Đi thêm một đoạn, xuyên qua con hẻm tối và ẩm ướt, cuối cùng một bảng hiệu cũ nát treo lơ lửng giữa hai tòa nhà mục nát cũng hiện ra trước mắt họ. Những sợi xích gỉ sét treo nghiêng, bảng gỗ bị mối gặm nham nhở, dòng chữ đã bong tróc gần hết, chỉ còn đọc được vài ký tự chính xác.
“Quán Trọ Rat House.” – Đúng như cái tên, nơi này mang hơi thở của những khu ổ chuột tận cùng trong hệ thống phân tầng của Hollowrest.
John và Mira cùng ngước nhìn lên tấm biển. Không ai nói gì, nhưng cả hai đều hiểu rõ—đây sẽ là nơi họ ở đêm nay. Dù không ai muốn, nhưng cũng không có lựa chọn tốt hơn.
Cánh cửa gỗ cũ kẽo kẹt mở ra, tiếng bản lề réo lên như tiếng than khóc của những kẻ từng qua lại nơi này. Bên trong là một sảnh nhỏ phủ đầy bụi, nền đá lún, tường loang lổ những mảng ẩm mốc. Không một bóng người.
Không có quầy tiếp tân. Không có tiếng chào đón. Chỉ là một khoảng trống cũ nát và tĩnh mịch.
Jack dừng bước, xoay người nói khẽ với John và Mira:
“Để tránh bị phát hiện… chúng ta sẽ ở đây. Tuy nó tồi tàn, nhưng khá an toàn. Trước đây tôi thường đến nơi này.”
Anh nói dứt khoát, nhưng ánh mắt hơi chùng xuống.
Trong đầu Jack, một mảng ký ức đen tối trôi ngược về. Hồi còn là Jack Đồ Tể, anh đã từng mang những cô gái loài người đến chính nơi này. Những nạn nhân không có huyết ấn, không danh tính, không ai tìm kiếm… Anh đã uống máu họ, rồi giết họ, không một lần bị truy cứu.
Rat House từng là một “điểm đen” lý tưởng cho những hành vi trái phép, nơi tầng đáy xã hội nhắm mắt làm ngơ, và Vampire được quyền coi sinh mạng loài người như rác.
Jack siết nhẹ tay, cắn răng. Quá khứ điên loạn ngày đó như đè lên ngực anh. Nhưng giờ đây, anh không còn là con quái vật ấy nữa. Không được phép quay lại.
Bỗng—
“Rat House xin chào! Chào quý khách… Tôi là Grace, hân hạnh phục vụ!”
Một giọng nữ vang lên từ phía trong. Một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi chạy ra, tóc rối, bộ quần áo lem luốc mùi khói và xà phòng rẻ tiền. Cô nở một nụ cười mệt mỏi nhưng lễ phép, cúi đầu chào cả nhóm.
Mira tròn mắt. Một người phụ nữ loài người, làm việc giữa lòng một quán trọ Vampire? Ánh mắt cô như muốn đâm xuyên vào Grace, hàng trăm câu hỏi trào lên trong đầu:
Cô là ai? Là nô lệ? Tự nguyện? Có quan hệ gì với Vampire ở đây? Tại sao vẫn sống được đến giờ?
Mira không nói, nhưng ánh mắt cô đã nói thay tất cả.
Một giọng khàn đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Grace! Tôi đã bảo cô rồi… Đi chậm thôi! Chờ ta với!”
Từ phía sau bước ra một bà lão gầy còm, có lẽ đã gần 90 tuổi. Nhưng bà ta không phải người. Bà là Vampire.
Vẻ ngoài già khụ, tóc bạc rối, dáng đi chậm chạp như thể từng khớp xương đã han gỉ. Có lẽ khi bị biến đổi, bà đã quá già… nên cơ thể Vampire của bà cũng không hề trẻ lại, mà chỉ giữ nguyên dáng vẻ cuối đời.
Bà ta tựa vào khung cửa, đôi mắt đỏ thẫm nheo lại nhìn ba người mới đến, không có vẻ thù địch, nhưng cũng chẳng hẳn là thân thiện.
Grace nhanh nhảu chạy ra từ phía sau quầy, nụ cười tươi tắn nhưng có phần gượng gạo. Cô gái mang nét đẹp dịu dàng, mái tóc đen xoã ngang lưng và ánh mắt nâu đầy ấm áp. Cô vừa bước vừa nói lớn:
“Con ra nhanh để tiếp khách cho mẹ mà! Mẹ không thấy hôm nay chúng ta có khách à?”
Một khoảng im lặng bao trùm căn phòng.
Bà lão Vampire đưa ánh mắt u tối nhìn Grace, giọng lạnh lùng cất lên, như xé tan cái không khí ấm áp vừa rồi:
“Grace, ta phải nhắc cô bao nhiêu lần nữa... ta không phải mẹ cô. Mau lên, chuẩn bị phòng. Cứ để ta lo tiếp khách.”
Không khí đông cứng lại trong thoáng chốc. Jack và John cùng cau mày, còn Mira thì hơi giật mình. Cách xưng hô quá kỳ lạ giữa một con người và một Vampire.
Mira bước lên trước, ánh mắt vẫn chưa hết ngỡ ngàng:
“Bà… là mẹ của cô ấy sao? Một Vampire lại là mẹ một con người? Sao có thể?”
Jack định đưa tay cản Mira, John cũng quay sang liếc cô một cái như muốn bảo "không nên hỏi chuyện đó". Nhưng bà già Vampire chỉ khẽ xua tay, giọng nói khàn đục cất lên đầy thản nhiên:
“Không sao. Ta quen rồi. Nhiều kẻ đến đây cũng hiếu kỳ như cô vậy.”
Bà tiến chậm về phía chiếc ghế sau quầy lễ tân, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà mờ tối như hồi tưởng lại điều gì đó xa xăm:
“Ta thực ra… không phải mẹ của Grace, ít nhất là không còn nữa. Khi ta còn là con người, đúng là ta từng là mẹ của cô ấy. Nhưng sau khi trở thành Vampire, ta mất đi tất cả ký ức, cả tình cảm cũ cũng chẳng còn vẹn nguyên. Với ta bây giờ, Grace giống như một người bạn đồng hành… hơn là con gái.”
Mira khẽ nhíu mày, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia cảm thông. Cô hỏi tiếp:
“Thế tức là... Grace biết bà là Vampire nhưng vẫn chọn ở lại? Vẫn coi bà là mẹ?”
Jack và John vẫn im lặng đứng phía sau, nghe cuộc đối thoại một cách chăm chú. Câu chuyện này… có điều gì đó rất lạ lùng. Như thể đang vén màn một phần ký ức bị chôn giấu.
Bà lão Vampire thở dài, một hơi thật sâu, rồi nhìn về phía cầu thang như thể tìm kiếm một giọng nói thân thuộc:
“Đúng vậy… Đã 10 năm rồi còn gì. Cô bé đó… chọn ở lại với ta. Chuyện giữa ta và Grace dài lắm. Có lẽ nếu các người muốn hiểu, nên hỏi chính nó thì hơn.”
Bà đứng dậy, cầm lấy một quyển sổ và cây bút lông đã cũ trên mặt bàn gỗ, giọng quay lại nhịp sống thường nhật, như thể đoạn hồi tưởng kia chưa từng xảy ra:
“Thôi, nói chuyện sau. Giờ ba người định nghỉ lại đây bao lâu? Lấy mấy phòng?”
Ngay lúc đó, từ trên lầu vọng xuống tiếng gọi trong trẻo:
“Mẹ ơi! Phòng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!”
Bà Vampire ngước nhìn lên, đôi mắt ánh lên một thứ cảm xúc phức tạp—vừa mệt mỏi, vừa dịu dàng, vừa như có gì đó bất lực đến nghẹn lại nơi cổ họng. Bà khẽ thở dài, không đáp, chỉ quay đi ghi vào sổ.
Còn Mira, cô vẫn đứng đó, mắt vẫn dõi theo bà lão ấy—một Vampire... không còn là mẹ, cũng chẳng còn là người.
Jack bước lên quầy lễ tân, giọng dứt khoát và không chút do dự:
“Tôi có ba người. Một Vampire, hai nô lệ. Tôi muốn lấy hai phòng. Chúng tôi sẽ thanh toán sau khi trả phòng.”
Bà già Vampire đứng phía sau quầy khựng lại. Ánh mắt mờ đục dưới hàng mi rối nhẹ nheo lại, rồi quét một vòng từ đầu đến chân ba người.
Trước mặt bà là một Vampire quý tộc trong bộ vest sang trọng—đứng thẳng, lạnh lùng, toát ra khí chất không dễ bắt bẻ. Phía sau là hai "nô lệ" bẩn thỉu, một già, một trẻ. Nhưng ánh mắt bà không chỉ dừng ở hình thức.
“Một quý tộc…” – bà lẩm bẩm. “Tại sao các người lại muốn nghỉ ở một chỗ tàn tạ như Rat House?”
Jack không cần suy nghĩ. Anh liếc nhẹ về phía Mira và John, rồi hất cằm một cách đầy ẩn ý.
“Bà biết đấy… tôi chán máu đóng chai rồi.”
Một câu đáp nhẹ, nhưng ngụ ý đủ sâu để che giấu tất cả.
Bà già Vampire gật đầu như thể đã hiểu. “Tốt thôi. Hãy giải quyết mọi chuyện gọn gàng. Miễn là đừng để lại rắc rối cho bọn ta. Còn lại, không có vấn đề gì.”
Bà quay người, mở tủ lấy ra hai chiếc chìa khóa cũ kỹ bằng kim loại đen gỉ, rồi đặt lên bàn gỗ trước mặt họ.
“Đây là chìa khóa. Hai phòng, tầng hai.”
Jack gật đầu, tay vừa đưa ra nhận lấy thì dừng lại, ánh mắt vẫn giữ bình thản. Anh đặt khuỷu tay lên mép quầy, tựa nhẹ người.
“Trước khi lên phòng, tôi muốn hỏi một chuyện…” – Giọng anh trầm xuống, đầy tính dò xét. “Tôi muốn biết… Black Market hiện giờ đang hoạt động ở đâu.”
Không khí khựng lại trong một nhịp thở.
Bà lão Vampire không phản ứng ngay. Nhưng rồi, từ trong ngăn tủ dưới quầy, bà rút ra một tấm danh thiếp cũ. Nó làm bằng một loại giấy da cứng, màu nâu cháy, viền đỏ máu. Không có địa chỉ, chỉ có duy nhất một ký hiệu tròn kỳ quái nằm chính giữa.
“Đây. Danh thiếp của hắn. Cậu tìm được hắn, thì sẽ tìm được chợ đen.”
Jack vừa định đưa tay ra thì bà bỗng rụt lại, ánh mắt chợt lạnh đi.
“Nhưng mà… vừa muốn uống máu và giết người trái pháp luật, lại còn hỏi thăm về Black Market…” – Bà nheo mắt, giọng đanh lại – “Cậu… có thật là quý tộc không vậy?”
Không khí trong phòng chợt đặc lại như bị đổ tro.
“Hơn nữa… thái độ của cô gái tóc nâu kia, không giống nô lệ cho lắm. Và cậu...” – ánh mắt bà chuyển sang Jack – “Cũng không giống chủ nhân.”
John khẽ nghiêng người, tay khẽ siết lấy cạnh áo choàng. Mira thì cắn môi, mắt chuyển sang trạng thái phòng thủ rõ rệt.
Từ lúc đặt chân vào con hẻm, đến khi bước vào Rat House, cả ba người... đã quên mất phải giữ khoảng cách.
Cái vỏ bọc quý tộc đang bắt đầu rạn nứt.
Bà già Vampire vẫn giữ nguyên ánh mắt dò xét, nhưng giọng nói đã trở lại bình thản như thể những gì vừa rồi chỉ là một cái thử phản ứng.
“Mà ta cũng không quan tâm.” – Bà nói, chậm rãi và rõ ràng. “Miễn là… trước khi rời đi, các người thanh toán đầy đủ cho ta.”
Giọng bà ta thấp và trầm xuống như một vết cắt lạnh lẽo. Nụ cười hờ hững nở ra trên gương mặt nhăn nheo, để lộ hàm răng nhọn với vệt máu đã khô ẩn bên khóe miệng.
“Với những gì ta cung cấp—chỗ trú, thông tin, và cả việc giữ bí mật cho hành động của các người—thì… 500 Blood Token là cái giá hợp lý chứ?”
Không một chút giấu giếm, bà ta cho thấy rõ bản chất: vẫn là một Vampire, vẫn đặt máu và quyền lực lên trên mọi thứ. Đạo lý? Cảm thông? Những thứ đó không tồn tại ở đáy sâu như Hollowrest.
Jack thở ra một hơi. Không nặng, không nhẹ. Chỉ là một nhịp thở của kẻ đã quá quen với kiểu giao dịch này.
“Phù... được rồi. 500 Blood Token.” – Anh gật đầu, giọng không cao không thấp. “Tôi sẽ thanh toán đầy đủ... sau khi trả phòng. Vậy đi.”
Không đợi phản hồi, anh đưa tay với lấy hai chiếc chìa khóa đặt trên bàn, cùng tấm danh thiếp bí ẩn. Tất cả thu vào tay anh nhanh gọn, dứt khoát.
Jack xoay người, mắt không liếc lại, rồi khẽ nghiêng đầu nói với giọng châm nhẹ:
“Còn bây giờ… tôi cần nghỉ ngơi. Đi thôi, hai nô lệ của ta.”
Không cần dặn thêm, Mira và John vội vàng theo sau, cả hai trở lại vai diễn như chưa từng để lộ sơ hở. Dáng đi của Jack giữ nguyên sự bình thản lạnh lùng, dù bên trong anh thừa hiểu: họ đang nợ, và từng giây trôi qua là một bước gần hơn với nguy hiểm.
Từ sau lưng họ, bà già chỉ nhấc giọng gọi khẽ, như một câu nhắc nhở buông lửng:
“Ta là Ly Ly. Cần gì thì gọi ta... hoặc Grace.”
Jack không quay lại, chỉ hơi nghiêng đầu một chút, nửa như xác nhận, nửa như buông lời kết thúc cho cuộc đối thoại:
“Lucien.”