Chương

[Hệ thống]: “Mức đồng bộ: 16%”

 

Ký túc xá vào buổi tối, sau khi An tập võ về. Cậu mệt mỏi nằm trên giường, còn Nam thì đang ngồi trên bàn học, tay chống cằm nhìn An.

 

Nam: Mệt lắm hả?

 

An (lười biếng úp mặt vào gối, giọng nghèn nghẹn): Ừm… muốn chết luôn…

 

Nam (bật cười): Nói nghe ghê vậy, mới tập có một tuần mà đã đòi chết?

 

An: Một tuần này như cực hình ấy… Hôm nay còn phải tập đá liên hoàn, đùi tao bây giờ không khác gì hai khúc gỗ.

 

Nam (vươn người vỗ nhẹ lên chân An): Xem nào… Ồ, căng cứng luôn.

 

[Não Bộ]: “Cảnh báo: Phản xạ phòng vệ được kích hoạt. Mức độ nguy hiểm: 0%. Tình huống này không đáng lo ngại.”

[Tim]: “Cái gì mà không đáng lo? Tên này chạm vào chân mình kìa! Cảm giác… hơi tê tê.”

[Cơ Bắp]: “Xác nhận: Đúng là tê thiệt. Mỏi quá rồi, có ai xoa bóp giúp không?”

[Dạ Dày]: “Chẳng ai quan tâm đến tao sao? Đói quá, cho tao lên tiếng chút coi.”

 

An giật nhẹ chân ra, lẩm bẩm: Ê, đừng có chạm linh tinh.

 

Nam nhún vai: Làm như tao có ý đồ xấu lắm vậy. Tao chỉ kiểm tra xem có cần giúp mày xoa bóp không thôi.

 

An nhìn Nam, chớp mắt: Mày biết xoa bóp?

 

Nam: Không.

 

An: …

 

[Não Bộ]: “Xử lý thông tin… Xác nhận: Hải Nam đúng là một kẻ thích trêu chọc.”

 

Nam: “Nhưng nếu mày muốn, tao có thể thử”

 

An: “Không cần. Tao còn giữ lại chút lòng tự tôn, cảm ơn.”

 

Nam: “Ừ, mạnh miệng ghê. Để xem ngày mai mày có lê nổi xuống giường không.”

 

[Não Bộ]: “Xác suất An bị đau nhức đến mức không thể đi lại vào sáng mai: 85%.”

 

An thở dài, nhắm mắt lạ. Lỡ rồi, ngủ thôi…

 

Nam vẫn nhìn An, cười nhẹ: “Ngủ đi, mai tao sẽ lôi mày dậy bằng mọi cách.”

 

[Não Bộ]: “… Cảnh báo nhỏ: Mùi hương của Nam đang ở cự ly gần. Cảm giác này… có hơi dễ chịu.”

 

[Tim]: “Biết vậy là tốt!”

 

An (lẩm bẩm trong cơn buồn ngủ): …Mùi … thơm thật.

 

Nam (sững người): Hả?

 

An: …

 

Nam (khẽ cười, lắc đầu): “Ngủ đi, thằng ngốc này.”

 

Ban đầu, An không để ý lắm, nhưng dần dần, cậu phát hiện ra rằng mỗi đêm, Hải Nam luôn tìm cách xuống giường và lẻn sang giường của cậu. Đến khi An nhận thức được thì đã có vài đêm như vậy trôi qua. Chỉ là gần đây mệt lã người tối cũng chẳng buồn mà quan tâm

 

[Não bộ]: "Hệ thống kiểm tra trạng thái: Một vật thể lạ đã xâm nhập khu vực giường ngủ!"

[Da]: "Nhưng vật thể lạ này ấm áp, không gây nguy hiểm."

[Mũi]: "Mùi hương dịu nhẹ. Cảm thấy rất dễ chịu."

[Tim]: "... Đập nhanh hơn một chút? Không, chắc do tưởng tượng thôi."

[Hệ thống]: "Trạng thái cơ thể: Giấc ngủ sâu, không tiếp nhận thông tin"

 

Mối quan hệ giữa An và Hải Nam nhanh chóng trở nên thân thiết. Hải Nam luôn tỏ ra rất quan tâm đến An. Mỗi sáng, Nam đều rủ An đi ăn sáng cùng. Buổi chiều, Nam sẽ đợi An tan học rồi cùng về ký túc xá. Nếu An nói muốn uống nước, một chai nước sẽ xuất hiện trước mặt cậu chưa đầy năm phút sau. Điều này không thoát khỏi sự quan sát của Minh. An cũng không hiểu sao không khí trong phòng dần trở nên căng thẳng mỗi khi Minh và Nam chạm mặt.

 

[Tai]: "Cảnh báo! Cảnh báo! Không khí trong phòng đang hạ nhiệt độ xuống dưới mức an toàn!"

[Da]: "Tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh! Có ai đó đang phóng sát khí về phía ai đó!"

[Não bộ]: "Xác nhận: Minh đang ghen. Nhưng tại sao? Đây có phải là vấn đề mà tôi cần quan tâm không? Có nên tránh xa vùng nguy hiểm không?"

 

Mặc dù cảm thấy hơi ngại, An lại không từ chối sự quan tâm của Hải Nam. Đặc biệt là vào buổi tối, khi cậu mệt lả sau buổi tập võ.

 

Mấy tuần sau, cuối cùng cũng thi xong học kỳ 1, mọi người được nghỉ 2 tuần hầu hết mọi người đều về quê. Đợt nghỉ sắp tới khiến không khí trong ký túc xá có chút khác lạ. Chỉ còn lại một số ít không có kế hoạch trở về nhà. Minh là người đầu tiên đề xuất ý tưởng đi du lịch:

 

"Ê, nghỉ lễ dài như vầy mà không đi đâu thì phí quá! Hay tụi mình đi Đà Lạt chơi đi?"

 

An ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, chưa kịp phản ứng thì Long đã hứng khởi đáp:

 

"Tao nghe nói trên đó đang lạnh lắm! Đi cũng vui á, ăn đồ nướng, đi dạo đêm, chụp hình sống ảo nữa."

 

Hải Nam tựa lưng vào ghế, ánh mắt thoáng suy tư:

 

"Cũng được, chứ nằm lì trong ký túc xá chán lắm. Vậy ai đi?"

 

Cuối cùng, nhóm thống nhất sẽ gồm An, Minh, Long, Hải Nam và một vài người bạn khác cùng tham gia chuyến đi này. Ngay khi mọi thứ được quyết định, Minh lập tức đặt vé xe khách, còn Long lên kế hoạch chi tiết về lịch trình.

 

Chuyến xe khởi hành vào lúc 11 giờ đêm. Không khí trong xe khá im ắng, chỉ có vài tiếng nói chuyện khe khẽ. An dựa vào cửa sổ, đôi mắt lờ đờ vì buồn ngủ.

 

[Tim]: "Lạnh quá... Cơ thể đang co lại để giữ nhiệt nè!"

[Phổi]: "Hơi thở có chút nặng, chắc do áp suất thay đổi."

 

Từng luồng khí lạnh len lỏi qua lớp áo khiến An rùng mình. Hải Nam ngồi bên cạnh, để ý thấy liền cởi áo khoác ra rồi trùm lên người cậu:

 

"Mặc vô đi, lát nữa lên Đà Lạt còn lạnh hơn đấy."

 

An giật mình, định từ chối nhưng cảm giác ấm áp khiến cậu không nỡ trả lại. Cậu kéo áo sát vào người hơn, lẩm bẩm:

 

"Ừm... cảm ơn."

 

[Não Bộ]: "Hơi ấm này... không khó chịu lắm."

 

Thời gian chầm chậm trôi qua, chiếc xe khách bon bon trên con đường uốn lượn, không khí dần trở nên mát mẻ xen kẽ hơi lạnh khi tiến vào vùng cao nguyên. An ngồi cạnh cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn những đồi thông lướt qua. Tuy nhiên, cậu bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Một cơn đau âm ỉ xuất hiện trong đầu, lúc đầu chỉ là nhói nhẹ, nhưng dần trở nên dữ dội hơn.

 

"A...!"

 

[Não Bộ]: “Chuyện quái gì vậy? Cảm giác này… không bình thường.”

[Tim]: “Ê, sao nhịp đập của tôi nhanh quá vậy? An, cậu ổn không?”

[Dạ Dày]: “Đừng nói là say xe nhé… Trời ơi, nếu ói thì xin đừng để tôi chịu trận.”

 

An nhíu mày, ôm trán. Minh và Nam ngồi phía trước quay lại nhìn cậu.

 

“Ê, An, mặt mày xanh lét kìa.” Minh lo lắng.

 

“Say xe hả? Mày có cần nghỉ một chút không?” Nam hỏi.

 

“Tao không biết… đau đầu quá.” Giọng An yếu ớt.

 

Ngay khi xe vừa đến khách sạn, Nam nhanh chóng dìu An vào phòng, để cậu nằm nghỉ trên giường. Các bộ phận trong cơ thể đều nhốn nháo.

 

[Bàng Quang]: “Tôi không chịu trách nhiệm vụ này nhé, đừng có đổ lỗi cho tôi.”

[Gan]: “Có khi nào cậu ta bị trúng gió không?”

[Dạ Dày]: "Mày đừng ói ra đây nha! Tao đang trống rỗng!"

[Bàn Tay]: "Không thể cử động... Cơ thể mất kiểm soát..."

[Não Bộ]: “Im lặng hết đi! Ta cần tập trung… Cảm giác này… Tại sao ta…?”