Trước mặt họ lúc này là trạm lính canh của Hollowrest—một chốt kiểm soát chính thức ngay tại cổng thành, nơi mọi cá thể ra vào đều buộc phải qua xét duyệt. Chỉ cần vượt qua được trạm gác này, nhóm Jack sẽ chính thức đặt chân vào thị trấn.
Cổng thành xây bằng đá đen khổng lồ, vết máu cũ loang lổ còn in rải rác. Ngay phía trước là vài tên Vampire lính canh, mặc những bộ giáp kim loại xỉn màu, nặng nề và thô ráp. Chúng đang đứng kiểm tra từng cá nhân—chủ yếu là con người.
Một người phụ nữ già đang đứng phía trước nhóm Jack. Gương mặt bà nhăn nheo, ánh mắt mỏi mệt, dáng đứng hơi run.
Tên Vampire lính canh chính, tay cầm một thiết bị ma pháp dạng gậy nhỏ, rít giọng:
“Xuất trình Huyết ấn. Con người.”
Giọng hắn đanh lại, không lẫn một chút cảm xúc. Ánh mắt khinh miệt ném thẳng về phía bà lão. Hai tên lính khác đứng đằng sau hắn, lặng lẽ quan sát, sẵn sàng can thiệp.
Người phụ nữ đưa tay lên. Trên cổ tay bà là một hình xăm đỏ sẫm—Blood Sigil, một loại huyết ấn được ghi bằng ma pháp. Đó là dấu hiệu nô lệ, chứng chỉ sở hữu, và giấy thông hành sống còn của bất kỳ con người nào tồn tại dưới thời Đế chế Vampire.
Tên lính dí nhẹ thiết bị vào cổ tay bà. Nếu nhìn kỹ, bên trong thiết bị có một viên Arcane Crystal, phát sáng nhè nhẹ khi tiếp xúc với dấu ấn. Thiết bị réo lên tiếng “Tích” khẽ.
“Công dân hợp lệ.” – Hắn gật đầu. “Cảnh báo—bốn ngày nữa đến hạn nộp máu. Mau vào.”
Người phụ nữ cúi đầu, mỉm một nụ cười mệt nhọc, bước qua cổng. Chỉ lúc đó Jack mới nhận ra—bà ấy đã già lắm rồi, mắt trũng sâu, chân đi lảo đảo.
Anh thầm nghĩ: "Liệu lần tới nộp máu... bà ấy còn đủ sức để đi nữa không?"
Một cảm giác lạnh buốt len nhẹ nơi ngực anh, như nhắc nhở thứ trật tự tàn bạo đang vận hành nơi đây.
“Người tiếp theo!” – Tên Vampire quát lớn, mắt quét về phía hàng sau.
Tới lượt họ. Jack—trong hình dạng Lucien Valtoras, một quý tộc Vampire kiêu hãnh—dẫn theo hai nô lệ con người bước lên. Cả ba không nói gì. Nhưng trong lòng họ, từng nhịp tim đều nặng nề.
Chỉ một sai sót nhỏ… là dấu chấm hết.
Tên Vampire đứng canh trước mặt họ có vẻ là kẻ có thâm niên.
Hắn có mái tóc bạc dài, khuôn mặt nhăn nheo, làn da tái xám như lớp vỏ cây bị bóc khô. Tàn nhang lốm đốm, ánh mắt lờ đờ nhưng vẫn cố giữ vẻ tỉnh táo. Dáng người cong, đứng khúm núm như thể sống quá lâu trong tầng thấp của đế chế.
Hắn là một quản đốc gác cổng.
Vừa nhìn thấy Jack—hay đúng hơn là quý ngài Lucien Valtoras trong bộ vest đen, mái tóc vàng uốn nhẹ, khuôn mặt lạnh như sắt—thái độ hắn lập tức thay đổi.
Hắn cúi đầu nhẹ, giọng nhão ra đầy cung kính:
“Chào ngài… Quý ngài đây là…?”
Cặp mắt lướt qua Jack từ đầu đến chân. Phong thái, khí chất, dáng đứng, tất cả đều ra dáng Vampire quý tộc. Không có điểm nào đáng nghi.
Jack bắt được nhịp. Anh nhẹ nhàng tiến lên nửa bước, nâng cằm, ánh mắt đượm một tầng lạnh lùng có chủ đích.
“Ta là Lucien Valtoras, đang trên đường trở về thủ đô Noxvalen.”
Giọng anh không lớn, nhưng rõ ràng từng chữ. Cặp kính ánh đỏ, bộ vest chuẩn chỉ, mái tóc vàng nhàn nhạt rủ xuống trán—tất cả khiến hình ảnh lúc này của Jack hoàn toàn không thể nghi ngờ.
Hai tên lính phía sau quản đốc lập tức ghé tai nhau thì thầm, liếc nhìn Jack với ánh mắt cảnh giác—rồi đổi sang ngạc nhiên, thậm chí có phần dè chừng.
Tên quản đốc cũng hơi giật mình. Khi nghe đến cái tên Valtoras, hắn suýt nữa cắn vào lưỡi.
“Ôi… Thật vinh hạnh cho Hollowrest khi được tiếp đón một vị đến từ dòng họ hoàng tộc ạ… Ngài ghé qua Hollowrest để…?”
Giọng hắn khúm núm hơn hẳn, mặt gượng cười mà không dám ngẩng cao. Jack thẳng lưng, mắt nheo lại nhẹ.
“Đường xa. Ta cần vào thành mua một vài nhu yếu phẩm.” – Giọng anh dứt khoát, không lề mề.
Rồi không chờ thêm, Jack bước thẳng qua tên quản đốc, đôi giày đạp lên mặt đất sỏi phát ra tiếng cộc cộc nặng nề mà tự tin. Hai tên lính đứng im, chỉ liếc nhìn theo, gần như không hề chú ý tới John và Mira—hai nô lệ lấm lem, đầu cúi gằm, mặt mũi giả vờ khốn khổ đến mức không cần diễn thêm. Nhưng khi cả ba vừa bước đến trước cổng…
“Khoan đã, thưa ngài.” – Giọng quản đốc vang lên từ phía sau.
Jack khựng bước. John và Mira đứng chết lặng. Tên Vampire chậm rãi bước tới, mắt nheo lại, nhìn về phía Mira và John:
“Hai đứa này là...?”
Cả hai tên lính cũng bắt đầu xì xào, liếc qua lại giữa “nô lệ” và “quý ngài”. Không chần chừ, Jack xoay người, ánh mắt đằng sau kính áp tròng đỏ bắn ra một tia sát khí lạnh như lưỡi dao.
“Chúng là nô lệ.” – Anh nói rõ từng chữ. “Và cũng là đồ ăn dự trữ của ta.”
Ngữ khí dứt khoát, không chừa chỗ phản biện. “Các người có vấn đề gì không?” Tên quản đốc im bặt. Nhưng rồi… một tiếng cười khục khặc bật ra từ cổ họng hắn. Cả hai tên lính cũng bắt đầu nhoẻn miệng, cười như không kiềm chế nổi.
“Nhưng thưa ngài…” – Tên quản đốc cố gắng giữ giọng nghiêm túc, nhưng khóe môi nhếch lên.
“Sao thức ăn của một quý tộc như ngài lại trông… bẩn thỉu, và… bốc mùi đến vậy?”
“Phải chăng… ngài có sở thích lạ?”
Nói xong, cả ba tên đồng loạt cười khúc khích.Không to. Nhưng đủ để gây nhục.Mira siết nắm tay. John hơi nghiêng đầu, ánh mắt tối sầm.
Jack... vẫn đứng đó.
Bóng anh kéo dài dưới ánh trời đỏ.
Mira đỏ mặt. Không phải kiểu đỏ vì lạnh hay sợ—mà là đỏ bừng vì xấu hổ.
Trong đầu cô lúc này là một cơn rít gào nội tâm: “Ông già điên này… tại sao lại bắt tôi ngụy trang bằng cái đống bùn đất ghê tởm này cơ chứ!? Đúng là một ý tưởng tồi tệ hết mức!”
John thì... chỉ biết che mặt cúi đầu, lầm bầm một tiếng “è… è hèm…” đầy bất lực. Có vẻ chính ông cũng không ngờ bộ dạng hiện tại của mình lại trở thành lý do khiến cả trạm gác Hollowrest bật cười.
Tên quản đốc và hai tên lính vẫn chưa dừng lại. Bọn chúng cười khúc khích, ánh mắt đảo qua lại như đang nhấm nháp một trò đùa béo bở.
Nhưng…
Giọng Jack vang lên, quát lớn như một tiếng sét giữa sân gác.
“Im ngay.”
Không ai ngờ anh quát. Và cũng không ai dám ngờ giọng anh lại sắc đến vậy.
“Các người không có tư cách để đánh giá nô lệ của ta.” – Giọng Jack rắn như thép. “Hay là… các người đang muốn kiếm chuyện với hoàng tộc Valtoras?”
Cả ba tên Vampire lập tức đứng hình. Mặt tái lại. Không còn nụ cười. Không còn khúc khích. Chỉ còn im lặng tuyệt đối và ánh mắt né tránh.
“Không, không thưa ngài!! Chúng tôi… chúng tôi chỉ… không có ý gì cả!!”
Tên quản đốc vội cúi đầu, giọng luống cuống:
“Mời ngài vào ạ! Chào mừng đến với Hollowrest!!”
Cánh cổng mở ra. Không một tiếng thêm.
Jack không nói nữa. Anh quay người, bước thẳng vào thành. John và Mira cũng lặng lẽ đi theo phía sau, mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm. Đôi mắt lén liếc qua mấy tên lính canh vừa nãy, giờ đã cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Đã xong.
Không cần Blood Sigil.
Không cần Bloodcore.
Không giết ai.
Không mất gì cả.
Cú lừa… đã thành công ngoài dự tính.
Bỗng
Uỳnh!!!
Một tiếng nổ dội thẳng xuống nền đá vang lên như sét đánh ngang tai. Một cây rìu hai lưỡi khổng lồ, to gần gấp đôi cả thân người Jack, giã thẳng xuống giữa đường, chắn ngang lối đi của cả ba.
Đất đá vỡ nát, bụi tung mù mịt.
Jack, John, và Mira giật mình khựng lại, cả ba lập tức xoay người trong tư thế đề phòng. Mắt họ ngước lên theo phản xạ.
Trước mặt—là một con quái vật hình người.
Cao hơn bốn mét. To. Béo. Vạm vỡ. Cơ bắp phồng lên từng khối như tảng đá sống. Phần thân trên gần như trần trụi, chỉ khoác bộ giáp nửa thân kiểu chiến binh hoang dã. Bụng to, rốn lồi, nhưng toàn bộ cơ thể lại dày đặc cơ bắp như một con sumo điên loạn.
Trên đầu là mũ giáp Full Helm che toàn mặt, chỉ để lộ ra mái tóc đen dài tới vai rối tung vì mồ hôi và bụi đường. Trông hắn… như một khối thép sống.
Ánh mắt Jack căng lại trong khoảnh khắc.
Không sai được. Đây là một Vampire. Một Vampire thuộc tộc Orc.
Và hơn nữa… hắn thuộc cấp bậc Thủ Lĩnh.
Cấp ngang với Jack.
Không có gì quá phức tạp hay thần thánh hóa ở giống loài này—chỉ đơn giản là một cá thể Orc đã bị lây nhiễm Vampire. Nhưng với thể chất đặc trưng của Orc cộng hưởng với dị năng cơ bản của Vampire, thì đây là một kẻ cực kỳ khó chơi.
Cây rìu khổng lồ đang cắm trên mặt đất trước mặt họ, chính là vũ khí của hắn.
Tên Orc Vampire từ từ bước qua cánh cổng thành Hollowrest, giày đinh dẫm nặng từng bước, mỗi bước đi như một cái chày nện thẳng vào tâm lý của người đối diện.
Hắn quát lớn, giọng như sấm gầm, dội lại từ các bức tường đá:
“Các người làm ăn kiểu gì vậy hả!?”
“Gần đây lũ Thợ Săn hoạt động rất gắt gao. Dù là quý tộc… cũng phải kiểm tra. Không có ngoại lệ.”
Hắn dừng lại ngay trước mặt Jack, đôi mắt bên trong mũ giáp chiếu xuống như hai hố sâu.
Rồi hắn lạnh lùng liếc sang John và Mira.
“Mời ngài xuất trình Blood Sigil của nô lệ.”
Nhóm ba người khẽ lùi nửa bước về sau. Không ai nói gì, nhưng ánh mắt đều đang căng như dây đàn. Không khí gần cổng Hollowrest chợt lạnh đi một nhịp.
Tên Orc Vampire—Grol—không tấn công, cũng không rút rìu. Hắn chỉ chậm rãi ngồi xổm xuống, một tư thế thô thiển, nhưng đầy đe dọa. Cái bóng to lớn của hắn phủ xuống cả nhóm, ánh mắt vẫn khóa chặt vào họ—lạnh, sắc, và không nhân nhượng.
“Blood Sigil.” – Hắn nhắc lại, giọng trầm như gió lùa qua đá. “Thưa ngài… Lucien.”
Jack đứng yên, đầu óc hoạt động hết công suất. Đây là điểm yếu lớn nhất của kế hoạch. Blood Sigil—dấu ấn nô lệ của đế chế—là thứ duy nhất không thể giả được. Dù là Vampire quý tộc, việc dẫn nô lệ không có khắc ấn là vi phạm nghiêm trọng, dễ bị bắt giữ ngay tại cổng, ép thực hiện nghi thức khắc ấn trực tiếp, hoặc điều tra sâu hơn.
Jack biết rất rõ: cả John và Mira… đều không có huyết ấn.
Phía sau, John và Mira cũng hiểu. Họ không phản ứng, chỉ lặng lẽ ném về Jack một ánh nhìn… hy vọng. Lúc này, tất cả đặt cược vào duy nhất một người: anh.
Đúng lúc đó…
Trong đầu Jack lóe lên một mảnh ký ức mờ. Một bữa tiệc… một đêm máu… khi anh còn là Jack Đồ Tể. Một bữa ăn trái luật.
Trong luật hiện hành của Đế chế Vampire, việc giết, ăn hoặc biến đổi con người mà không có sự cho phép là hành vi phạm tội. Bởi con người đang khan hiếm, họ là tài nguyên sống—nộp máu, lao động, sinh sản. Nhưng chính vì luật này… mà rất nhiều quý tộc Vampire càng ham muốn phá luật. Chúng tổ chức những bữa tiệc máu trái phép, nơi những con người chưa có Sigil sẽ bị ăn sống, máu tươi được uống không qua cốc, và linh hồn được nghiền nát trực tiếp.
Chính Jack… từng tham gia.
Và bây giờ, ý tưởng đó sẽ cứu cả nhóm.
Anh gằn giọng, mắt lạnh đi một nhịp, nói:
“Ngươi biết đấy… chúng ta chuẩn bị có tiệc.” – Anh liếc sang Mira và John. “Vậy nên, hai đứa này… sẽ bị ăn.” – Giọng anh hạ thấp. “Ngươi cũng hiểu mà.”
Jack rút từ túi áo hai viên Bloodcore, để lấp lánh rõ ràng dưới ánh sáng đỏ của Hollowrest. Rồi tiến gần Grol, dừng lại cách hắn chưa đầy hai bước.
Con Orc khựng lại trong giây lát. Ánh mắt hắn chuyển động nhẹ. Hắn nhìn thấy Bloodcore.
Không cần phân tích—ánh mắt hắn đã nói: hắn biết món này giá trị thế nào.
Hắn nheo mắt, rồi cười khục.
“Ta biết ngay mà…” – Hắn hừ mũi. “Giới quý tộc bọn ngươi toàn là lũ phá lệ.”
Hắn giơ hai ngón tay lên. “Gấp đôi.” – Giọng chắc như đinh đóng cột. “Gấp đôi số Bloodcore. Ta sẽ cho qua.**”
Phía sau, ba tên Vampire canh cổng bắt đầu bước lại gần. Một tên lên tiếng:
“Ngài Lucien… đây là Grol – người có quyền cao nhất trong quân đội thị trấn. Ngài ấy là Thủ Lĩnh của chúng tôi.”
Giọng hắn kéo dài, châm chọc khéo:
“Tôi nghĩ… ngài nên nghe theo lời ngài ấy. Hehehe…”
“Chúng tôi cũng rất cần Bloodcore. Giới quý tộc các ngài… chắc gì thiếu thứ đó, nhỉ?”
Grol gật gù, ánh mắt vẫn dán chặt vào hai viên Bloodcore trên tay Jack.
Mira nghiến răng: “Có 4 viên mà tên Jack hốc mất 1 viên rồi còn đâu… lúc đó có máu của mình và John mà sao hắn không ăn chứ… đúng là hết chỗ nói.” John cũng hơi lắc đầu ngao ngán nhẹ. Jack cũng nhớ ra, đúng thật… hiện tại anh chỉ còn 3 viên Bloodcore. Một viên đã dùng để ổn định bản thân. Nếu bây giờ đưa cả ba viên ra tay Grol, thì chẳng còn gì để giao dịch Silverium nữa… Mà không có Silverium, Mira cũng không thể giữ được tính mạng. Tình huống này quá khó… Đắn đo vài giây, anh quyết định đánh liều. Vào được thành… rồi tính tiếp.
“Grol…” – Jack ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm lạnh. “Người cũng gan đấy. Dám tống tiền cả hoàng tộc. Người biết người nhà ta đều làm trong Hội đồng Tối Cao không? Người tính sao nếu… ngày mai có người của Hội đồng đến Hollowrest đấy?”
Grol bật ra một nụ cười tinh quái. Hắn to xác… nhưng không hề ngu.
“Và ta sẽ báo cáo rằng ‘Ngài Lucien’ tổ chức giết con người trái phép… thậm chí còn đút lót ta nữa.” – Hắn nghiêng đầu, ánh mắt nguy hiểm như dao găm.
Jack mặt căng lại… từng mạch máu gần thái dương hơi giật lên.
“…Haha.” – Grol bật cười, rồi lắc đầu. “Ta đùa thôi. Làm vậy… cả hai chúng ta đều bất lợi. Ta cũng không ngu đến mức vì mấy con người mà gây hấn với quý tộc.” – Hắn dừng lại, rồi gằn giọng chốt hạ – “Giá cuối: 3 Bloodcore. Nếu không có… mời người rời khỏi đây.”
Jack nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi thở phào rất nhẹ. Dù hết tiền… nhưng ít nhất, vào được thành. Anh gật đầu, không do dự thêm.
“Được. Deal. Đây là 3 Bloodcore. Hãy để bọn ta vào.”
Jack đưa tay ra, dúi thẳng 3 viên Bloodcore lấp lánh đỏ như máu về phía ngực giáp của Grol. Ánh mắt không chớp. Tim không loạn. Ván này, anh thắng. Nhưng cái giá… cũng chẳng rẻ chút nào.