Chương 2: Đã đẹp trai lại còn tốt bụng

Chương 2: Đã đẹp trai lại còn tốt bụng

Lên phòng tập, nó rỉ tai Phương:

- Nàng có để ý trai đẹp lúc nãy không?

Phương lơ đãng:

- Trai đẹp nào cơ? À, trai ngồi ghế đá á?

Thục Anh hớn hở:

- Đấy đấy.

Phương lắc đầu:

- Tóc mái dài, nhuộm, để xoăn nhìn có vẻ nghệ sĩ, lãng tử thôi. Chứ có đẹp đẽ gì đâu.

Nó mất hứng, ngồi xuống chỉnh lại dây dép. Rõ ràng là không nên hỏi Phương về trai. Từ xưa đến nay, khiếu thẩm mỹ của nó với Phương đối nhau chan chát. Trai nào Phương thấy đẹp thì nó chả thấy xi nhê, trai nào nó thấy đẹp thì Phương chê ỉ chê ôi. Cũng may vì thế mà không đụng hàng.

- Đẹp thế mà còn chê à? Nếu như chỉ có tớ thấy đẹp thì hiển nhiên là duyên trời rồi.

Nó với Phương còn đang dở dang câu chuyện thì thầy giáo bước vào. Nó không tin vào mắt mình nữa. Thầy giáo của nó, trai đẹp của nó, em thầy của nó.

Em thầy bước vào lớp, cười tươi:

- Em chào cả lớp. Hôm nay em sẽ dạy bài mới, các chị chú ý nhìn em nhảy demo nhé.

Ôi, giọng nói của em thầy, nụ cười của em thầy. Con tim nó không dịn được nữa rồi. Sao ông trời lại sinh ra những người như này để vò nát trái tim mỏng manh dễ vỡ của nó chứ.

Phương nhìn em thầy rồi lẩm bẩm:

- Quái lạ. Thầy dạy chúng mình là Jason cơ mà. Sao lại mọc ra em trai non choẹt thế này. Treo đầu dê bán thịt chó à?

Trong lúc em thầy chuẩn bị âm thanh, nó rỉ tai Phương:

- Sét đánh đen thui rồi. Không biết em ý sinh năm bao nhiêu.

Phương liếc nó 1 cái sắc lẹm:

- 2K đấy. Không hơn được đâu.

Nó đã ấp ủ hi vọng là câu trả lời của Phương khác cơ. Nó nhìn em thầy tiếc nuối. Giả sử em thầy 2K thật, cũng mong rằng em ý 2K đời đầu.

Chuẩn bị nhạc xong, em thầy nhảy demo. Giai điệu Every body knows vang lên cũng là lúc con tim nó hoàn toàn bị chinh phục. Nó nhìn em thầy không chớp nổi mắt. Em thầy nhảy nhuần nhuyễn, đẹp, sexy. Trước giờ nó rất dị ứng với trai nhảy, đặc biệt là mấy anh nhảy ẻo lả như gay. Nhưng nó nhìn em thầy, nó chỉ thấy nghệ thuật. Đúng là 1 nghệ sĩ.

Lúc bước vào trung tâm, nhìn thấy cơ sở vật chất và từng tốp gái đẹp chân dài, lắm tiền, nó đã tự nhủ, sau khi lấy chồng, nó nhất định sẽ lôi chồng nó vào đây tập tành (Với điều kiện nó lấy được chồng đại gia cơ). Bây giờ thì nó nhủ khác: "Chồng đây rồi chứ chồng đâu nữa."

Em thầy demo xong thì nhìn một lượt học viên:

- Em vừa demo xong bài học hôm nay. Chúng ta sẽ bắt đầu học từng đoạn một. Các chị tập trung khởi động ạ.

Cả lớp bắt đầu khởi động theo tiếng nhạc. Chân dài nào cũng mang theo giầy nhảy. Chỉ có nó với Phương là khác người. Nó đi đôi dép rõ cao, còn Phương đi đôi dép lê đỏ chót. Phương bỏ dép vứt vào 1 xó, còn nó vẫn đủng đỉnh với đôi cao gót.

Em thầy bắt đầu dạy từng step by step. Đối với nó mà nói, các môn tự nhiên cứ dễ như bỡn, nhưng dance sport thì nó dốt đặc. Học viên bắt đầu theo kịp thầy. Còn nó, xấu hổ quá đi, không biết có cái lỗ nào cho nó chui xuống không?

Nó nhảy theo như con choi choi, lúc thì cứng đờ như rô bốt. Em thầy chán nản ra gần chỗ nó demo, hi vọng học viên kém nhất lớp dễ học hơn. Chẳng hiểu do lo lắng, do cảm động, hay vì xấu hổ mà nó trật chân, đứt luôn chiếc dép bên phải. Nó ngã sõng soài.

Ngay lập tức em thầy dừng tập, ngồi xuống cạnh nó:

- Bạn có sao không?

Ôi má ơi, em thầy gọi nó là bạn. Nó lâng lâng sung sướng. Chả nhẽ nhìn nó trẻ thế. Không uổng công sức sáng nay nó bôi tí xíu phấn nền, mặc 1 chiếc sooc ngắn trắng tinh và chiếc áo phông cũng trắng tinh nốt. Chắc cũng ngon mắt.

Nó thỏ thẻ:

- Không sao đâu.

Chuyện, lừa trai là phải thỏ thẻ. Dạo gần đây nó đã chăm chỉ tầm sư học đạo từ bạn bè: "Bí kíp đong trai". Bây giờ không dùng thì bao giờ?

 

 

Em thầy dìu nó vào 1 góc phòng, còn Phương xách dép cho nó.

Thấy nó kêu không sao, em thầy yên tâm ra dạy tiếp.