Chương 6: Cuộc gọi đáng yêu

Chương 6: Cuộc gọi đáng yêu

Tối mùa thu.

Ngày mai là sinh nhật em thầy. Nó kỳ công chuẩn bị 1 món quà. Đóng gói xong nó ngắm nhìn món quà đẹp mắt, tự cười 1 mình. Tự nhiên nó thấy mình hâm tỉ độ. Từng tuổi này còn chơi trò nặc danh. Nhưng nó thích sự lãng mạn và thích tạo ra sự lãng mạn. Thêm nữa, nó thực lòng muốn chúc mừng em thầy, muốn em thầy được vui. Còn chuyện được đáp lại hay không nó cũng chưa dám nghĩ đến. Cho đi đâu phải là để nhận.

Trên tấm thiệp nó nắn nót ghi lời chúc và ký tên: Rin - chan.

Nó hôn chùn chụt lên tấm thiệp. Ôi Rin-chan, Rin-chan. Nó yêu cái tên ấy, yêu bé Rin. Thế nên khi tham gia bất kỳ forum nào, nó cũng không public thông tin thật, mà chỉ để nick name: Rin-chan.

Món quà được gửi đi. Từ lúc nào nó thấy cuộc đời đẹp thế. Đôi khi làm những chuyện ngốc nghếch thật vui.

Cứ như thế, 1 cô bé Rin-chan vô hình mà hữu hình, tồn tại song song với nó. Dám làm những chuyện mà nó không dám. Yêu em thầy bằng 1 thứ tình yêu vu vơ, vụng về, kín đáo. Bởi vì, chỉ khi nặc danh, người ta mới dám cởi bỏ lớp vỏ chín chắn của mình để sống khác đi, dựa dẫm vào cảm xúc, sống như bản thân muốn vậy.

--------------

20/10,

Sao nó ghét những ngày này đến thế? Ngoài đường tràn ngập những hoa và hoa. Bên bờ hồ, các cô gái xúng xính váy vung, gương mặt sáng bừng hạnh phúc, đi bên cạnh chàng trai của họ. Ở 1 góc đường nào đó lại có 1 nhóm con gái ngồi ăn cháo trai trả thù đời. Ừ thì chán ghét lũ con trai, phải ăn thật nhiều cháo trai cho bõ tức. Cạnh đó lại có 1 anh chàng giản dị, đáp xe xuống mua 1 bó hồng mang về tặng mẹ...

Còn nó, sau khi hoàn thành nghĩa vụ với những người phụ nữ quan trọng, nó lên phòng, nằm dài lật quyển truyện cười đọc sung sướng. Thỉnh thoảng lẩm nhẩm hát mấy bài hát chế.

Nó nghĩ đến Jason rồi mỉm cười, giá mà nó với em thầy tay trong tay đi chơi nhỉ.

Đang phởn với viễn cảnh tự mình vẽ ra thì điện thoại đổ chuông. Nó uể oải nhấc máy. Nó không hi vọng có ai làm phiền nó lúc nó đang tự kỷ. Nó giật thót mình khi nhìn thấy tên người gọi cho nó: Hoang Tu (dịch là Hoàng Tú cũng được mà Hoàng Tử cũng được). Nó lưu số em thầy lâu rồi nhưng chưa 1 lần gọi hay nhắn tin.

Nó lấy lại bình tĩnh, bắt máy:

- A lô, ai đấy ạ?

Giọng nói từ bên kia vang lên cũng là lúc cảm xúc của nó hỗn độn khó tả.

- Em là Jason ở lớp sexy dance. Trước chị có học lớp em và bị ngã nên em gọi điện hỏi thăm. Mấy lần định gọi mà lại quên.

Nó cứng cả lưỡi, chỉ nói được mỗi "à" với "ừ". Tú chẳng cần giải thích dài dòng thế, lúc này nó không có tí tâm trạng nào để phân tích xem điều kỳ diệu này tại sao lại xảy ra. Cũng chẳng băn khoăn tại sao Tú chỉ biết cái mặt nó mà có thể tìm ra nó trong danh sách học viên. Và tại sao Tú lại gọi nó là chị. Huhu. Dù cho Tú không gọi nó là chị thì nó cũng không đủ tự tin để xưng hô bạn bè.

Sau mấy câu hỏi thăm xã giao của Tú, nó cũng kịp chuyển sang đề tài mới:

- Bữa đó chị về search bài hát để tập mà search hoài không được. Chị nhớ không nhầm thì bài hát là Everybody knows đúng không.

Và thế là bắt đầu nói chuyện về âm nhạc, về dance. Đó là niềm đam mê của Tú nên cậu chia sẻ không biết chán. Đến lúc cúp máy, nó vẫn không thể tin mọi chuyện vừa xảy ra là sự thật. Nó cấu vào tay 1 cái đau điếng. Rõ ràng đây không phải giấc mơ. Nó rú lên như bị khùng.

Chiếc iPhone báo có new message, người gửi là Tú. Nó vội vã mở ra đọc:

"Quên mất, hôm nay là ngày dành cho giới của chị. Happy women's day! Chúc chị xinh đẹp, trẻ trung, yêu đời, và luôn hạnh phúc. A secret make a woman woman."

Nó hôn chùn chụt cái iPhone. Tại sao lại có 1 ngày dễ thương thế này chứ. Chắc chắn, nó sẽ không ghét 20/10 nữa.

Kể từ đó, nó hay chủ động nhắn tin hỏi han Tú hoặc đơn thuần là nhớ Tú nên nó muốn "quấy rối". Dĩ nhiên, con gái ở tuổi 25 thì cách thức quấy rối hoàn toàn tế nhị. Chỉ đủ để nó đỡ nhớ và Tú không cảm thấy phiền.

Vẫn biết đời không như là mơ, nhưng thử hỏi làm gì có đứa con gái nào từ tuổi teen đến tuổi ty không mơ mộng?