Tôi rời khỏi hội nhà mạo hiểm, trên tay là tấm thẻ mạo hiểm giả mới nhận.
Ban đầu còn hào hứng ngắm nghía nó, nhưng lúc này tôi chẳng có tâm trạng.
Vì chẳng có kiếm nên tôi đi thẳng tới tiệm rèn.
Cảnh cửa gỗ nặng nề phát ra tiếng cót két khi tôi đẩy vào.
Ngay lúc này, hơi nóng phả thẳng vào mặt tôi, mang theo mùi kim loại cháy khét.
Tôi hơi nheo mắt lại, quan sát không gian bên trong.
Xung quanh toàn là cung, thương, kiếm và một số vật dụng khác.
Tiếng búa nện vang vọng khắp lò rèn, tia lửa bắn ra từng đợt, nhuốm đỏ những bóng người đang miệt mài làm việc.
Ở góc trong cùng, một người đàn ông lực lưỡng đang dốc toàn bộ sức lực vào từng phát búa.
Búa giáng xuống.
Kim loại đỏ rực nảy lên, phát ra âm thanh chói tai
Tôi tiến tới quầy, lấy từ trong túi ra chiếc rìu của Goblin Chieftain mà tôi đã hạ gục trước đó và đặt nó lên bàn gỗ.
Người thợ rèn ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó liếc xuống vũ khí trên bàn.
"Cậu muốn ta làm gì với thứ này?"
Tôi nhìn thẳng vào ông ta, giọng dứt khoát.
"Tôi muốn rèn một thanh kiếm từ thứ này. Được chứ?"
Người thợ rèn nhấc chiếc rìu lên, ngắm nghía nó trong ánh lửa bập bùng.
Một lúc sau, ông ta đặt nó xuống và khoanh tay lại.
Kim loại từ lũ goblin thường chẳng ra gì, nhưng rìu của tên này có vẻ được rèn từ loại kim loại đặc biệt cậu đúng là may mắn đấy hahaha." Ông ta nói và cười lớn.
"Nếu tinh luyện lại, ta có thể tạo được một thanh kiếm khá tốt. Nhưng không dễ đâu."
Tôi khoanh tay, im lặng chờ đợi câu trả lời cuối cùng.
Sau vài giây suy nghĩ, ông ta thở dài, nhưng khóe môi nhếch lên như thể bị kích thích bởi thử thách.
"Được rồi. Ta có thể rèn cho cậu một thanh kiếm từ thứ này. Nhưng ta sẽ mất vài ngày để xử lý nó. Cậu có yêu cầu gì đặc biệt không?"
Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Tôi muốn một thanh kiếm nhẹ, linh hoạt, nhưng đủ bền để chém xuyên giáp nhẹ. Quan trọng nhất là nó phải phù hợp với tôi."
Người thợ rèn gật đầu, nở một nụ cười hài lòng. "Hợp lý. Vậy thì, hãy quay lại sau ba ngày nữa. Ta sẽ làm hết sức để không khiến cậu thất vọng."
Sau khi thỏa thuận với ông chủ tiệm rèn, tôi rời khỏi cửa hàng, để lại sau lưng tiếng búa rèn vẫn vang vọng trong không gian.
Trời đã ngả về chiều, ánh hoàng hôn nhuộm cả khu phố trong sắc cam ấm áp.
Đi dọc theo con phố lát đá, tôi tìm được một quán trọ nhỏ có tên "Chim Én Đêm".
Biển hiệu gỗ treo lủng lẳng trước cửa, ánh đèn dầu le lói bên trong hắt ra một thứ ánh sáng mờ nhạt.
Đẩy cửa bước vào, tôi thấy một quầy tiếp tân đơn giản, sau quầy là một bà chủ trọ trung niên với dáng vẻ có phần cộc cằn.
"Muốn thuê phòng à?" Bà ta hỏi, không thèm ngẩng đầu lên.
"Ừm. Một phòng đơn, ba ngày."
Bà chủ liếc tôi một cái rồi chìa tay ra. "Mười xu bạc."
Tôi lấy tiền ra trả, nhận lấy chìa khóa rồi bước lên tầng hai.
Căn phòng tôi thuê nhỏ nhưng sạch sẽ, có một chiếc giường đơn, một cái bàn gỗ cũ kỹ và một cửa sổ nhìn ra con phố.
Tôi ném túi hành lý lên chiếc giường đơn cũ kỹ rồi thả mình xuống giường.
Mắt tôi lướt qua tấm thẻ mạo hiểm giả hạng F đặt trên bàn, lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Nhìn danh sách nhiệm vụ dành cho hạng F mà tôi chỉ muốn thở dài: tìm mèo lạc, khuân vác hàng hóa...
Những thứ này hoàn toàn không giúp tôi mạnh lên.
"Chết tiệt thật..." Tôi lẩm bẩm, đặt tay lên trán.
Tôi cần một nhiệm vụ thực sự để kiểm chứng khả năng của mình.
nhưng với hạng thấp như thế này, việc nhận những nhiệm vụ có tính chiến đấu gần như bất khả thi.
Có lẽ tôi phải tự tìm cách rèn luyện và kiếm cơ hội khác ngoài hệ thống nhiệm vụ thông thường.
Một cơn gió đêm lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh từ rừng Eldoria phía xa.
"Hay là không mấy mình lách luật nhỉ?"
Ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu tôi.
ba ngày tới, tôi sẽ tiến sâu vào khu rừng Eldoria.
Không cần chờ nhiệm vụ, không cần theo quy tắc rắc rối của hội.
Tôi không nghĩ nữa, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Ánh nắng ban mai len qua khe cửa sổ, rọi thẳng vào mắt tôi, khiến tôi hơi nheo lại.
Sau khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi quyết định không thể lãng phí ba ngày chờ đợi.
Mà thay vào đó ba ngày này để chuẩn bị tốt nhất những gì có thể.
Dù chưa có vũ khí, tôi vẫn có thể rèn luyện thể thuật và tìm kiếm thêm thông tin về khu rừng Eldoria.
Buổi sáng, tôi chọn một khu vực yên tĩnh gần rìa thành phố để tập luyện.
Những động tác chém kiếm giờ chỉ là tay không.
Nhưng cảm giác đó vẫn không thay đổi. Tôi liên tục lặp lại các bài tập cơ bản, đảm bảo cơ thể không mất đi cảm giác chiến đấu.
Mỗi cú đánh, mỗi cú đấm đều phải dứt khoát và chính xác.
Mồ hôi thấm ướt lưng áo, nhưng tôi chẳng hề bận tâm.
Buổi chiều, tôi tìm đến hội mạo hiểm để dò hỏi thông tin về khu rừng Eldoria.
"Cậu muốn tiến sâu vào rừng Eldoria à? – Người tiếp tân nhướn mày, có vẻ ngạc nhiên.
"Phải. Tôi muốn biết về tình hình quái vật ở đó."
Cô ta nhìn tôi một lúc rồi thở dài. "Tiến sâu vào rừng Eldoria khá nguy hiểm, nhất là những người mới chưa có kinh nghiệm như cậu"
Tôi im lặng, chờ đợi thêm thông tin.
Cuối cùng, cô ta cũng chịu nói. "Như cậu đã biết, ngoài bìa rừng thì sẽ gặp những loài quái vật thông thường."
"Nhưng nếu đi sâu, có thể cậu sẽ gặp phải những thứ quái dị, nhưng sinh vật đã tiến hóa." Giọng cô ta có phần lo sợ.
Ngoài ra còn hé lộ cho tôi biết, một số thông tin hữu ích.
"Có một số tin đồn gần đây. Trong khu rừng có cái gì đó khiến nhiều quái vật trở lên điên loạn. khiến vài đoàn mạo hiểm cấp D bỏ mạng." Cô ta nói.
Tôi nhíu mày hỏi. "Có ai còn sống sót quay về không?"
"Một nhóm. Họ chỉ nói được một câu trước khi ngất đi: 'Nó đang săn lùng chúng ta'."
Không rõ vì sao, nhưng một cảm giác kỳ lạ trào lên trong tôi.
Phấn khích? Cảnh giác? Tôi không chắc.
Nhưng tôi biết một điều – ba ngày nữa, khi thanh kiếm của tôi hoàn thành, tôi sẽ tiến vào khu rừng đó.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng.
Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi chỉ làm những công việc tầm thường như tìm hiểu thông tin.
Quan sát cách vận hành của thị trấn và cân nhắc những thứ cần chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới.
Và rồi, ngày hẹn đã đến. Tôi quay lại tiệm rèn từ sáng sớm.
Bầu không khí trong tiệm vẫn nồng mùi than nóng và kim loại cháy khét.
Tiếng búa nện xuống kim loại vang lên từng hồi, hoà lẫn với âm thanh thở dốc của những người thợ rèn đang tất bật với công việc của họ.
"Ồ, cậu đến rồi à?"
Ông chủ tiệm rèn, người đàn ông với bộ râu xám xịt và thân hình vạm vỡ, nở một nụ cười khi thấy tôi bước vào.
Ông ta lôi từ bên trong ra một thanh kiếm được bọc vải cẩn thận.
Rồi nhẹ nhàng tháo lớp vải bên ngoài, để lộ lưỡi kiếm sáng bóng phản chiếu ánh lửa trong lò rèn.
Tôi cầm lấy nó, khẽ vung thử vài đường.
Trọng lượng của thanh kiếm vừa vặn với tay tôi, cảm giác chắc chắn hơn so với vũ khí tạm bợ trước đó.
Lưỡi kiếm sắc bén, phản chiếu ánh sáng bạc dưới ngọn đèn dầu. Cảm giác khi nắm chặt chuôi kiếm khiến tôi có chút hài lòng.
"...Tốt hơn tôi nghĩ."
Ông chủ cười khẽ, gật gù vẻ hài lòng.
"Tất nhiên rồi. Dù nguyên liệu ban đầu không phải là loại tốt nhất, nhưng với tay nghề của ta, không có chuyện nó trở thành thứ vớ vẩn đâu."
Tôi gật đầu, đặt lại thanh kiếm vào bao và đeo nó lên hông.
Trả số tiền đã thỏa thuận, tôi rời khỏi tiệm rèn để tiếp tục công việc tiếp theo.
Sau khi nhận được vũ khí mới, tôi dành cả buổi sáng để đi quanh thị trấn mua những thứ cần thiết.
Đầu tiên là ghé qua một tiệm thuốc nhỏ nằm ở góc phố.
Đây là nơi chuyên bán các loại thảo dược và thuốc hồi phục, mặc dù giá cả không hề rẻ.
Tôi chọn một số loại thuốc trị thương cơ bản cùng vài lọ thuốc tăng cường thể lực, phòng trường hợp cần dùng đến khi ở trong rừng.
Rời khỏi tiệm thuốc, tôi tiếp tục đến khu chợ tạp hoá.
Nơi bán đủ thứ đồ linh tinh từ thực phẩm khô đến dụng cụ sinh tồn.
Dừng chân trước một quầy bán đồ dã ngoại, tôi chọn một cuộn dây thừng chắc chắn.
Dây thừng có thể hữu dụng trong nhiều tình huống, từ leo trèo, cạm bẫy cho đến hỗ trợ chiến đấu.
Ngoài ra, tôi cũng mua thêm một ít lương khô và da bọc nước để mang theo.
Sau khi kiểm tra lại hành lý, tôi đứng giữa phố chợ đông đúc.
Suy nghĩ một lát rồi chậm rãi rời khỏi khu vực.
Những món đồ này chỉ là bước chuẩn bị đầu tiên. Cuộc hành trình thực sự... sẽ bắt đầu vào ngày mai.
Khi tôi mở mắt ra, ánh nắng nhàn nhạt của buổi sớm mai len lỏi qua khung cửa sổ.
Tôi khẽ vươn vai, cảm nhận cơ thể đã hoàn toàn sẵn sàng sau ba ngày chuẩn bị.
Ba ngày không dài, nhưng cũng không ngắn.
Tôi đã dành thời gian để hoàn tất mọi thứ cần thiết – từ việc nhận thanh kiếm mới rèn, mua thuốc men cho đến những vật dụng cần thiết cho chuyến đi sắp tới.
Hôm nay, tôi sẽ tiến vào khu rừng Eldoria nhưng ở lần hai và xa hơn.
Không chần chừ nữa, tôi nhanh chóng rời khỏi nhà trọ, hướng thẳng đến rìa khu rừng.
Bầu trời xanh trong, không một gợn mây, báo hiệu một ngày đẹp trời.
Nhưng tôi không để tâm đến điều đó.
Tất cả những gì tôi nghĩ tới chỉ là tiến sâu vào rừng càng nhanh càng tốt.
Trên đường đi, tôi chạm trán vài con ma vật cấp thấp.
Một con sói hoang, vài con goblin lạc đàn – những thứ này không đáng để tôi bận tâm.
Chỉ vài nhát kiếm gọn gàng, chúng bị tiễn đi mà chẳng để lại chút thử thách nào.
Thời gian cứ thế trôi qua mà tôi không hề nhận ra.
Chỉ đến khi bóng tối dần buông xuống, tôi mới nhận ra rằng mình đã đi quá xa.
Không gian xung quanh giờ chỉ còn những tán cây rậm rạp và ánh sáng lờ mờ từ mặt trăng.
Tôi dừng lại, quét mắt nhìn xung quanh.
"Có vẻ như mình phải dựng trại ở đây rồi."
Dù không muốn dừng lại quá sớm, nhưng đi tiếp trong bóng tối chỉ khiến tôi gặp nguy hiểm không cần thiết.
Tôi nhanh chóng thu thập cành cây khô, nhóm lên một đống lửa nhỏ, đồng thời dựng một cái lán tạm thời từ tấm vải mang theo.
Tiếng gió thổi qua từng tán lá vang lên khe khẽ.
Bầu không khí ban đêm trở lạnh, từng cơn gió len lỏi qua làn da khiến tôi khẽ rùng mình.
Sau khi dựng trại và nhóm lửa, tôi ngồi xuống một tảng đá gần đó, cầm bình nước lên và uống một ngụm.
Cảm giác mát lạnh lan tỏa nơi cổ họng, xua đi phần nào cơn khát.
Nhưng ngay lúc đó, một cảm giác bất an chợt dâng lên trong tôi.
Có ai đó.
Không—chính xác hơn, có thứ gì đó.
Tôi hạ bình nước xuống, ánh mắt dần chuyển về khoảng rừng tối mịt trước mặt.
Ngọn lửa bập bùng, in hằn những bóng hình chập chờn trên thân cây, làm cho bóng tối càng thêm dày đặc.
Bàn tay cầm chuôi kiếm, các ngón tay siết chặt, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.
Sức ép này... quá rõ ràng.
Đây không phải là một con mãnh thú tình cờ đi ngang qua.
Lúc đó đầu tôi đã nghĩ.
"Không cần nhìn, tôi cũng biết—có thứ gì đó, ngay trong bóng tối kia, đang chực chờ khoảnh khắc tôi lơ là. Chỉ cần một sai sót... tôi sẽ mất mạng."