Chương 3: Bỏ lỡ cơ hội

Chương 3: Bỏ lỡ cơ hội

 Phương chau mày nhìn nó:

- Không sao thật không?

Nó ngồi ôm chân, nước mắt cứ rỉ ra:

- Thọt rồi. Sao giăng gì?

Phương ngồi xuống nặn chân cho nó:

- Sao không nói với em thầy thế, để em ý ngồi nặn chân cho.

Nó đưa tay làm ám hiệu bảo Phương nói nhỏ thôi:

- Sụyt. Em ý nghe thấy bây giờ.

Ngồi nghỉ 1 lúc thì nó cũng đỡ đau. Phương tập tiếp, còn nó rút ngay con iPhone ra quay phim. Vừa mê điệu nhảy của thầy, vừa mê thầy, không quay thì phí.

Và thế là cả buổi nó ngồi ngẩn ngơ quay phim em thầy. Quả thực là em thầy rất tươi, rất duyên, và vẫn có nét từng trải, không tưng tửng như mấy em trai 2K mà nó quen.

Cuối giờ, em thầy nhắc nhở:

- Thứ 7 tuần sau em dạy tiếp điệu này. Các chị nhớ đi học đầy đủ nhé.

Đến lúc này thì nó hoảng thật rồi. Nó chỉ có thẻ học free hôm nay thôi. Làm thế nào bây giờ? Nó làm bộ khổ sở:

- Phương xinh đẹp, giúp tớ chuyện này với.

Phương nhíu mày:

- Mỗi lần muốn nhờ vả người ta là giọng lại ngọt lịm. Chuyện gì nào?

Nó thủ thỉ:

- Nàng xin số phone của em thầy giúp tớ.

Phương lắc đầu:

- Không được. Xưa nay chỉ có trai xin số của tớ, chứ làm gì có chuyện ngược lại. Nàng thích thì nhích đi. Sợ gì.

Phương từ chối thì xem như nó hết cách. Đúng là nó không sợ gì trên đời này cả, chỉ sợ...trai. Từ bé đến lớn nó chỉ biết đuổi trai, chứ có biết đong trai đâu.

Đang chưa biết làm thế nào thì nó đã thấy 1 bé xì tin áo hồng rỉ tai đứa bạn: "Mày xem tao tán thầy đây".

Thế là em ấy lôi đứa bạn lên gần chỗ em thầy:

- Anh ơi, tụi em đang cãi nhau 1 chuyện. Thầy làm trọng tài giúp tụi em được không ạ?

Nó nhìn các bé đầy ngưỡng mộ. Giá mà nó tự tin, dứt khoát được như thế.

Em thầy cười rất tươi:

- Chuyện gì thế em?

Bé xì tin dõng dạc:

- Em với nó đang cãi nhau về chuyện rốn con gà. Anh giải đáp giúp em rốn con gà ở đâu ạ?

Em thầy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn điềm tĩnh:

- Từ bé đến giờ anh chưa nhìn thấy con gà bao giờ. Nên cũng không biết rốn con gà ở đâu.

Bé xì tin còn lại bụm miệng cười, còn bé áo hồng mắt tròn mắt dẹt nhìn thầy:

- Thật á. Anh chưa nhìn thấy con gà bao giờ thật á.

Nó nhìn bé xì tin xinh xắn, trẻ măng thì tự nhiên cảm thấy thua kém. Bé đứng cạnh em thầy thật đẹp đôi. Nó làm sao ăn nổi các bé đây?

Nó xách dép bước ra cửa. Thôi thì tùy duyên. Nếu có duyên ắt sẽ có ngày gặp lại.

Phía sau nó, em thầy vẫn đang ngồi buôn chuyện với học viên.

----------------

Thục Anh lững thững đi dưới sảnh như mất sổ gạo. Phương thấy thế hiểu ngay vấn đề, liền lôi tuột nó ra ghế đá, rồi ngồi xuống.

Nó ngạc nhiên nhìn Phương:

- Sao tự nhiên lãng mạn thế? Ngồi đây phơi nắng cho mát à?

Phương không thèm chấp cái tính gàn dở của nó, mà bắt đầu bài ca thông não quen thuộc:

- Nàng kết người ta rồi thì đừng bỏ lỡ cơ hội. Ngồi đây đợi em nó xuống thì ra xin số điện thoại nghe chưa?

Nó chưa kịp viện lý do này nọ để phán bác thì nghe tiếng xôn xao ngoài đường. Nó với Phương chạy ra chỗ đám đông. Thì ra 1 người đẹp chân dài mini juyp vừa bị ngã xe. Đám đông chỉ đứng nhìn rồi cười tủm tỉm, không ai có ý định giúp chị ta thì phải. Phương ra nhấc xe giúp chị ta, còn nó lại gần toan nhấc chị ta dậy. Lạ thật chị ta không bị 1 vết thương nào cả, vậy mà cứ ngồi 1 chỗ đưa 2 tay chỗ túm váy. Nó rất thông cảm với chuyện xui xẻo mà chị ta đang gặp phải, nhưng cảnh tượng ấy vẫn khiến nó bật cười. Thì ra chị ta bị rách váy. Nó nhanh nhảu chạy xuống tầng hầm lấy áo sơ mi trong cốp xe. Vừa chạy lên đến nơi thì nó đã thấy người bị nạn đang buộc chiếc áo sơ mi xanh quanh eo, ngồi lên xe và đi tiếp. Em thầy đứng cạnh đó vẫy tay chào tạm biệt chị ta. Lúc này em thầy mặc mỗi chiếc áo sát nách và chiếc quần ngố xanh. Nhìn hơi kỳ cục nhưng...nó ngất ngây còn gà giây vì bò đi của em thầy. Phương với em thầy cười nói mấy câu xã giao, rồi em thầy chui vào taxi đi mất.

Nó hậm hực than trách ông trời, tại sao người bị rách váy không phải là nó chứ?

Phương thấy nó đứng như ngẩn ngơ thì lại gần nháy mắt:

- Em thầy được đấy.

Thôi rồi, Phương mà tăm tia thì rủi ro cao lắm. Chỉ 1 nụ cười, 1 ánh mắt của Phương cũng đủ hạ gục các anh trai cao to lực lưỡng, huống chi em thầy thư sinh, nghệ sĩ thế kia. Nó đành có lỗi với em thầy vậy:

- Thực ra cũng không đẹp lắm đâu. Lòe loẹt như con vẹt ấy.

Phương biết tỏng nó đang có tinh thần chiến hữu nên mới dìm hàng em thầy thê thảm thế. Phương công kích:

- Không đong là tớ nẫng mất đấy nhé.

Nó hậm hực nhìn Phương. Phương vốn dĩ là mẫu người vì trai quên bạn. Nên chuyện Phương vừa nói có xác suất xảy ra rất cao. Phương thấy thế cười to:

- Đùa chứ, tớ không có hứng thú với cháu nó đâu.

Cũng đúng, Phương có truyền thống tuyển phi công, nhưng gỡ gen Z thì Phương không bao giờ dòm ngó. Phương quá thông minh để hiểu rằng sẽ chẳng bao giờ có kết quả. Nó cũng thông minh, nhưng giờ đây nó tự nhủ phải ngu bớt đi. Nghĩ nhiều quá chỉ có nước ế đến già. Nó quay sang hỏi Phương:

- Nàng có xin được số phone hay khai thác được thông tin gì từ em thầy không?

Phương cười ngại:

- Ừ nhỉ, quên béng mất.

Đến nước này thì nó chỉ có thể ngậm cục tức cho đến khi hết tức. Sao nó lại kỳ vọng vào Phương cơ chứ, Phương lúc nào chả vì trai quên bạn.