Grol nở một nụ cười sảng khoái, đầy vẻ thích thú như thể vừa bóc được lớp mặt nạ của một con cáo trong lốt sư tử. Tay hắn lật nhẹ ba viên Bloodcore, lấp lánh ánh đỏ tươi như vừa rút ra từ tim người sống. Hắn liếc sang hai tên lính canh phía sau, ra hiệu ngắn gọn. Bọn chúng lập tức cầm lấy ba viên Bloodcore, cất nhanh vào một chiếc hộp da phủ rune khóa phép rồi lùi lại.
“Đừng làm gì ngu ngốc ở thị trấn của ta, Lucien.” – Grol nói, giọng nặng như cái rìu trên vai. “Đức Vua của bọn ta—Bloods King—không ưa gì lũ quý tộc các ngươi đâu.”
Hắn bước lên một bước, mặt gần như đối diện với Jack, từng chữ được nhấn rõ và sắc lạnh.
“Ở Ashengrave, không phải cứ ra oai là tốt đâu… ‘quý ngài ạ’.”
Từ “quý ngài” trượt khỏi miệng hắn như một nhát dao lướt ngang mặt—châm biếm, khiêu khích, hạ nhục.
Trong mắt lũ Vampire ở đây, Jack—một kẻ quý tộc đi cùng hai nô lệ bẩn thỉu—chỉ là trò cười, không hơn không kém. Và có lẽ… họ đã chọn sai vai để trà trộn.
Ngay từ đầu, từ khoảnh khắc ba tên lính gác cười nhạo sự lấm lem của Mira và John, một thứ gì đó đã sai lệch. Cái vẻ quý tộc trong thế giới nơi quyền lực đang rạn nứt này… không còn là tấm khiên an toàn nữa.
Nhưng… họ đã vào được thành.
Dù đánh đổi 3 viên Bloodcore, dù bị mỉa mai, danh tính thực sự vẫn chưa bị lộ—và đó mới là điều quan trọng nhất.
Tình huống này cũng hé mở một lỗ hổng lớn: Đế chế Vampire tưởng như sắt thép, nhưng thực chất lại đang nứt âm thầm từ bên trong. Những bánh răng quyền lực vẫn xoay chuyển từng phút, không chỉ giữa Vampire và con người, mà ngay trong chính nội bộ của chúng.
Bước qua cánh cổng của trạm kiểm soát, cả ba… cuối cùng cũng đặt chân vào Hollowrest.
Và ngay khoảnh khắc vượt qua ngưỡng cửa ấy, một khung cảnh huyên náo và nhộn nhịp đập thẳng vào mắt họ. Không khí nơi đây hoàn toàn khác biệt với những vùng đất hoang vắng, cháy rụi mà họ từng đi qua.
Hollowrest – một trong những thị trấn giao thương nhộn nhịp bậc nhất của vương quốc Ashengrave, và điều đó hiện ra rõ ràng trước mắt họ.
Con đường lát đá đen trải dài, chen chúc người và Vampire. Nô lệ loài người khuân vác từng rổ rau, thùng gỗ, bao tải máu, cọc vải. Mỗi người đều mang Huyết Ấn đỏ trên cổ tay, như một chứng chỉ sống tạm bợ trong thế giới này.
Tiếng rao hối hả của các chủ quầy vang dội khắp các lối đi:
“Máu tươi sáng nay mới thu từ lũ phương bắc! Giá rẻ cho quý ngài!”
“Ngựa máu! Ngựa máu thuần hóa 100%! Phi 100 dặm không nghỉ!”
“Rune bảo hộ, giáp nhẹ, quần áo quý tộc nhập từ Duskar đây!”
Các rạp hàng dựng bằng gỗ đen, mái che bằng da quái vật, bày bán từ quần áo, vũ khí, máu tươi, tới trang bị pháp thuật cấp thấp, đá ma thuật, thậm chí… cả vật phẩm bị cấm với dân thường. Những quầy rìa phố có kẻ rao nhỏ, trao đổi ngầm, ánh mắt liên tục đảo quanh.
Vampire đi lại khắp nơi, như thể đây là một buổi sáng bình thường của chúng vậy. Có những kẻ khoác áo choàng da, tóc rối bù, đôi mắt đỏ ngầu nhưng lờ đờ, vừa đi vừa ngáp dài như thể đang mệt mỏi vì ca đêm chưa ngủ. Một vài tên khác đứng tụ lại bên góc đường, tay cầm những ống truyền máu thứ dung cụ phổ biến thay thế cho việc cắn người, chúng đưa lên miệng rít một hơi dài như thể đang hút thuốc, rồi thở ra một làn sương máu nhàn nhạt, ánh mắt lờ đờ hưởng thụ. Thấp thoáng trong khu phố ta vẫn có thể bắt gặp con người đang đi lại kẻ lao động, kẻ là nô lệ , kẻ là công nhân, ... Nhưng có một sự thật rằng đa số những con người ở đây đều trông rất khổ sở và đáng thương giống như họ chỉ đang cô gắng bám víu lấy sự sống của mình .
Một đoàn Vampire cưỡi Ngựa Máu phi qua con phố chính. Tiếng vó đập cồm cộp lên đá, áo choàng đỏ sẫm phất tung lên trời, để lại sau lưng làn bụi mù. Dân trên đường tản ra tránh như đã quá quen thuộc, không ai tỏ vẻ sợ hãi, chỉ là thói quen nhường đường cho kẻ có quyền đi nhanh hơn. Có vài Vampire huýt sáo, có kẻ ngước lên nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, có kẻ thì nhổ bãi máu xuống đất rồi quay đi.
Không xa trung tâm thị trấn là một quảng trường đá lớn, nơi nổi bật nhất là đài phun nước khổng lồ—một công trình bằng cẩm thạch đen, giữa là bức tượng tạc hình Bloods King Max Draventhal.
Ông ta đứng kiêu hãnh, tay nắm nắm đấm, đầu ngẩng cao, ánh mắt đổ về phía bầu trời đỏ như máu. Quanh chân tượng là những vòng chữ khắc cổ, có lẽ là lời thề của Ashengrave về kỷ nguyên Vampire.
Jack đứng nhìn, im lặng. Ánh mắt anh lướt qua dòng người, âm thanh, máu, mùi mồ hôi và bầu trời đỏ… và nhận ra một điều rõ ràng:
Đây không phải tận thế. Không phải với bọn Vampire.
Với chúng… đây là sự bắt đầu ! Một thời đại mới ..!
===================
“Ngài Lucien, chúng ta làm gì tiếp theo đây?” – John khẽ nghiêng người, bước sát lại gần Jack, giọng trầm thấp vừa đủ lọt qua những tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh.
Mira thì vẫn đang đảo mắt liên tục, quan sát từng góc phố, từng Vampire, từng biểu cảm. Cô – vốn là người luôn ẩn náu, trốn tránh, sống chui rúc ở những nơi loài người vẫn còn nắm giữ – giờ đây lại đang đứng giữa một trấn Vampire hoàn toàn thuộc về bọn chúng. Thế giới sau 70 năm... đã biến đổi tới mức khó tin.
Jack vừa đi vừa nhìn quanh, mắt lia qua từng biển hiệu, từng con hẻm, từng tầng kiến trúc như thể đang đối chiếu bản đồ trong đầu. “Theo tôi... ta cần tìm một nơi để nghỉ ngơi trước đã. Tôi biết một quán trọ.”
“Đúng rồi! Tôi cần phải tắm rửa cái đống bùn đất bẩn thỉu này!” – Mira lập tức chen vào, giọng ngao ngán. “Mùi kinh khủng quá… tất cả là tại ông John! Ngụy trang kiểu gì mà không giúp được gì lại khiến tôi suýt bị ói giữa cổng.”
John nhún vai, không phản bác. “Đúng vậy, với lại... chúng ta cũng cần sắp xếp lại hành trang, kiểm tra lại vũ khí. Và… ta nhớ là **lớp ngụy trang của cậu, Jack, chỉ có tác dụng trong vòng một ngày thôi đấy.”
Jack gật đầu, ánh mắt nghiêm túc hơn. Anh biết rõ: thời gian của họ trong vỏ bọc này đang đếm ngược từng giờ.
Không nói thêm gì, Jack khẽ nghiêng đầu, ra hiệu. Mira và John hiểu ngay, nhanh chóng lách người hòa vào dòng người hỗn tạp của Hollowrest, theo sát bước chân của "ngài Lucien Valtoras".
Họ nhanh chóng rời khỏi sự náo nhiệt và choáng ngợp của khu trung tâm. Jack dẫn cả ba lẩn vào một con hẻm nhỏ nằm giữa hai dãy nhà đá cũ kỹ, hẹp tới mức ánh sáng đỏ từ bầu trời cũng chỉ còn lọt được từng vệt mỏng. Không khí nơi đây ẩm thấp, nồng nặc mùi rêu, máu và tàn tro lâu ngày.
Con hẻm càng đi sâu, cảnh vật càng thay đổi rõ rệt. Không còn những rạp hàng rực rỡ, không còn tiếng rao ồn ào hay Vampire quý tộc cưỡi ngựa máu. Thay vào đó là những căn nhà xập xệ, tường bong tróc, cửa sắt rỉ sét.
Ở nơi này, có thể thấy rõ tầng lớp đáy của xã hội Vampire.
Một lão Vampire với làn da nhăn nheo và đôi mắt đỏ vẩn đục đang ngồi dựa lưng trước hiên nhà, phì phèo điếu thuốc thô, khói nhả ra đặc quánh như hắc ám. Một Vampire khác đứng ngay cửa, gào vào mặt một nô lệ con người gầy trơ xương, tay cầm một sợi roi da tẩm bạc, dường như chỉ chờ một lý do để trút giận.
Một số ánh mắt từ trong các khe cửa khép hờ lặng lẽ dõi theo họ. Không ồn ào, không quấy nhiễu. Nhưng cũng chẳng thân thiện. Ánh nhìn của những kẻ đã quen sống dưới đáy.
Jack đi phía trước. Bước chân anh vững vàng, không ngập ngừng, nhưng ánh mắt lại mang một tầng cảm xúc khó giấu. Anh đã từng đến Hollowrest rất nhiều lần. Là Jack Đồ Tể, từng ghé qua nơi đây để thu mua, săn lùng, thậm chí xử lý các vụ biến đổi thất bại.
Nhưng hôm nay—lần đầu tiên anh bước vào đây dưới thân phận của một con người.
Mọi âm thanh, mọi hơi thở, mọi mùi máu và rác thải… đều trở nên xa lạ.
Không phải vì nơi này thay đổi.
Mà vì tâm trí anh không còn thuộc về phía bên kia nữa.
Mira đi giữa, sát John, mắt liên tục đảo khắp nơi như thể chưa tin vào những gì đang thấy. Mỗi căn nhà, mỗi Vampire cô nhìn thấy đều khiến cô vừa sợ hãi, vừa tò mò. Đây là thế giới mà trước giờ cô chỉ được nghe kể lại—thế giới mà con người sống trong bóng tối, và Vampire là kẻ cai trị.
Đột nhiên, Mira khựng lại.
Cô vừa liếc nhìn qua một ô cửa sổ kính bụi mờ, và bên trong…
Một Vampire nhóc, trông chỉ khoảng ba, bốn tuổi, với đôi tai nhọn và làn da tái xám đặc trưng, đang ngồi chơi đồ chơi bằng gỗ với một nô lệ con người. Người nô lệ – một phụ nữ trung niên, mặc áo choàng xám bạc – đang cười dịu dàng, chỉ cho đứa trẻ xếp lại mô hình tháp đá.
Cảnh tượng đó khiến Mira giật mình.
Cô không rõ vì sao… nhưng nó khiến một góc niềm tin trong cô rung lên nhẹ. Không phải Vampire nào cũng tàn ác? Hay là… tất cả mọi thứ chỉ còn là nhiễu loạn?
Jack không ngoảnh lại. Nhưng anh đã cảm thấy Mira khựng bước, và anh hiểu lý do.
Chỉ riêng John… vẫn lặng lẽ đi sau cùng.
Không nói gì.
Không ngẩng đầu.
Mắt ông cúi gằm xuống mặt đất nứt nẻ, đôi giày dẫm lên những vết máu cũ đã khô.
Ông không muốn nhìn thấy nữa. Không cần. Vì… tất cả những gì cần biết, ông đã thấy từ rất lâu rồi.