Chương 16: Tổn thương đầu tiên
Thảo cùng Tú bước vào 1 trung tâm thương mại xa hoa. Tú đã không đến địa điểm mà Thảo chọn. Nếu phải bỏ tiền ra khao bạn bè ở 1 nơi như thế này chắc chết quá. Nhưng điều Thảo ngại nhất là đang đi riêng với Tú. Thảo lưỡng lự:
- Cậu ơi, đợi Huy với cô Hương đã.
Tú cười thầm trong bụng nhưng vẫn tỏ vẻ hợp tác:
-Tầng 2 là khu kinh doanh của gia đình tớ, qua đó ngồi đợi cũng được.
Thảo liên tục gọi điện cho Huy nhưng Huy không bắt máy, chỉ trả lời được 1 câu: "Thảo thông cảm. Huy gặp chút rắc rối với cái xe. Thảo cứ vui vẻ đi. Tối Huy sang nhà Thảo. He he"
"Gặp rắc rối với cái xe" khiến Thảo nghĩ đến chuyện xui xẻo, nhưng giọng cười khả ố của Huy thì chắc là chuyện không có gì đáng lo. Với lại có cả cô Hương nữa, chắc không sao đâu. Có điều Thảo đã bị bỏ lại với Tú. Cứ thấy ngại ngại là sao nhỉ.
Tú thỉnh thoảng liếc sang nhìn chiếc túi mà Thảo đang cầm theo. Lúc nãy bảo để lại trong cốp xe mà Thảo không nghe. Trong chiếc túi đó có bộ quần áo mới của Thảo và chiếc áo phông nam. Tú rất muốn hỏi chiếc áo đó là thế nào. Nhưng thôi, chưa phải là thân thiết thì không nên tò mò quá.
Thảo bước theo Tú lên thang cuốn. Trung tâm thương mại này lớn quá đi. Đưa mắt nhìn quanh mà cũng thấy chóng mặt. Thảo hiếm khi shopping nhưng bước vào nơi này quả thực cũng có chút tò mò, háo hức. Thảo nhìn khắp các gian hàng và cách bài trí, rồi háo hức nhìn lên phía trên bảo Tú:
- Kiến trúc nơi này đẹp quá. Gia đình cậu giàu có nhỉ.
Nụ cười rạng rỡ trên khóe miệng xinh xắn bất chợt tắt lịm. Trước mặt Thảo là Hùng. Hùng đang đi xuống, ngược hướng với Thảo, tay trong tay với Thủy. Thủy lúc nào cũng thế, rất nữ tính, xinh đẹp, ăn mặc cầu kỳ yểu điệu, trang điểm nhẹ, cộng thêm làn mi cong vút chớp lên chớp xuống càng hớp hồn người khác. Thảo ngừng mất vài nhịp thở, đầu óc quay cuồng, tim đập mạnh, bất giác làm rơi chiếc túi đựng đồ. Thảo bị choáng, choáng đến nỗi không muốn đối diện lần thứ 2. Hoàng tử trong mơ thực ra cũng như bao nhiêu thằng con trai khác, ham mê nữ sắc, theo đuổi hot girl. Tú với Hùng chào hỏi nhau, còn Thảo chỉ muốn biến mất.
Khi Hùng đã ở phía sau, Tú ngạc nhiên cúi xuống nhặt túi đồ Thảo làm rơi. Chiếc thang đã lên đến tầng 2 mà sắc mặt Thảo trắng bệch, đờ đẫn như người mất hồn. Tú vội vàng cầm tay Thảo kéo lên trên, trước khi Thảo bị mất đà ngã xuống dưới.