Chapter 9: Chàng trai cơ hội
Tuấn ngồi trong lớp, chống cằm nhìn ra cửa lớp. Cuộc chơi đã bắt đầu mà Tuấn hoàn toàn uể oải, thậm chí còn chưa thèm khởi động. Tuấn đâu có chút hứng thú nào với cuộc chơi này. Chấp nhận chẳng qua là để chiều lòng thằng bạn thân.
Rốt cuộc thì vì tò mò, Tuấn cũng bước ra ngoài cửa lớp, khoanh tay, tựa cửa đứng xem.
Tuấn nhìn một lượt 2 cô gái đang ở trước mặt mình, lúc ánh mắt Tuấn chạm ánh mắt Dương, Dương chỉ gật đầu mỉm cười nhẹ, còn Tuấn cũng chỉ lướt qua 1 chút như vậy thôi. Từ đó đến giờ, cậu đều nhìn mọi thứ thờ ơ lãnh đạm như vậy.
Thảo rụt rè đưa áo cho Tú:
- Cảm ơn cậu. Tớ đã giặt cẩn thận, gửi lại cậu.
Nếu là bàn tán sau lưng, Thảo hoàn toàn có thể xem Tú như 1 cậu bạn xinh gái. Nhưng giáp mặt, Thảo lại luôn là người nhút nhát hơn. Thảo rất ít kinh nghiệm ứng xử với người khác giới. Người khác giới duy nhất chơi thân được với Thảo là Huy.
Tú chìa tay cầm lại chiếc áo đã được giặt giũ trắng tinh và gấp lại gọn gàng đẹp mắt, mỉm cười:
- Tớ không nhận lời cảm ơn suông đâu. Cái gì cũng phải thực tế mới được.
Thảo tròn mắt ngẩng lên nhìn Tú. Tự nguyện giúp đỡ người khác còn yêu sách này nọ. Thảo hơi có chút ấm ức, nhưng trả ơn cũng đúng thôi. Nhưng mà trả ơn bằng cách nào mới đúng ý Tú. Thảo rơi vào suy tư 1 lúc rồi cắn môi hỏi lại:
- Vậy cậu muốn gì?
Tú điềm nhiên ra điều kiện:
- Một buổi hẹn.
Dương đứng quan sát nãy giờ mà trong lòng nổi sóng dữ dội. Tại sao một hot boy như Tú lại đòi trả ơn theo cách đó. Có phải là quá có lợi cho Thảo không? Ghen tị muốn nổ đom đom mắt mà. Còn may là người ở trong lòng Dương không phải Tú.
Thảo lại càng bất ngờ hơn Dương, ấp úng không biết phải trả lời thế nào. Thấy vậy Tú càng được nước lấn tới:
- Cuối tuần này đi ăn kem nhé. Tớ qua đón.
Vừa nói xong thì có chuông báo vào tiết. Tú cầm chiếc áo bước vào lớp, không để Thảo phản ứng kịp.
- Cứ thế nhé. Bye cậu.
Tuấn đứng lặng lẽ quan sát nãy giờ, gương mặt không thể hiện một chút thái độ nào. Còn Dương thì gò má đã nóng ran, không hiểu vì phơi nắng nãy giờ hay vì lần đầu tiên đứng gần 2 hot boy đến thế. Cũng may mà có chuông báo vào tiết, nếu không Dương cũng không biết phải làm thế nào để ứng xử được tự nhiên.
Thảo quay lưng bước về lớp, còn Dương khẽ quét ánh mắt qua Tuấn, thay lời chào rồi về lớp cùng Thảo.
Ánh nắng nhẹ của tháng 9 bỗng nhiên ấm áp và huyền ảo lạ lùng.