“Lucien Valtoras.” – Jack khẽ nói, nét mặt nghiêm túc, ánh mắt không còn một chút dao động.
“Lấy tên đó đi. Valtoras là dòng dõi quý tộc lâu đời trong giới Vampire. Nếu ta mang họ này, có thể sẽ có lợi thế lớn cho chúng ta khi vào Hollowrest.”
John và Mira nhìn nhau, rồi cùng gật đầu. Không ai nói thêm lời nào. Cái tên ấy… phát ra từ Jack một cách hoàn toàn tự nhiên, như thể anh chưa từng mang tên nào khác.
“Giờ kế hoạch thế này.” – John bắt đầu, vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía Jack. “Quý ngài Lucien Valtoras sẽ dẫn theo hai nô lệ loài người, vào thị trấn mua nhu yếu phẩm, chuẩn bị trở về thủ đô Noxvalen. Lý do hoàn hảo. Hình thức hoàn hảo.”
Mira thở dài, ánh mắt nửa cam chịu nửa bất lực.
“Đành chịu thôi… Nhưng mà… khoan. Còn ông thì sao, ông John? Không định hóa trang à?”
John không đáp. Ông cúi người, vốc một nắm đất ẩm ướt dưới chân, rồi không chần chừ—chát thẳng vào mặt mình.
“Ta chỉ cần thế này là đủ. Hahaha!”
“Gì vậy trời!? Ghê chết đi được! Ta còn lâu mới làm!” – Mira giật lùi, mặt méo xệch.
“Con nhóc này! Mau lên làm đi! Hay muốn bị biến thành Vampire hả!?” – John gầm lên, tay vẫn lăm lăm nắm đất dí theo Mira chạy vòng quanh gốc cây.
Jack đứng nhìn tất cả, chỉ lặng lẽ mỉm cười.
⸻
Một lúc sau.
Cả ba người đã sẵn sàng.
Quý ngài Vampire Lucien Valtoras, tóc vàng vest đen quý tộc, dẫn theo hai nô lệ loài người trông bẩn thỉu đến mức đáng thương—một ông già mặt bùn đất không rõ biểu cảm, một cô gái tóc rối, mặt cáu bẩn, ánh mắt không giấu nổi sự bực dọc.
John niệm một câu chú, chiếc balo khổng lồ lập tức thu nhỏ lại, gọn gàng nằm sau lưng Jack. Lần này, nó không còn là balo chiến đấu nữa mà đã được ngụy trang thành một chiếc túi da sang trọng, chuẩn quý tộc.
“Đây, cầm lấy thứ này.” – John nói, tay rút từ túi áo ra bốn viên Bloodcore, lấp lánh ánh đỏ nhạt, tỏa ra khí tức nhè nhẹ khiến cả không khí cũng nặng lại.
“Chúng có thể giúp ích rất nhiều trong thành. Tốt nhất là đừng dùng trừ khi bắt buộc.”
Mira nhìn thấy, lập tức tròn mắt.
“Ông lấy chúng từ đâu ra vậy!? Chúng thật sự… vô cùng giá trị. Với cả con người nữa chứ, ông có biết không??” – cô hỏi, ánh mắt không chỉ tò mò mà còn có phần lo lắng.
Jack đứng bên cạnh, bỗng chững lại.
Gió lướt qua. Mắt anh mờ đi trong thoáng chốc.
Anh nhận ra—đã hơn một ngày, anh chưa ăn gì.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Không phải vì lạnh. Mà vì… cơn đói máu đang âm ỉ bùng lên từ sâu bên trong.
Anh sợ.
Sợ rằng nếu không kiểm soát… người đứng đây sẽ không còn là Lucien Valtoras, cũng không phải Jack—mà lại là kẻ từng được thế giới run rẩy gọi bằng hai chữ: Jack Đồ Tể.
Anh hít mạnh một hơi, rồi quay sang John, giọng nghèn nghẹn:
“John… tôi cần một viên Bloodcore.”
Anh siết chặt tay, ánh mắt nghiêm trọng.
“Đã một ngày trôi qua… tôi chưa ăn gì rồi.”
John không nói gì. Ông chỉ nhìn Jack trong vài giây… rồi gật nhẹ. Không cần thêm lời. Ông hiểu. Và ông thấu cảm.
Dù biết giá trị của một viên Bloodcore là rất lớn—với con người, với cả Vampire—nhưng ông hiểu: hiện tại, nó là cần thiết.
Ông nhẹ nhàng đưa viên Core về phía Jack, không một chút chần chừ.
Jack đón lấy, ánh mắt anh vẫn giữ sự tỉnh táo nhưng khó giấu được nỗi mâu thuẫn đang giằng xé bên trong.
“Bloodcore… không chỉ là tiền tệ.” – Anh nói, giọng trầm và đều.
“Máu trong đây… vô cùng tinh khiết. Chỉ một viên thôi… cũng đủ giúp tôi no vài ngày.”
Anh nâng viên Bloodcore lên gần mặt. Đôi mắt nhìn nó như một người đã quá quen thuộc với thứ này—một Vampire thật sự.
John và Mira đứng lặng.
Họ nhìn Jack—hình ảnh trước mặt là một quý tộc lạnh lùng, nhưng trong khoảnh khắc ấy… không thể phủ nhận: anh đã từng sống như một Vampire, hiểu về máu, và cần nó để tồn tại.
Viên Core hình tròn, bên trong trong suốt như thủy tinh cao cấp, nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy—đó không phải thủy tinh. Mà là một lớp vỏ kết hợp giữa ma thuật phong ấn và vật liệu đặc biệt, rất cứng, rất bền, không thể phá vỡ bằng tay thường.
Bên trong, dòng máu lỏng đang phát sáng. Một màu đỏ ngả tím, thỉnh thoảng phát ra những xung nhịp nhẹ—máu đang còn “sống”.
Hai đầu viên Core có hai nút vàng khắc họa tiết hoàng gia, tinh xảo, mang dấu ấn của giới quý tộc Vampire.
Jack xoay nhẹ hai đầu, rồi mở nắp.
Click.
Ngay lập tức—một làn sương máu mỏng thoát ra, mờ ảo như khói lạnh, lan nhẹ trong không khí.
Anh không chần chừ.
Cúi nhẹ đầu, hít thẳng làn sương đó vào.
Trong tích tắc, toàn bộ cơ thể anh khựng lại.
Đôi mắt nhắm chặt, mạch máu nơi cổ, mặt, trán… phát sáng đỏ rực. Những đường gân nhỏ nổi lên dưới làn da đang hóa trang, rõ ràng và sống động như đang chảy máu ngay bên trong.
Jack rên nhẹ, một tiếng gừ vang lên từ cổ họng.
Không phải vì đau.
Mà vì… khoái cảm.
Bloodcore là máu siêu tinh khiết. Một thứ không thể nhân tạo, không thể pha loãng. Là tinh túy rút ra từ hàng chục người sống, được xử lý bằng pháp trận cổ đại và cô đặc thành dạng năng lượng.
Với bất kỳ Vampire nào, đây là món ăn thần thánh.
Và với Jack—nó vừa là thuốc… vừa là nhắc nhở:
Anh vẫn là một sinh vật cần máu để tồn tại
Vài phút sau…
Jack từ từ mở mắt. Anh hít một hơi sâu, giữ trong ngực vài giây như cố ổn định lại chính mình. Rồi anh thở dài—chậm, nặng, nhưng dứt khoát.
Trước mặt anh, John và Mira đang quan sát từng biểu hiện nhỏ nhất.
Mira nheo mắt, hơi nghiêng đầu, giọng vẫn mang chút dè chừng:
“…Này… vẫn là anh đấy chứ, Jack?”
John thì không nói gì, nhưng ánh mắt ông rõ ràng đang đề phòng. Cơ tay đã hơi siết, sẵn sàng can thiệp nếu cần.
Jack nhìn thẳng vào Mira, đôi mắt đỏ giả dưới lớp kính áp tròng vẫn mang một tia sáng thật—kiên định.
“An tâm đi.” – Anh nói, giọng trầm nhưng vững. “Tôi sẽ không trở thành tên đó nữa đâu.”
Một khoảng lặng.
Rồi Jack quay người, cột lại dây đai balo, chỉnh cổ áo vest, gạt nhẹ vài nếp áo chưa hoàn hảo.
“Còn bây giờ… tôi đã sẵn sàng rồi.” – Anh ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía con đường mờ sương dẫn xuống Hollowrest. “Chúng ta đi thôi.”
John gật đầu đầu tiên. Mira nhìn thêm vài giây, rồi cũng mím môi gật theo.
Không ai nói thêm gì.
Mọi thứ… đã sẵn sàng.
Thanh Last Light—thứ vũ khí cấm kỵ mang theo ánh sáng của thời đại cũ—được bọc kín trong lớp vải dày, cuộn gọn lại như chỉ là một món hành lý bình thường. Các vũ khí còn lại của cả ba người cũng đã được giấu kỹ trong chiếc túi thu nhỏ của John—giờ trông không khác gì một túi da quý tộc sang trọng sau khi được yểm chỉnh hình thức.
Phía trước, Hollowrest hiện ra. Những bức tường đá đen cao phủ đầy rêu, vài cổng canh thép nặng cùng đám lính Vampire canh gác tản mát trước lối vào chính.
Một Vampire quý tộc với khí chất trầm tĩnh và vẻ ngoài hoàn hảo, đang dẫn theo hai nô lệ loài người—gương mặt cúi thấp, lưng đeo hành lý, dáng vẻ lấm lem—từ từ tiến gần tới cổng.
Jack… hay giờ là Lucien Valtoras, khẽ nheo mắt nhìn về phía trước, môi mím nhẹ.
Mira và John… cũng không nói gì. Mỗi người đều bắt đầu nhập vai.
Họ đã tới rất gần.
…
Nhưng ở nơi không ai chú ý tới—trên một cành cây cao phía xa, có một sinh vật kỳ dị đang bất động.
Một con quạ đen, nhỏ bé nhưng lạnh lẽo như bóng đêm, với bốn con mắt đỏ rực phát sáng lập lòe trên mặt. Bộ lông đen tuyền xù nhẹ theo gió. Nó không động đậy. Không chớp mắt.
Nó đang nhìn.
Và hướng mà nó dõi theo—là nhóm Jack, đang từng bước áp sát cổng vào Hollowrest.
Nó không kêu.
Không bay.
Chỉ… quan sát.
Liệu điều gì sẽ xảy ra tiếp theo ???