Chapter 18: Một chút cởi lòng

Chapter 18: Một chút cởi lòng

- Tớ đã thích cậu ấy, rất thích. Thích âm thầm từ rất lâu rồi. Tớ đã nghĩ cậu ấy là con người hoàn hảo, không khinh rẻ người nghèo khó, không coi thường con gái xấu xí. Nhưng cậu ấy thực tế cũng chỉ là 1 thằng con trai bình thường. Là tại tớ đã thần tượng hóa cậu ấy lên… Có điều tớ thấy buồn lắm… Người như cậu chắc chưa từng phải nếm cảm giác thất tình nên không hiểu được đâu.

Hiếm khi Thảo trải lòng với người khác, chỉ tại hoàn cảnh hôm nay đã khiến mọi cảm xúc vỡ ra rồi. Không kìm nén được nữa, mà Thảo cũng không muốn kìm nén. Thảo muốn nói, muốn chia sẻ, chỉ để thấy nhẹ lòng.

Tú tựa lưng vào tường nhắm mắt lại, thả mình theo điệu nhạc du dương. Đột nhiên Tú cũng cảm thấy buồn ghê gớm. Là đồng cảm? Không. Tú thấy tội nghiệp cho Thảo. Thảo đã bị tình cảm làm cho tổn thương đến rơi nước mắt. Nếu Tú tán đổ Thảo rồi bỏ đi du học thì sao? Lúc ấy Thảo liệu sẽ như thế nào? Tú tò mò muốn biết, nhưng lại không nỡ. Liệu khi Thảo thất tình vì Tú, Thảo có khóc không, Thảo có đau khổ không? Có hận Tú, ghét Tú không?

Trò chơi này sai rồi. Tú không nên mang tình cảm ra cá cược.

Một lúc sau Thảo ngẩng lên, nước mắt đã ráo hoảnh từ lúc nào. Nhìn Thảo lúc này, chắc không ai nhận ra Thảo vừa khóc. Thảo cầm menu, gọi đồ ăn:

- Cậu vứt mất chiếc áo đắt tiền tớ mua rồi, chắc phải đền bù thiệt hại tương đương thôi.

Thật lòng mà nói Tú cũng bối rối khi phải nhìn nước mắt của con gái. Tú không thể an ủi Thảo là: "Thằng đó không xứng đâu", cũng không thể nói mấy lời ủy mị sến súa. Thảo có thể tự đứng lên thì tốt quá.

Tú và Thảo vừa ăn vừa trò chuyện với Tú về Huy, về cô Hương, về học hành và về dự định tương lai. Thảo đứng dậy sau tổn thương nhanh thật đấy. Trong chốc lát Tú nhìn thấy ở Thảo một cô gái thông minh, nghị lực. Khi nói về học hành, về tương lai, mắt Thảo sáng hẳn lên. Đôi mắt tháo bỏ cặp kín cận vốn dĩ đã đẹp rồi. Khi nói về ước mơ, đôi mắt ấy càng đẹp rạng rỡ hơn, cộng thêm nụ cười tươi tắn nữa. Thảo quả thực rất xinh. Nếu như không thể yêu thì làm bạn cũng không tồi. Tú không hối hận vì đã chơi trò chơi này.

Tú mường tượng ra hình ảnh cô sinh viên trường Y giản dị, tươi tắn, cần cù, tự tin cắp sách bước vào giảng đường. Thảo cũng đặc biệt hợp với màu trắng, nếu khoác lên mình chiếc áo blouse sẽ rất đẹp và hợp. Thảo sẽ trở thành 1 bác sĩ có lương tâm, có trách nhiệm, có hoài bão.

Còn ước mơ của Tú là gì ư? Tú không biết, mà có biết chắc cũng quên mất rồi. Để quên ở nơi nào đó, cũng không có ý định tìm lại, bởi cuộc đời Tú lúc nào cũng ở trên 1 đường thẳng, trơn tru, sạch sẽ.