Chương 5: Chiến đấu tầm xa
Nó post ảnh em thầy lên mấy forum mà nó hay ghé qua. Đưa video của em thầy lên youtube. Chỉ hi vọng có người nào đó biết em thầy.
Nhưng kết quả nó nhận về chỉ là vô vọng.
Chưa chịu thua, nó lân la ra chỗ leader của nó. Anh rất giỏi, vui tính, tốt bụng. Dĩ nhiên anh có vợ rồi.
- Anh Hải. Anh giúp em 1 chuyện được không ạ?
Hải rời mắt khỏi laptop nhìn nó cười tươi:
- Chuyện gì thế em? Đừng bảo anh đi hack lung tung là được.
Nó cù nhây:
- Em không nhờ anh hack lung tung, chỉ nhờ anh hack hệ thống mạng của California thôi. Em đang cần tìm thông tin của 1 người.
Hải nhăn nhó:
- Không được. Làm thế là phạm pháp.
Nó biết thừa anh Hải sẽ từ chối. Nhưng nó cũng biết anh Hải rất tốt bụng. Nó bám lấy tay anh Hải lay lay:
- Anh giúp em đi mà. Không lẽ anh để em phải thương thầm nhớ trộm người ta.
Hải chỉnh lại cặp kính thở dài. Hải cũng thông cảm cho cái sự ế của nó. Thế nên nếu làm được gì để giúp nó hết ế thì anh cũng chịu.
Nó hài lòng với kết quả là cái gật đầu của anh Hải. Thực ra nó có thể đến club trồng cây si, đợi đến giờ em thầy về thì nhảy ra hỏi tên tuổi, số điện thoại. Nhưng làm thế quê chết. Nhỡ em thầy có người yêu rồi, nhỡ em thầy 2010 thật - còn chưa đủ tuổi vị thành niên,...Với lại nó mà ngầu thế thì đâu có ế đến giờ. Gặp trai là nhát như con nhái chết thì nên cơm cháo gì được. Tốt nhất nên chiến đấu tầm xa.
Nó ngồi vào bàn làm việc. Đầu óc nó đang để tận chân mây thì làm nổi cái gì cơ chứ. Nó buồn chán, ngồi vò đầu bứt tai, viết đi viết lại bài thơ của ai đó:
Mình dựa vào nhau cho thuyền ghé bến
Sưởi ấm đời nhau bằng những môi hôn
Mình cầm tay nhau nghe tình dâng sóng nổi
Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn
Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân
Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân
Vì anh gọi tên em là nhan sắc
Anh vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
Anh sẽ nâng tay cho mộng sát kề môi
Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
Và bên em, tiếng đời đi rất nhẹ
À phải đổi lại mới đúng:
Da em trắng chị chẳng cần ánh sáng
Tóc em mềm chị chẳng thiết mùa xuân
Trên đời này sẽ chẳng có giai nhân
Vì chị gọi tên em là nhan sắc
Chán chê, nó gục xuống bàn rên rỉ:
- Tự nhiên chán đời thì có phải bị hâm không?
Anh Hải cầm tớ giấy đặt xuống trước mặt nó:
- Hoàng tử của cô đây.
Mắt nó sáng lên, cầm vội tờ giấy rồi rối rít cảm ơn anh Hải:
- Ôi anh thật tốt quá đi. Anh thích gì em sẽ hậu tạ.
Hải đưa tay che miệng ngáp 1 cái rõ dài rồi trở về bàn làm việc:
- Thôi khỏi. Mau lấy chồng cho anh ăn cỗ là được rồi.
Nó hí hửng mở tờ giấy ra đọc:
Hoàng Anh Tú, 9/9/2005, số nhà, YM, FB, blog, phone,....
Nó lướt qua tờ giấy anh Hải đưa mà chán nản. 2005 sao? Nhưng vẫn còn may là không phải 2010.
Mặt nó méo xệch, ngồi than thở với Phương:
- 2K5 nàng ạ. Phải nói là...
Chưa dứt lời thì Phương tiếp ngay:
- Đời quá đen.
Nó gục xuống bàn rên rỉ tiếp:
- Số em đúng là số con chó mực mà.
Phương gạt phắt đi:
- Tuổi tác quan trọng gì. Có tình yêu sẽ có tất cả.
Lúc nào mà Phương chẳng nói thế. Nói cứ như đúng rồi ấy. Mà kể cũng chán. Đã không ít lần nó phải than thân trách phận. Tại sao mỗi lần có ý định xoắn ai thì lại biết đối phương kém tuổi??? Nó có bị sao chổi chiếu không đây????
Nó bắt đầu nằm vùng, âm thầm truy cập FB, blog của em thầy. Nó đọc ngấu nghiến từng post, từng status, rồi cười 1 mình. Đôi khi nó like và không bao giờ comment. Thông minh, dí dỏm mà vẫn có chiều sâu. Em thầy đúng là bạch mã hoàng tử bước ra từ trong mơ.
Liệu có phải là vận may đang mỉm cười với nó hay không? Em thầy chưa có người yêu.…