Bóng tối dày đặc bao trùm không gian. Bình An dần tỉnh lại, đầu óc quay cuồng như vừa trải qua một cơn ác mộng. Nhưng đây không phải là mơ, cơ thể cậu bị trói chặt, miệng bị bịt kín, mắt cũng không thể mở ra. Một cảm giác nghẹt thở len lỏi trong từng tế bào.
[Não Bộ]: [Lỗi hệ thống] - Cảnh báo: Cơ thể bị hạn chế vận động. Môi trường xung quanh không xác định. Phân tích âm thanh...
Tiếng động cơ ô tô vọng lại, rung động nhẹ của ghế ngồi cho thấy họ đang bị chở đi. Bình An cố nhích người nhưng dây trói siết chặt lấy cổ tay khiến cậu đau nhói.
[Cơ Bắp]: "Tụi tôi không thể cử động! Cậu nghĩ chúng tôi là ai mà có thể bứt đứt dây thừng hả?"
[Tim]: (Đập mạnh) "Hoảng loạn! Hoảng loạn! Đây là tình huống nguy hiểm! Tăng nhịp tim để cảnh báo toàn thân!"
Bình An cố gắng điều chỉnh hơi thở. Hải Nam ngồi ngay bên cạnh, cũng đang bị trói tương tự. Cậu có thể cảm nhận hơi ấm của Nam khi cả hai bị ép sát vào nhau.
Hải Nam: "Mmm...mmm..." (Rên rỉ khó chịu, cố nói nhưng bị bịt miệng)
Bình An nhíu mày, cố lắng nghe tiếng động. Một người đàn ông cất giọng khàn đặc:
Gã 1: "Chở đến điểm tập kết trước đi. Đừng làm lộ."Gã 2: "Biết rồi, hai thằng này có vẻ ngoan ngoãn đấy. Đúng kiểu hàng mà ông chủ thích."
Không khí trong xe trở nên ngột ngạt. Mùi dầu máy và ghế da cũ kĩ xộc lên khiến Bình An cảm thấy buồn nôn.
[Dạ Dày]: "Tôi không thể chịu nổi cái mùi này! Cậu có muốn ói không? Tôi đang rất sẵn lòng!"
Bình An cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu không thể hoảng loạn ngay lúc này. Điều quan trọng là tìm cách thoát ra. Nhưng cậu cũng không biết làm sao có thể nữa.
Trong khi đó, tại trung tâm thành phố Đà Lạt, nhóm bạn của Bình An bắt đầu lo lắng. Minh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tin nhắn gửi đi nhưng không có hồi đáp. Hai người đã mất tích hơn một tiếng, cả đám sau khi đến quán cà phê nhưng đợi mãi cũng không thấy hai người, cũng không thể liên lạc được. Cả đám quyết định đi ngược lại tìm 2 người. Một nhóm có Minh tìm trên đường đến quán cà phê cà trong trung tâm thành phố, một nhóm quay về khách sạn tìm 2 người, nhưng không ai tìm thấy cả.
Minh: "Sao hai người này lâu quá vậy? Gọi cũng không nghe máy."
Long: "Chắc đi ngắm cảnh rồi quên thời gian thôi?"
Lúc này có một bạn nữ đến bên cạnh Minh nói nhỏ
Bạn nữ: "Nhưng tớ thấy có gì đó kỳ lạ... Hồi nãy lúc quay về, tớ ngửi thấy mùi dầu nhớt ở gần một con đường nhỏ, có khi nào họ rẽ vào đó không?"
Minh: "Hai đứa nó dám đi chơi riêng hả. Tớ sẽ đi kiểm tra thử. Nếu thấy gì lạ, tớ báo ngay."
Không ai ngăn cản Minh vì mọi người đều nghĩ rằng Hải Nam và Bình An chỉ đang lạc đường hoặc trốn đi chơi riêng. Minh một mình lần theo con đường mòn, cây cối càng lúc càng nhiều nhưng con đường vẫn còn tiếp tục. Phải nói con đường này nằm đặc biệt khuất nếu không để ý dường như sẽ không ai nhận ra. Không gian trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ. Ban đầu Minh còn cố kêu tên 2 người, nhưng càng vào sâu chỉ nghe thấy âm thanh của Minh vọng lại khiến Minh cũng có chút sợ. Xem lại điện thoại cũng đã hơn 3 giờ chiều. Hơn nữa trong này sóng điện thoại cực yếu. Minh dự định quay trở ra, có khi hai người họ đã về rôi.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, chiếc xe dừng lại trước một căn nhà gỗ cũ kỹ nằm khuất sau rừng cây. Tiếng côn trùng kêu rả rích trong đêm càng làm không gian thêm phần lạnh lẽo.
Bọn bắt cóc thô bạo kéo An và Nam xuống xe. Cả hai bị trói chặt tay ra sau, miệng bịt kín, chỉ có thể lảo đảo bước đi theo sự thúc ép. Bên trong căn nhà tối om, chỉ có vài tia sáng le lói từ khe cửa hắt vào, soi lên những bức tường gỗ mục nát và sàn nhà đầy bụi bẩn.
An cố gắng nhìn quanh, cố tìm một điểm nào đó quen thuộc, nhưng tất cả đều xa lạ. Lòng cậu thắt lại. Một nỗi sợ vô hình bủa vây lấy cả cơ thể, lạnh buốt đến tận xương. Nam ở ngay bên cạnh, hơi thở gấp gáp, bàn tay cậu khẽ cử động như muốn trấn an An, dù cả hai đều không thể nói gì.
"Đây là đâu?" – Não bộ lên tiếng trong đầu An, giọng trầm ổn nhưng có chút bất an. Các bộ phận khác cũng bắt đầu phản ứng.
[Tim đập loạn nhịp]: "Không ổn! Chúng ta đang bị giam giữ!"
[Phổi gấp gáp]: "Không khí ẩm thấp, có vẻ nơi này lâu rồi không có người ở."
[Tai] căng lên, lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất: "Bên ngoài có tiếng bước chân... hình như có hai, không, ba người!"
[Cơ Bắp] (căng cứng): "Chuẩn bị đi, nếu có cơ hội, chúng ta phải chạy!"
An hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh, nhưng toàn thân run rẩy không cách nào kiểm soát
Bình An trong bóng tối dày đặc, cơ thể cậu cứng đờ vì sợ hãi. Từng hơi thở gấp gáp, ngực phập phồng trong tuyệt vọng. Sợi dây thừng thô ráp ghì chặt cổ tay, cổ chân, mỗi lần động đậy lại cứa vào da thịt nhức nhối. Miệng cậu bị nhét giẻ, mùi vải bẩn khiến cậu muốn nôn, nhưng cổ họng tắc nghẹn không thể làm gì khác ngoài chịu đựng.
[Não Bộ]: "Tình trạng tâm lý không ổn định. Cậu ấy đang rơi vào trạng thái hoảng loạn. Nếu cứ thế này, tim sẽ đập nhanh hơn, hơi thở rối loạn, gây nguy cơ mất kiểm soát..."
[Thông báo hệ thống]: Lệnh dừng đồng bộ bị vô hiệu hóa. Mức đồng bộ tiếp tục tăng.
Trong khoảnh khắc, cả cơ thể Bình An chợt dịu lại. Dù vẫn sợ hãi, nhưng nhịp tim đã chậm dần, hơi thở điều hòa hơn.
[Tim]: "Không... không thể bình tĩnh nổi! Nhưng... nhưng cảm giác này... giống như có ai đó đang vỗ về mình vậy..."
[Phổi]: "Không còn thở dồn dập nữa... dễ chịu hơn rồi."
[Não bộ]: “Đây là bản lĩnh của người đàn ông 30 tuổi đó.”
Bình An lặng lẽ quay đầu nhìn quanh. Cậu và Hải Nam đang ở trong một căn nhà gỗ cũ kỹ, nền đất ẩm thấp bốc lên mùi mốc meo. Qua khe hở của những tấm ván, ánh đèn leo lét hắt vào, in bóng vài tên đàn ông to lớn đang bàn bạc điều gì đó. Cổ họng cậu khô khốc. Cậu không biết họ muốn gì, nhưng bản năng mách bảo: không thể để chúng tiếp tục giam giữ ở đây.
Trong khi đó, Minh...
Minh siết chặt tay lái, ánh mắt lo lắng đảo quanh con đường vắng vẻ. Cậu đang định quay về thì đột nhiên, một vệt dầu loang và dấu bánh xe nổi bật trên nền đất khiến cậu khựng lại.
Minh: "Dấu vết này còn mới... Có thể là xe của An và Nam không?"
Cậu quyết định đi sâu vào trong. Bóng đêm bao trùm nhưng trái tim Minh đập dồn dập. Khi đến gần một khoảng trống giữa rừng, cậu nhìn thấy một căn nhà gỗ với vài bóng người thấp thoáng bên trong. Một chiếc xe máy bị vứt sang bên hông nhà.
Minh lặng người. Đó chính là xe của An và Nam. Cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.
Minh: "Chết rồi... Thật sự là bị bắt cóc!"
Cậu nghiến răng, suy nghĩ chạy đua trong đầu. Nếu quay về gọi người giúp, có thể sẽ mất dấu bọn bắt cóc. Nhưng nếu một mình xông vào, khả năng thất bại rất cao.
Minh siết chặt nắm đấm. Cậu quyết tâm ở lại.
Minh quan sát căn nhà kỹ hơn. Đó là một kiểu nhà sàn cũ, gỗ mục nát ở nhiều chỗ. Xung quanh có vài tên canh gác, nhưng phía sau lại khá vắng người. Cậu dẫn xe máy ra xa, dựng sẵn trên một đoạn đường đất. Sau đó, cậu nổ máy xe, nhấn ga mạnh rồi giả vờ như xe bị mất thăng bằng, ngã xuống đất.
“ẦM!”
Tiếng động lớn vang lên trong màn đêm, đèn pha xe rọi sáng một góc. Ngay lập tức, bọn bắt cóc trong nhà quay đầu lại.
Tên A: "Gì vậy? Có người ngoài sao?!"
Tên B: "Đi xem thử!"
Ba gã đàn ông vội vã chạy ra ngoài kiểm tra. Minh nhân cơ hội đó, nhanh chóng lẻn vào phía sau nhà. Cậu cẩn thận từng bước chân, đến khi nhìn thấy Bình An và Hải Nam bị trói chặt.
Bình An: "Ưm!!" (mắt mở to, vùng vẫy)
Minh: "Suỵt! Là tao đây!"
Minh nhanh chóng rút dao nhỏ từ túi, cắt dây trói trên tay An trước. Cậu nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của bạn mình, giọng khẽ run:
Minh: "Tao đến cứu tụi mày đây. Cố gắng giữ im lặng."
Bình An ngước mắt nhìn Minh. Cảm giác tuyệt vọng khi nãy dần nhường chỗ cho một tia hy vọng mong manh...
[Não Bộ]: "Đây là cơ hội! Bắt đầu phân tích tình huống."