Chương 17: Kéo lên từ vực thẳm

Chương 17: Kéo lên từ vực thẳm

Khi bàn tay Tú nắm lấy tay Thảo, Thảo như người tỉnh giấc. Lần đầu tiên cầm tay người khác giới, rất vững và ấm. Bỗng nhiên cảm thấy mình vừa được kéo lên từ vực thẳm. Có điều đầu óc Thảo vẫn để ở tận đâu đâu.

Thấy Thảo có vẻ muốn buông tay Tú ra, Tú càng nắm chặt. Cô gái sinh động là thế, đang phấn khởi là thế mà bỗng chốc biến thành khúc cây di động. Tú cũng không phải là người thiếu thông minh nhưng cũng tự dặn lòng không nên suy diễn.

Vào đến quán trà đạo piano của gia đình, Tú mới buông tay Thảo ra. Nhân viên ở đây vui vẻ đón tiếp Tú bằng thái độ tự nhiên niềm nở như đối với bạn bè vậy. Mấy em gái thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn Thảo dò xét tỉ mỉ rồi nhìn Tú cười tủm tỉm. Cũng có ghen tị đấy, nhưng cách họ nhìn Thảo không hề có ác ý.

Thảo ngồi xuống bàn, lặng lẽ đưa tầm mắt view toàn cảnh hồ Tây. Bản nhạc du dương như có mưa rả rích khiến Thảo bình tâm trở lại. Tú đặt túi đồ lên bàn rồi tiện thể hỏi luôn:

- Chiếc áo phông này đẹp thật đấy.

Thảo nhìn túi đồ đang nằm trên bàn như nhìn 1 giấc mơ đã vỡ nát. Thảo bình thản trả lời:

- Nếu cậu thích thì tớ tặng cậu.

Gương mặt Tú thoáng biểu lộ nét bất mãn. Tú đâu có thiếu thốn đến mức phải nhận quà không phải chọn cho mình. Tú cầm lấy chiếc áo phông, ướm thử lên người rồi cười:

- Thực sự rất muốn nhận, nhưng tớ muốn cậu tặng tớ món quà chọn riêng cho tớ cơ. Thứ này chẳng phải nên vứt đi sao.

Tú cầm chiếc áo, đứng phắt dậy, lại gần cửa sổ, thuận tay vứt béng xuống hồ.

Thảo cũng vội vàng đứa dậy, chạy qua túm chặt cánh tay Tú thì đã muộn , chiếc áo bay phất phơ trong nắng nhạt rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước. Ướt nhem, nổi lềnh bềnh. Thảo tiếc của nói sa sả:

- Cậu bị sao vậy? Cậu giàu có quá thừa tiền rồi à. Có thể mang nó cho từ thiện cũng được cơ mà.

Tú thấy buồn cười, tưởng thế nào hóa ra tiếc của. Thảo còn biết tiếc của thì chuyện xảy ra chắc cũng không đáng lo. Tú chống tay vào cửa sổ, nhìn xuống hồ, ra vẻ tiếc nuối:

- Tớ biết bơi mà, nếu cần tớ sẽ vớt lên.

Thảo trở lại chỗ ngồi, chán nản ngồi xuống. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, chẳng có gì phải tiếc thứ không bao giờ thuộc về mình. Chỉ là giấc mơ đã vỡ thôi mà. Bỏ đi, vứt đi là đúng. Thảo ngồi thu chân lại, cúi mặt xuống đầu gối, để che giấu những giọt nước mắt đang vỡ ra đầy ấm ức.

- Thôi bỏ đi.

Tú im lặng ngồi xuống bên Thảo. Buổi hẹn đầu tiên là như thế này sao. Phải đi giải quyết cái mớ rắc rối chả đâu vào đâu.