Chương

An ôm lấy đầu, cơn đau dữ dội đến mức khiến cậu không thể mở mắt. Cảm giác như có hàng trăm mũi kim châm vào não, từng mảng ký ức hỗn loạn vỡ vụn trong tâm trí.

 

[Não Bộ]: "Chuyện gì đang xảy ra...? Đây là... đâu? Mình... là ai?"

 

Cảnh tượng trong đầu trở nên méo mó, những hình ảnh chớp nhoáng xuất hiện. Một văn phòng, chồng tài liệu chồng chất, màn hình máy tính nhấp nháy... Một bàn tay quen thuộc gõ lên bàn phím...

 

Những dòng báo cáo chạy trên màn hình máy tính.

Những đêm dài cặm cụi làm việc.

Cảm giác kiệt sức.

Cảm giác… chết.

 

[Não Bộ]: “Khoan đã… Ta đã chết. Ta đã xuyên không… Đúng đây là sự thật”

[Não Bộ]: "Khoan đã... mình... mình đã quên mất! Mình vốn không thuộc về nơi này! Tại sao lại có thể quên đi chuyện quan trọng như vậy chứ"

 

Ký ức về kiếp trước vốn đã mờ nhạt, nay lại như một cơn bão bất chợt ập đến, cuốn phăng tất cả. Não Bộ run rẩy khi nhận ra rằng từ lúc xuyên không đến giờ, hắn đã hoàn toàn hòa vào cuộc sống mới mà quên mất bản thân là ai.

 

Cơn đau càng lúc càng mạnh, như thể một lưỡi dao sắc bén đang cứa vào tâm trí của Não Bộ.

 

“Nơi này, đúng rồi, Đà Lạt, đúng rồi, đây là nhà của mình kiếp trước, ký ức mơ hồ quá, tên mình là gì, sao ta lại không nhớ được gì hết”

 

Não bộ càng cố gắng nhớ, cơn đau càng lớn như dòng điện không ngừng tấn công vào hệ thần kinh vậy.

 

Cơn đau dữ dội như một cơn bão quét qua, khiến An bất tỉnh. Nam hoảng hốt lay vai cậu, còn Minh đứng bên cạnh, sắc mặt căng thẳng.

 

“An! Dậy đi, mày không sao chứ?!”

 

Không ai biết rằng, bên trong tâm trí của An, Não Bộ đang hoang mang cực độ. Hắn đã sống trong cơ thể này suốt mấy tháng trời, quên mất bản thân vốn không thuộc về thế giới này. Giờ đây, ký ức ập về như một cơn sóng thần, đẩy hắn vào một cơn khủng hoảng…

 

THÔNG BÁO HỆ THỐNG: MỨC ĐỒNG BỘ ĐẠT 20%.

 

Ngay khoảnh khắc thông báo xuất hiện, một luồng thông tin tràn vào trung tâm điều khiển. Não Bộ không còn cảm giác lạ lẫm như trước, mà thay vào đó, hắn cảm nhận rõ sự kết nối chặt chẽ hơn với cơ thể này. Nhưng cùng với đó là một cảm giác trống rỗng lạ thường.

 

[Não Bộ]: "Khoan đã... Có gì đó không đúng."

 

Lần đầu tiên, hắn nhận ra một quy luật ẩn giấu. Khi mức đồng bộ tăng, hắn dần kiểm soát cơ thể này nhiều hơn—nhưng đổi lại, những ký ức trước kia lại nhạt nhòa đi. Những mảnh ghép về thế giới cũ, về cuộc sống trước đây, dường như bị xóa mờ dần theo từng phần trăm đồng bộ.

 

[Não Bộ]: "Mình đã quên đi điều gì? Tại sao trước đây mình không nhận ra chuyện này?"

 

Hắn lập tức lục lại kho lưu trữ ký ức mà trước đó hắn không thể mở. Nhưng giờ đây, cánh cửa đó đã mở hé ra, như thể mức đồng bộ đạt đến một ngưỡng nhất định mới cho phép hắn tiếp cận.

 

[Hệ thống]: "Truy cập kho lưu trữ ký ức... Hoàn tất."

 

Bên trong, không gian trống rỗng trải dài, chỉ có một vài bức ảnh lơ lửng, nhưng chúng đang bị ăn mòn bởi một thứ gì đó vô hình. Hình ảnh về cuộc sống cũ của hắn dần phai nhạt, méo mó như một cuốn phim cũ bị đốt cháy.

 

[Não Bộ]: "Không! Mình không thể mất đi những thứ này!"

 

Hắn vội vàng đưa tay—hay đúng hơn là một luồng ý thức—tóm lấy những bức ảnh ấy, nhưng mỗi lần hắn chạm vào, chúng lại vỡ vụn thành những hạt ánh sáng, tan biến vào khoảng không.

 

Cảm giác bất lực tràn ngập trong hắn. Phải có cách nào đó để ngăn điều này lại!

 

[Não Bộ]: "Mình từng... đã chế…? Mình từng là ai?"

 

Trên bảng giao diện, hai công tắc mới xuất hiện:

 

[Dừng quá trình đồng bộ]

[Tăng tốc quá trình đồng bộ]

 

Không chần chừ, hắn ấn vào [Dừng quá trình đồng bộ], bên tai vẫn vọt vịt giọng nói của các bộ phận cơ thể. Một cơn đau đầu đột ngột ập đến, kéo hắn ra khỏi không gian ký ức.

 

Buổi sáng hôm sau, Bình An từ từ mở mắt, ánh nắng sớm len qua khe cửa, chiếu lên trần nhà mang theo chút ấm áp. Cơn đau đầu từ tối qua đã dịu đi đáng kể, chỉ còn lại chút âm ỉ nơi thái dương. Minh ngồi bên cạnh, thấy cậu tỉnh lại liền ném cho cậu chai nước.

 

"Dậy nổi không? Nếu khỏe thì đi ăn sáng, cả đám tính chia nhóm đi chơi."

 

Bình An gật đầu, cảm giác đầu óc vẫn còn mơ hồ nhưng cũng không muốn để lỡ chuyến đi.

 

"Ổn rồi, chắc do hôm qua hơi kiệt sức thôi." An mỉm cười trấn an.

 

"Tốt, vậy lát đi chơi được chứ? Cả đám tính đi dạo, tiện thể ăn uống nữa."

 

An gật đầu. Đã đến Đà Lạt rồi mà nằm trong khách sạn thì quả thật lãng phí

 

Sau khi ăn sáng, cả nhóm quyết định dạo chợ đêm Đà Lạt. Minh, Long, Hải Nam và Bình An đi cùng nhau. Không khí mát mẻ và nhộn nhịp, từng dãy hàng quán sáng rực đèn lồng, mùi đồ ăn nghi ngút khắp nơi. Bình An vừa đi vừa ngắm nhìn, từng hình ảnh lướt qua trong mắt cậu khiến Não bộ cảm giác có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra được điều gì.

 

[Não bộ]: "Hình ảnh này... Không phải lần đầu ta thấy. Nhưng tại sao? Mình chưa từng đến Đà Lạt trước đây cơ mà."

 

Mọi người vừa trò chuyện vừa thử đủ loại đặc sản. Minh mua một xiên thịt nướng, cầm sang cho An nhưng Nam nhanh tay hơn, đưa một ly sữa đậu nành nóng.

 

"Cầm đi, lạnh vậy uống cái này cho ấm."

 

Bình An nhận lấy, hơi chần chừ nhưng vẫn uống một ngụm. Minh khẽ cau mày nhưng không nói gì, chỉ nhìn lướt qua Nam rồi quay đi.

 

Cả đám đi dạo Đà Lạt cả ngày đến tối nhất định phải đi chợ đêm chơi. Chợ đêm Đà Lạt tấp nập, những quầy hàng san sát nhau, ánh đèn rực rỡ phản chiếu trên con đường đá lát gồ ghề. Không khí se lạnh khiến Bình An kéo áo khoác sát vào người, từng cơn gió len lỏi qua lớp vải, mang theo hương vị của thành phố sương mù.

 

"Chỗ này đông thật đấy!" Long cảm thán.

 

"Tất nhiên rồi, nổi tiếng mà." Hải Nam nhún vai, vừa nói vừa kéo An đi về phía một quầy bán khoai lang nướng.

 

Những hình ảnh không ngừng truyền về não bộ, từng khung cảnh, từng âm thanh, từng mùi hương như một bản nhạc quen thuộc nhưng lại lạ lẫm. Bình An cảm thấy một sự thân thuộc kỳ lạ, như thể cậu đã từng đi qua con phố này hàng trăm lần trước đó, nhưng trí nhớ lại trống rỗng.

 

[Não Bộ]: "Cảm giác này... ta đã từng đến đây sao? Không thể nào, đây là lần đầu tiên chúng ta đặt chân đến Đà Lạt."

 

Dường như có một thứ gì đó bị chôn vùi sâu trong ký ức của cậu, một phần của quá khứ mà cậu không tài nào nhớ ra được.

 

Sau khi dạo quanh chợ đêm, cả nhóm dự định trở về khách sạn. Nhưng đi một lúc, cả đám mới nhận ra mình đã lạc vào một con hẻm nhỏ. Những ánh đèn vàng mờ ảo phản chiếu trên bức tường rêu phong cũ kỹ, không khí bỗng trở nên tĩnh lặng đến lạ thường. Bình An đứng lại, cảm giác nơi này vô cùng quen thuộc, nhưng không thể nhớ nổi tại sao. Hơi lạnh phả ra từ bức tường gạch cũ, mùi ẩm mốc khiến cậu có chút khó chịu.

 

Tim cậu đập mạnh. Cảm giác này... cậu đã từng đến đây?

 

"An? Sao vậy?" Hải Nam nghiêng đầu nhìn cậu.

 

Bình An không biết phải trả lời thế nào. Một cảm giác quen thuộc dâng tràn, như thể cậu đã từng sống một đời ở đây, đã từng bước đi trên con đường này, đã từng đứng ở đây, hít thở bầu không khí lạnh giá này.

 

"Không có gì... Chắc chỉ là ảo giác thôi." Cậu lắc đầu, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ kỳ lạ trong đầu.

 

[Tim]: "Cậu chắc chứ? Nhịp tim cậu đang đập nhanh hơn bình thường đấy."

 

[Não bộ]: "Ta biết nơi này... Rõ ràng đã từng ở đây. Nhưng không thể nào... Không thể nào ta đã sống ở đây được!"

 

Cả nhóm cố gắng tìm đường ra, cuối cùng cũng về lại khách sạn an toàn.

 

Sáng hôm sau, mọi người quyết định thuê xe máy để đến một quán cà phê nổi tiếng nằm xa trung tâm thành phố. Hải Nam tình nguyện chở Bình An, một phần vì lo cậu lại bị say xe.

 

"Đi chậm thôi đấy." Minh căn dặn trước khi khởi hành.

 

"Biết rồi, cậu lo quá rồi đó." Nam bật cười, đập nhẹ lên vai Minh rồi đội mũ bảo hiểm cho An.

 

Họ lên đường, băng qua những con đường quanh co đặc trưng của Đà Lạt. Không khí trong lành, gió mát phả vào mặt mang theo mùi cỏ cây, khiến mọi mệt mỏi dường như tan biến.

 

Nhưng khi vừa đến một đoạn đường đèo vắng, xe của Hải Nam đột nhiên khựng lại.

 

"Hết xăng rồi." Nam nhăn mặt.

 

"Hả? Cậu không kiểm tra trước à?" An bất đắc dĩ nhìn cậu.

 

"Tôi quên mất..." Nam gãi đầu cười trừ. "Gần đây có cây xăng, chúng ta đẩy xe đến đó đi."

 

Cả hai nhanh chóng đổ đầy bình rồi tiếp tục hành trình. Nhưng khi đến một đoạn đèo vắng, một nhóm người lạ mặt bỗng xuất hiện chặn đường họ.

 

"Hai cậu kia, dừng xe lại!"

 

Hải Nam lập tức kéo tay Bình An, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đám người trước mặt. Cả hai chưa kịp phản ứng thì một gã đàn ông lực lưỡng đã lao đến, nhanh chóng khống chế Nam, kéo Bình An xuống xe.

 

"Làm gì vậy!?" Bình An vùng vẫy nhưng cánh tay bị siết chặt, cậu cảm nhận được hơi lạnh từ lưỡi dao kề sát cổ.

 

"Ngoan ngoãn đi theo, đừng có chống cự." Gã đàn ông thấp giọng cảnh cáo.

 

[Não Bộ]: "Cảnh báo! Cảnh báo! Tình huống nguy hiểm!"

[Tim]: "Nhịp tim tăng đột biến! An, chạy đi!"

 

Gã đàn phất tay ra hiệu. Ngay lập tức, hai tên phía sau lao lên, đánh thẳng vào Hải Nam. Nam né được một đòn nhưng bị tên còn lại tung một cú đấm vào bụng, cậu khựng lại một giây. Cùng lúc đó, Bình An bị kéo mạnh về phía trước, một bàn tay bịt kín miệng cậu.

 

Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Trước khi kịp phản ứng, cả hai đã bị trói chặt, nhét vào trong một chiếc xe tối om.

 

[Não bộ]: "Cảnh báo! Tình huống nguy hiểm! Chúng ta bị bắt cóc rồi!"

 

Nhưng đã quá muộn, cả hai bị lôi đi vào một con đường nhỏ, biến mất vào màn sương dày đặc của vùng đèo hoang vắng...