Chương 4: Bài Học Của Mạo Hiểm Giả

Hai tuần trôi qua.

Tôi mở mắt, ánh sáng nhẹ nhàng từ bên ngoài xuyên qua tấm rèm, đọng lại thành những vệt sáng lốm đốm trên trần nhà.

Cảm giác đầu tiên là cơn đau âm ỉ nơi bả vai, nhưng so với lần đầu tiên tỉnh dậy sau trận chiến, nó chẳng đáng là bao.

Vết thương đã lành, cơ thể đã hồi phục, nhưng có thứ gì đó trong tôi vẫn còn đọng lại – một sự bức bối khó tả.

Tôi chậm rãi ngồi dậy, cảm nhận từng khớp xương, từng bó cơ đang phản ứng sau thời gian dài không vận động

Bên ngoài, tiếng nước nhỏ giọt đều đặn từ mái hiên vang vọng trong không gian yên ắng.

Mùi gỗ cháy từ bếp lò vẫn còn vương lại trong không khí, trộn lẫn với hương thảo dược nhè nhẹ.

Cánh cửa bật mở.

Crow bước vào, vẫn là cái dáng vẻ chậm rãi ấy.

Bộ quần áo anh ta mặc hơi xộc xệch, mái tóc bạc bị gió thổi bay một chút, và ánh mắt thì vẫn có vẻ hơi cợt nhả.

Nhưng điều làm tôi khó chịu nhất vẫn là nụ cười mỉm đầy ẩn ý kia.

"Nhìn coi ai đã sống sót qua được hai tuần rồi này."

Tôi lặng lẽ quan sát hắn, không trả lời.

"Sao vậy? Tưởng phải biết ơn người đã cứu mạng mình chứ?" anh ta nhún vai, cất bước về phía cái ghế gỗ cũ kỹ gần cửa sổ.

Tôi cũng chẳng thèm đáp, chỉ đứng dậy, xoay xoay cổ tay để kiểm tra độ linh hoạt. "Hết thời gian nghỉ dưỡng rồi, đúng không?"

Crow bật cười khẽ, ánh mắt sắc lẻm như chim săn mồi. "Nhanh gọn nhỉ. Được thôi, hôm nay sẽ dạy nhóc bài học đầu tiên."

Anh ta đứng dậy, bước ra ngoài mà không đợi tôi trả lời. Tôi im lặng đi theo.

Gió lùa qua những tán cây, mặt đất phủ đầy lá khô tạo thành một lớp thảm mềm dưới chân.

Không khí nơi này luôn mang một sự tĩnh lặng lạ kỳ, như thể cả thế giới này chỉ còn mỗi tôi và anh ta.

Crow đứng giữa khoảng sân, vươn vai một chút rồi quay lại nhìn tôi.

"Kazuto. Nhóc nghĩ chiến đấu là gì?"

Tôi nhìn thẳng vào hắn. "Là sống hoặc chết."

Crow mỉm cười. "Câu trả lời cũ rích. Để anh nói cho nhóc biết. Chiến đấu không phải chỉ là giết hoặc bị giết. Mà là làm sao để kiểm soát trận đấu."

Anh ta giơ ngón tay lên, ánh mắt sắc bén hơn.

"Nhóc có thể mạnh. Có thể nhanh. Nhưng nếu nhóc để kẻ địch dẫn dắt cuộc chiến, nhóc vẫn sẽ chết như một con chó."

Tôi không phản bác. anh ta nói đúng.

"Hôm nay, anh sẽ dạy nhóc cách làm chủ trận đấu. Không cần sức mạnh. Không cần tốc độ. Chỉ cần bộ não của nhóc."

Crow vung nhẹ tay, và trong một tích tắc, tôi cảm nhận được sát khí dâng tràn.

Tôi chưa kịp phản ứng, bóng hắn đã biến mất khỏi tầm mắt.

"Bài học đầu tiên... Đừng bao giờ để đối thủ biến mất khỏi tầm nhìn!"

Tôi giật mình, né theo phản xạ. 

Cơ thể phản ứng trước cả khi tâm trí kịp suy nghĩ. Tôi nghiêng người, xoay mình sang một bên.

 Nếu chậm một giây, có lẽ cổ tôi đã bị thứ gì đó sượt qua.

Crow xuất hiện ngay bên cạnh, dáng vẻ như thể chưa từng di chuyển. Đôi mắt không giống thường ngày mà trông khá lạnh lùng, nhìn tôi đầy thản nhiên.

"Không tệ. Nhưng vẫn quá chậm."

Tôi siết chặt nắm đấm, cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực. Nếu chỉ dựa vào phản xạ, tôi không thể theo kịp hắn.

Cảm giác như bị một con dã thú vờn quanh, chỉ chờ cơ hội để kết liễu.

Crow chắp tay sau lưng, từng bước đi vòng quanh tôi, chậm rãi như đang dạo chơi.

Anh ta chẳng cần tấn công, chỉ cần hiện diện ở đó cũng đủ tạo áp lực ngột ngạt.

"Nhóc hiểu chưa?"

Tôi nhìn hắn chằm chằm, không trả lời.

Anh ta thở dài, như thể chán nản vì tôi quá ngu ngốc. "Chiến đấu không phải chỉ là tốc độ hay sức mạnh. Nếu nhóc chỉ biết dựa vào bản năng, nhóc sẽ chết. Nhóc phải cảm nhận được trận đấu. Phải nhìn thấy trước những gì sẽ xảy ra."

Tôi nheo mắt. "Nhìn thấy trước?"

Crow đột nhiên biến mất lần nữa.

Tôi căng người, nhưng lần này không vội xoay người. Tôi nhắm mắt, tập trung vào âm thanh xung quanh. Tiếng lá khô khẽ động, gió đổi hướng, một thứ gì đó rẽ qua không khí...

Bản năng mách bảo. Tôi nghiêng đầu sang trái, và đúng lúc đó, bàn tay của Crow lướt qua sát tai tôi.

Tôi mở mắt, nhìn thẳng vào hắn.

"Không tệ." Crow nhếch mép. "Nhóc bắt đầu hiểu rồi đấy."

Crow lùi lại vài bước, khoanh tay trước ngực. "Hãy ghi nhớ điều này, Kazuto. Nếu nhóc có thể đọc được nhịp điệu của một trận đấu, nhóc có thể làm chủ nó. Khi đó, kẻ địch không thể đụng vào nhóc, và nhóc có thể hạ gục chúng theo cách mình muốn."

Dù tôi đã né được đòn đó, nhưng nó đã làm tôi chủ quan và bị 1 cú đánh thẳng vào gáy khiến tôi hơi loạng choạng.

Crow đã lùi lại từ lúc nào, nhìn tôi với ánh mắt đầy sự châm chọc.

"Nhóc nghĩ chỉ né đòn vừa nãy là đủ à?"

Tôi thở mạnh, nhíu mày.

"Hắn biến mất... không, chỉ là mình không theo kịp tốc độ."

Crow khoanh tay, cất giọng đều đều.

"Nói anh mày nghe, Kazuto. Nhóc dựa vào thứ gì để xác định kẻ địch?"

Tôi siết chặt chuôi kiếm. "Mắt."

Crow gật nhẹ, rồi nghiêng đầu. "Sai."

Tôi cau mày. "Nhìn thấy đối thủ là cách duy nhất để—"

"Nhóc nghĩ vậy sao?"  anh ta ngắt lời tôi, ánh mắt sắc như dao. 

"Nếu chỉ dựa vào mắt, vậy nếu anh làm nhóc mù thì sao? Nếu nhóc bị đánh lạc hướng? Nếu đối thủ có thể che giấu hoàn toàn sự hiện diện của mình?"

Crow giơ tay, chỉ vào tai tôi.

"Âm thanh."

Anh ta chỉ xuống đất.

"Cảm giác."

Rồi cuối cùng, Anh ta gõ vào đầu tôi.

"Phân tích."

Tôi im lặng.

"Nhóc quá phụ thuộc vào việc nhìn thấy đối thủ." Crow bước vòng quanh tôi, chậm rãi. "Đó là lý do anh biến mất khỏi tầm mắt nhóc—để xem nhóc sẽ phản ứng thế nào."

Tôi thở ra, lần này thay vì phản bác, tôi tự suy nghĩ về lời hắn nói.

"Làm sao để cảm nhận khi không thể nhìn?"

Crow dừng lại, nụ cười nhếch lên.

"Tốt. Nhóc bắt đầu suy nghĩ rồi đấy."

Tôi nắm chặt chuôi kiếm, hít một hơi sâu.

"Mắt, tai, đầu... cảm giác."

Nếu chỉ dùng từng thứ riêng lẻ, tôi sẽ không bao giờ theo kịp Crow. Nhưng nếu có thể kết hợp tất cả...

Crow khẽ nhếch mép, rồi biến mất.

Không khí xung quanh thay đổi.

Tôi không thấy anh ta.

Tôi không nghe thấy anh ta.

Nhưng tôi biết vẫn còn ở đây.

Tôi không thể chờ anh ta ra tay trước nữa. Nếu muốn kiểm soát trận đấu, tôi phải chủ động.

Tôi bước lên một bước. Gió bên trái chợt dao động—một tín hiệu.

Tôi vung kiếm sang trái ngay lập tức.

Keng!

Lưỡi dao của Crow chạm vào lưỡi kiếm của tôi. Nhưng anh ta không dừng lại, ngay khi đường kiếm bị chặn, anh ta đã lập tức biến mất khỏi tầm mắt.

Hướng di chuyển của hắn là...?

Bàn chân tôi cảm nhận được chấn động trên mặt đất. Anh ta đang ở phía sau!

Tôi không quay lại.

Anh ta nghĩ tôi sẽ phản ứng như mọi khi.

Thay vào đó, tôi vung kiếm theo một quỹ đạo cong, chém ngược về sau.

Một tiếng xoẹt vang lên, Crow nhảy lùi lại, ánh mắt lóe lên chút bất ngờ.

"Ồ? Nhóc bắt đầu suy nghĩ rồi đấy."

Tôi thở hổn hển, mồ hôi chảy dọc sống lưng.

Crow không dừng lại. Anh ta lao đến lần nữa, nhưng lần này, tôi đã chuẩn bị.

Mắt nhìn hướng di chuyển.

Tai nghe nhịp thở, bước chân.

Đầu suy tính đường đi tiếp theo.

Phản xạ giúp tôi thực hiện tất cả trong một khoảnh khắc.

Tôi cúi người né một đòn chém ngang, đồng thời đạp mạnh chân xuống đất để tạo lực xoay người. Đòn phản kích của tôi không chỉ là một cú chém—mà là một chuỗi liên hoàn.

Lần đầu tiên kể từ khi trận đấu bắt đầu, Crow phải lùi lại để né đòn.

Tôi có thể cảm nhận được nó.

Khoảnh khắc mà tôi—dù chỉ trong một giây—có thể chạm vào thế giới của anh ta.

Nhưng chỉ trong một giây mà thôi.

Crow đột ngột biến mất.

Trước khi tôi kịp phản ứng, một cú đá vào bụng tôi.

Cú đá này mạnh hơn hẳn lúc nãy!

Tôi bị hất văng ra xa, lăn vài vòng trên mặt đất trước khi dừng lại.

 Crow vẫn đứng đó, ung dung như thể chưa từng di chuyển.

"Khá lắm." anh ta nhìn tôi, ánh mắt sắc bén. "Nhóc đang dần bước vào một cấp độ khác."

Tôi chống kiếm xuống đất, gượng đứng dậy.

"Không phải 'đang dần bước vào'." Tôi lau vệt máu trên khóe môi, ánh mắt không hề dao động. "Tôi sẽ bước vào."

Crow cười khẽ.

"Vậy thì chứng minh đi."

Ba ngày sau.

Cơ thể tôi rã rời.

Mỗi lần ngã xuống, tôi lại cố đứng dậy. Mỗi lần bị đánh bại, tôi lại cắn răng lao lên lần nữa.

Không có thời gian để than vãn. Không có thời gian để do dự.

Crow không cho tôi bất kỳ sự nhân nhượng nào. Anh ta chỉ có một quy tắc duy nhất:

"Nếu chưa chạm vào anh mày, thì đừng mong có cơm ăn."

Cơn đói hành hạ tôi đến mức cả người run rẩy. Dạ dày quặn thắt, nhưng tôi không còn cảm giác với nó nữa. Cái mà tôi cảm nhận được rõ ràng nhất—là sát khí của Crow.

Lại một đợt tấn công nữa.

Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu. Nhưng lần này, tôi sẽ chạm vào hắn.

Crow biến mất. Tôi nhắm mắt lại.

Mắt, tai, đầu, cảm ...

Tôi lắng nghe.

Tiếng gió thoảng qua từ bên phải—nhưng không có tiếng bước chân.

Hắn không ở đó.

Không khí sau lưng tôi hơi chậm lại—một chút áp lực.

Hắn ở đây!

Tôi không quay lại.

Thay vào đó, tôi nhấn chân xuống, xoay người theo quán tính và vung kiếm bằng tất cả sức lực còn lại.

Keng!

Crow chặn được, nhưng lần này, tôi không để hắn thoát dễ dàng.

Tận dụng phản lực từ cú va chạm, tôi đổi tay cầm kiếm, xoay người thêm một vòng nữa.

Lưỡi kiếm lướt qua không khí—

Và lần đầu tiên, nó cứa nhẹ qua cánh tay Crow.

Máu rỉ ra một chút.

Tôi thở dốc, mồ hôi nhỏ xuống mặt đất.

Crow nhìn vết thương trên tay, rồi phá lên cười.

"Haha... cuối cùng cũng làm được rồi sao?"

Hắn vung tay quăng cho tôi một túi bánh khô.

"Ăn đi. Nhóc xứng đáng với nó."

Tôi bắt lấy túi bánh, hai tay run lên vì kiệt sức. Tôi không cần biết đó là thứ gì, chỉ cần có thể nhét vào bụng là đủ.

Nhưng ngay khi tôi vừa xé túi bánh—

Sát khí.

Crow lại lao đến!

"Anh ta không định cho tôi nghỉ sao!?"

Tôi nghiến răng, quăng túi bánh qua một bên, siết chặt kiếm.

Tôi lao lên.

Không còn chút sức lực dư thừa nào để phí phạm. Nếu đây là cơ hội cuối cùng, tôi phải tận dụng nó đến tận cùng.

Crow vẫn đứng đó, nụ cười nhàn nhã như thể anh ta đã biết trước mọi động thái của tôi. Nhưng lần này... tôi không để mình rơi vào thế bị động nữa.

Khi lưỡi kiếm của Crow vung tới, tôi đã nhìn thấy nó.

Tôi nghiêng người sang một bên, mũi kiếm của hắn lướt qua sát sườn tôi trong gang tấc. Cùng lúc đó, tôi vặn cổ tay, dồn toàn bộ sức mạnh vào cú vung kiếm.

KENG!

Âm thanh kim loại vang lên chát chúa.

Thanh kiếm của Crow văng khỏi tay hắn, bay một vòng trên không trước khi cắm phập xuống mặt đất cách đó vài mét.

Khoảnh khắc đó, tôi không chần chừ.

Tôi lao lên, kề lưỡi kiếm vào cổ hắn.

Cả hai đứng yên. Gió thổi lùa qua những tán cây, cuốn theo vài chiếc lá khô xoay vòng trên không.

Tôi thở dốc, cơ thể run lên vì kiệt sức, nhưng bàn tay vẫn giữ chặt chuôi kiếm.

"...Tôi thắng rồi."

Crow nhìn tôi.

Rồi anh ta bật cười.

"Nhóc nghĩ vậy à?"

Hắn giơ hai tay lên như thể đầu hàng.

Nhưng tôi biết.

Tôi biết rõ—ánh mắt hắn, hơi thở hắn, nhịp tim hắn—tất cả đều cho thấy một điều: Hắn chưa bao giờ thực sự nghiêm túc.

Và thế là bài học đầu tiên của tôi đã hoàn thành.