Chapter 21: Con đường không bằng phẳng

Chapter 21: Con đường không bằng phẳng

Thảo sờ vào trán Huy gặng hỏi:

- Nhưng trước giờ cậu đều học theo khối D, giờ thi khối B, lại thi trường cao như thế, muốn trượt à?

Huy ngừng cười, nói bằng giọng chắc nịch để thể hiện quyết tâm của mình:

- Tớ sẽ đỗ.

Thảo đành bó tay chịu thua. Huy tự tin cũng có lý do của Huy. Huy học giỏi, lại có sức bật lớn. Không chừng đỗ Quân Y thật cũng nên.

- Cậu sẽ kèm tớ môn sinh học nhỉ. Chúng ta sẽ cùng làm bác sĩ.

Thảo kéo ghế quay trở lại bàn học, lẩm bẩm:

- Cậu bị điên rồi.

Huy vẫn nằm trên giường, ánh mắt mơ màng. Những thông tin mà Huy có được đều khẳng định chị Hương chính là Melt_the_snow. Mà cho dù không phải thì Huy vẫn muốn tiếp tục. Người xuất hiện trước mặt Huy sinh động hơn Melt_the_snow trong thế giới ảo. Có lẽ vì đã nếm cảm giác mất thứ gì đó rồi bỗng nhiên nó quay trở lại bên mình, khiến Huy càng không thể nào buông bỏ.

Mà thôi, quyết định vậy đi. Huy còn nợ Thảo 1 lời xin lỗi. Đó mới là điều cần được ưu tiên nhất trong lúc này. Huy đứng dậy cầm túi kem xôi đặt lên bàn học:

- Cậu hết giận tớ chuyện hôm nay chưa?

Thảo mở túi ra, lấy kem xôi đưa cho Huy 1 cốc và cầm 1 cốc, bắt đầu ăn:

- Lần này chị tha, nhưng lần sau mà thế nữa chết với chị nghe chưa?

Huy cười nhăn nhở, vừa ăn kem vừa hỏi lại:

- Cậu nói muốn khoe tớ cái gì mà. Là cái áo phông đúng không? Mua tặng tớ à?

Thảo nhăn mặt:

- Tớ mua để mặc đấy. Có được không?

Không nói cũng biết chiếc áo đó không phải tặng Huy, có điều Thảo mua để mặc thì hơi kỳ. Huy phản đối ngay, đồng thời cũng cố tình nhắc đến đối tượng mà Huy nghĩ Thảo sẽ tặng chiếc áo.

- Cậu đúng là ngàn năm không thay đổi. Thằng Hùng thích con gái nữ tính cơ.

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại cảm thấy buồn rồi. Đúng vậy, Hùng đã có được người con gái như ý rồi. Có lẽ nếu biết Thảo ôm tình cảm đơn phương với mình, Hùng sẽ cảm thấy khiếp vía, chạy rớt cả dép cũng nên. Bất giác Thảo bật cười, nụ cười buồn không tả được.

Thấy tâm trạng Thảo không tốt, Huy biết mình lỡ lời, bèn lảng sang chủ đề khác:

- Từ mai tớ sẽ ôn thi sinh cùng cậu. Mong sư phụ giúp đỡ.

Thảo cười vui vẻ:

- Ừ. Nhưng tớ nghiêm khắc lắm đấy.

Phải rồi. Thứ cần hướng đến là tương lai, chứ không phải ủy mị trong quá khứ. Ở cái tuổi 17 – 18, tương lai hiện ra trước mắt tươi đẹp biết bao. Cả Huy cả Thảo sẽ cùng tiến bước trên con đường không bằng phẳng ấy.