Chapter 10: Cuộc hẹn
Thảo đắn đo mãi cũng không đủ dũng khí đi chơi riêng với Tú. Tú chỉ là cậu bạn mới quen, không thân thiết gì. Đi riêng với nhau có chuyện gì mà nói? Rủ Dương thì bị Dương từ chối thẳng thừng. Thảo biết mình không có khả năng dẫn dụ Dương nên đành quay sang Huy. Có điều Huy cũng không khác gì Dương, kiên quyết từ chối với biểu cảm rất gian xảo. Huy nhìn Thảo lom lom xem đứa bạn của mình có ưu điểm gì mà lại được hot boy mượn áo, rồi còn mời đi chơi. Được hot boy để ý là may mắn, Huy cũng chẳng dư hơi mà làm kỳ đà cản mũi. Nếu so với việc đơn phương theo đuổi Hùng, chẳng thà để cho hot boy theo đuổi sẽ tốt hơn cho Thảo.
Dĩ nhiên Thảo cũng không chịu bó tay, Thảo liền ra điều kiện:
- Nếu có cô Hương nữa cậu sẽ đi cùng tớ chứ.
Cô Hương đúng là điểm yếu của Huy. Vừa nghe được điều kiện Thảo đưa ra, Huy nghiêm túc nhìn Thảo rồi nghi hoặc hỏi:
- Thật sao?
Thảo gật đầu kiên định, trong lòng sớm đã mở tiệc ăn mừng. Để nhờ cô Hương đi cùng thì đơn giản lắm, cô rất tốt bụng, vả lại Thảo cũng là học sinh cưng của cô mà.
Cuối tuần, Tú đến đón Thảo. Vừa nhìn thấy Tú, Thảo đã cảm thấy ngứa con mắt. Học sinh lớp 12 thôi mà, đã đủ tuổi đâu mà cưỡi SH. Phô trương quá rồi. Mà thực ra Thảo chưa đủ tuổi chứ không chừng Tú đã đủ 18 tuổi rồi. Ngược hẳn với hình ảnh cậu bạn mặc chiếc sơ mi kẻ body khá đẹp mắt, cùng chiếc quần kaki nâu vừa vặn, thỉnh thoảng còn lộ ra chiếc thắt lưng hợp mốt hình như là hàng xách tay US, thì Thảo lại mặc nguyên cái áo sơ mi đồng phục rộng thùng thình, cùng chiếc quần jean cũng rộng nốt, lại còn thêm đôi dép siêu nhẹ model cổ lỗ sĩ. Tú cũng nhìn Thảo với ánh nhìn cực kỳ lưỡng lự, trong đầu thầm nghĩ: "Mình vớ phải người rừng hay sao thế này". Sau 1 lúc hai bên nhìn nhau với cảm nhận riêng biệt, ánh mắt không lóe lửa tình mà lóe thứ lửa rất khó diễn tả, thì Tú cũng kịp lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng này:
- Cậu không ngại đi ăn kem trong thời tiết thu se lạnh này chứ?
Thảo nhìn Tú rồi lắc đầu nhè nhẹ:
- Tớ không ngại, nhưng tớ muốn đi mua sắm ít quần áo, cậu đưa tớ đi được không?
Nghe đến đây Tú mừng ra mặt. Nói thật Tú cũng là con người có tính sĩ diện cao, nếu đi cùng người rừng thì e là ánh mắt mọi người sẽ đổ dồn vào nhìn Tú rồi bàn tán, cười cợt cũng nên. Không muốn người khác nhìn vào rồi đánh giá: bông hoa nhài cắm bãi…. Tú sẵn sàng bỏ tiền để khai thác vẻ đẹp tiềm ẩn nơi Thảo. Mà Tú cũng lo xa quá rồi, đã tán đổ đâu mà lo bông hoa nhài cắm bãi… (Bông hoa nhài hiển nhiên là Tú rồi.)