Chương 4: Đúng là đời quá đen
Nó lăn từ góc giường này sang góc giường khác, mắt dán vào cái iPhone. Không biết nó đã xem đi xem lại clip em thầy bao nhiêu lần. Hai đứa em nhìn thấy cảnh tượng ấy chỉ lắc đầu:
- Bệnh của gái già ế chồng nó thế đấy.
Gì chứ? Già đâu mà già? Nó mới có 25 cái xuân xanh chứ mấy. Nó còn chưa có mảnh tình vắt vai thì chồng với chềnh gì. Thời còn đi học, không yêu đương lung tung, lúc ra trường thì phải lo ổn định công ăn việc làm, bây giờ lại phải lo chồng con. Ai cũng chỉ sống được vài chục năm là cũng chết thôi. Sống sao để không có lỗi với bản thân, với người khác là được rồi. Lo nghĩ làm gì lắm thế?
Nó vứt hết vào sọt rác, lo nghĩ lắm cũng có thay đổi được gì đâu. Rõ ràng thời gian này nó cảm thấy được là chính mình.
Ra đường nó tha hồ tia trai mà không sợ người khác phán xét. Nó có nhiều thời gian chơi bời, nhiều thời gian và tiền bạc để học những thứ nó thích: vẽ vời, piano, yoga, dance, nấu ăn,..Nó có động lực chăm sóc bản thân hơn, có động lực làm đẹp hơn. Và lúc nào cũng ở trạng thái yêu mình nhất.
Thế thì tội gì mà không ế?
Đấy là nó tự tút lại phong độ thế thôi. Không thay đổi được hoàn cảnh thì cứ bắt chước con cáo chê nho còn xanh đi. Thật ra nhiều lúc cô đơn bỏ xừ. Cộng thêm cái áp lực, đi đâu cũng có người hỏi: "Bao giờ mày cưới?"
Nó ngồi bật dậy như vừa phát hiện điều gì quan trọng lắm. Nó tua đi tua lại đoạn video rồi reo ầm lên:
- Thùy Anh ơi, em thầy nhìn chị này.
Con em nó miễn cưỡng cầm lấy cái iPhone rồi phán 1 câu xanh rờn:
- Liếc cái iPhone chứ liếc gì chị.
Thùy Anh trả lại nó cái iPhone rồi phân tích vấn đề:
- Nhìn em này có khi 2010. Giọng nói này chắc là trai Bình Định.
Nó quay sang liếc 1 cái sắc lẹm:
- Giả sử em nó 2010, em nó chịu lấy chị thì chị cũng lấy. Giả sử em nó trai Bình Định, em nó chịu lấy chị thì chị cũng lấy.
Nó phát ngôn xong mà ngượng cả mồm. Nó đã biết gì về em thầy đâu. Nhiều câu nó nói xong mà chính nó cũng không biết là đùa hay thật. Nhỡ ra em thầy 2010 thật thì sao?
Thực sự nó đã mệt mỏi vì phải đắn đo này nọ. Muốn có 1 tình yêu đẹp thì không được đặt lý trí lên trên. Đúng rồi, nó phải bớt chín chắn đi.
Tình yêu đòi hỏi chi lý do, yêu thì có hạnh phúc, có cả đau khổ, đâu cần tính toán chi ly xem mình nhận được cái gì trong tình yêu đó. Thích thì là nhích thôi. Nhích mà không yêu được thì vẫn có thể làm bạn cơ mà.
Và lần này nó đã quyết.
"You must make the Choice to take the Chance if you want anything to Change".
Sau khi lên dây cót, nó lấy lại tự tin, mỉm cười thật tươi để ngắm mình trong gương.
- Mình với em thầy...cũng đẹp.
-----------------------
Sáng thứ 2, nó lại lên công ty cày kéo, kiếm cơm như bao nhiêu cái thứ 2 khác. Thứ 2 này đặc biệt hơn chút xíu vì nó đang ấp ủ 1 kế hoạch.
Vốn dĩ cũng có tí máu trinh thám, nó lao vào tìm thông tin của em thầy không biết mệt.
Đầu tiên nó đặt hi vọng vào anh google vừa đẹp trai vừa thông thái. Nó chỉ biết gỏn gọn: Jason, dạy sexy dance, công ty California - 88 Láng Hạ.
Nó gõ google chán chê, đọc đủ loại diễn đàn mà không thấy tăm hơi em thầy đâu. Thậm chí xới tung cả web và facebook của California. Cuối cùng nó quyết định gọi cho trung tâm. Giọng nói của điện thoại viên dễ thương thế mà cứ như đấm vào tai nó:
- Xin lỗi chị. Chị muốn có số điện thoại của thầy thì chị vui lòng xin trực tiếp. Chúng tôi không được phép cung cấp thông tin.
Nó cười 1 cách thân thiện, lịch sự chào lễ tân rồi cúp máy. Nó nhăn nhó:
- Đúng là đời quá đen.