẻ chăm học.

 

Long: Ủa, Nam, sao mày biết hay vậy?

 

Nam (nhún vai): Tao cũng thức khuya chơi chung với nó mà.

 

An: Haizz, thế thì coi như số trời, thi xong tạo chắc gục luôn.

 

Minh: Nhắc mới nhớ, An, mày định thi học phần này sao? Hay vẫn giữ phong cách “nước tới chân mới nhảy” như mọi khi?

 

An: Tất nhiên là… bơi luôn chứ nhảy gì nữa chứ gì nữa!

 

Long: Không biết nên khen mày lạc quan hay trách mày vô trách nhiệm nữa.

 

Nam: Thôi kệ, miễn là cuối kỳ không bị nợ môn là được

 

Trưa nay, Long và Nam đều bận chuẩn bị cho hoạt động mới của câu lạc bộ, nên trong phòng chỉ còn Minh và Bình An. Trước khi Nam chuyển đến, hai người rất thường xuyên ở chung thế này vì Long chăm hoạt động câu lạc bộ lắm. Nhưng từ khi Nam đến, cứ đi theo An suốt 2 người dần ít có cơ hội thế này.

 

Minh: Ê An, tao hỏi thật nha, có khi nào mày thích ai chưa?

 

An (suy nghĩ một lúc): Ừm… tao cũng không rõ nữa. Có vài người tao thấy quý, thấy thích ở bên cạnh, nhưng không biết đó có phải là “thích” theo kiểu tình cảm không.

 

Minh: Gì mà mơ hồ dữ vậy? Bình thường ai mà thích ai thì phải thấy rung động, tim đập nhanh, mặt đỏ, người phải nóng lên chứ?

 

An: Rung động là kiểu gì? Mấy dấu hiệu đó, à chắc là bia đó.

 

Minh: @@ Thì ý là… lúc ở bên cạnh người ta thì tim đập nhanh hơn, lúc không thấy thì nhớ nhớ. Mày chưa từng có cảm giác đó à?

 

An: Trầm ngâm suy nghĩ …Chắc là chưa rõ ràng lắm.

 

Minh: Đồ khúc gỗ! Tao mà là mày, tao đi kiếm người yêu liền cho biết cảm giác.

 

An: Thế còn mày? Mày thích ai chưa?

 

Minh: Sững lại vài giây, rồi ho khan Không quan trọng! Chúng ta đang nói về mày mà, đừng có đổi chủ đề. Gần đây mày đi với thằng Nam nhiều lắm, mày thích con trai, mày thích nó phải không?

 

An: Mày…mày nói gì thế? Chỉ là bạn bè bình thường thôi, với ai bảo tao thích con trai chứ.

 

Minh: Mày … lộ vậy còn gì?

 

[Mặt]: “Phát hiện cơ thể đang ngại, bắt đầu đỏ lên”

[Não]: “Có gì mà ngại chứ, mặt đừng có đỏ nữa, đỏ lên là hắn biết mình đang xấu hổ đó”

 

An: Nói xàm gì vậy.

 

Minh: Không cần giấu tao đâu, tao không cso kỳ thị ngươi đồng tính, hơn nữa

 

Lúc này Long bỗng vê tới nên hai người cũng không tiếp tục chủ đề này nữa

 

Buổi tối trong ký túc xá tương đối náo nhiệt, nhất là khi Nam dọn đến, có thêm người không khí cũng náo nhiệt hơn.

 

Minh mở tủ lạnh ra rồi nhíu mày nhìn vào bên trong.

 

Minh: Ai ăn hết sữa chua của tao rồi?

 

Nam: Ờ… Chắc tao lỡ ăn rồi.

 

Minh (quay lại nhìn Nam): Mày “lỡ” ăn? Một cái thì tao còn tin, đằng này nguyên một hàng ba hộp mà mày cũng “lỡ” luôn à?

 

Nam (bình thản): Tao tưởng đồ chung mà.

 

Minh: Chung cái đầu mày! Tao còn dán tên lên từng hộp nữa mà?

 

Nam (ngó lơ): Ủa vậy hả? Chắc tao không để ý. Mà mày căng vậy, tao mua lại cho.

 

Minh (khoanh tay): Mày nói câu này lần thứ ba trong tuần rồi đó.

 

Nam: Ờ thì, trí nhớ tao không tốt lắm.

 

Minh: Không tốt mà nhớ rõ ngày nào có đợt giảm giá ở căn-tin hả?

 

Nam (nhún vai): Cái đó quan trọng mà.

 

Minh (lườm): Lần sau đụng tới đồ ăn của tao nữa là tao khóa tủ lạnh luôn đó.

 

Nam: Vậy tao lấy chìa khóa mở thôi.

 

Minh: …

 

Có hôm thì

 

Nam: Minh, mày giặt đồ mà không lộn mặt trái ra à?

 

Minh: Ủa, cần gì phải lộn?

 

Nam: Thế lúc phơi mày cũng không lộn lại luôn hả?

 

Minh: Tao thấy mặc được là được, quan trọng gì.

 

Nam (thở dài): Trời ơi, mày không biết phơi đồ đúng cách thì áo nhanh hỏng lắm.

 

Minh: Cảm ơn chuyên gia thời trang nha, tao thấy vẫn mặc bình thường mà.

 

Nam: Ờ, thế hôm qua ai than cái áo mới mua bị xù lông?

 

Minh: …Cái đó do vải dỏm!

 

Nam: Lắc đầu Không phải, do mày giặt sai.

 

Minh (chống chế): Ai rảnh đâu mà lộn tới lộn lui, mày kỹ tính quá đó Nam.

 

Nam: Ờ thì tao kỹ tính thiệt, nhưng ít ra đồ tao mặc lâu hơn mày.

 

Minh: …Mày thắng.