( Chương 30 -31 gặp lỗi thiếu nội dung mình đã fix ae vui lòng đọc lại nhé )
Một lúc sau… Cả nhóm Jack đã lên đến tầng trên, theo sự hướng dẫn lặng lẽ của Grace. Hai cánh cửa gỗ mục được mở ra, hé lộ không gian tạm trú giữa lòng trấn Vampire.
Căn phòng trước mắt họ mang đúng cái tên Rat House gợi nên—tồi tàn, cũ kỹ, mạng nhện giăng đầy góc trần, tường ẩm mốc, nền đá nứt. Nhưng chí ít, nó còn nguyên vẹn, có giường, cửa sổ, và một thứ quan trọng nhất lúc này: sự yên tĩnh.
Jack bước vào đầu tiên, cẩn trọng như một bóng ma lướt nhẹ trong không gian. Anh đặt chiếc balo nhỏ—vốn là không gian chứa cả kho vũ khí của nhóm—gọn vào góc phòng. Mira lặng lẽ theo sau, mắt không rời quan sát xung quanh. Vừa vào đến nơi, cô buông mình phịch xuống giường, lún sâu trong lớp đệm bông đã mục nhưng vẫn còn dùng được.
John là người chậm rãi khép cánh cửa cuối cùng. Ông nghiêng người, liếc ra hành lang, chỉ rút lại ánh nhìn khi bóng Grace đã khuất hoàn toàn khỏi tầm mắt.
“Tôi và John sẽ ở phòng này. Cô ở phòng bên cạnh, Mira à.” – Jack lên tiếng, đều đặn như người đã quen sắp xếp mọi thứ.
Mira thở phào nhẹ nhõm. “Ôi… đã mấy hôm rồi tôi chả được nằm trên giường nữa…” – Cô lật người, nhìn lên trần nhà phủ mạng nhện, nhưng vẻ mặt không hề khó chịu – “Nơi này tồi tàn thật đấy, nhưng vẫn còn hơn khối nơi tôi từng trốn chạy.”
John lúc này mới lên tiếng, giọng thấp và nghiêm, đầy sự nhắc nhở: “Nghỉ ngơi đi, nhóc. Nhớ tối nay cô phải dùng ống Silverium tiếp theo đấy.” – Ông vừa nói vừa liếc nhanh về Mira với ánh mắt nặng trĩu lo lắng.
“Hmmm hmmm… biết rồi, biết rồi. Tôi không muốn thành quỷ hút máu đâu mà.” – Mira đáp, giọng lè nhè trêu đùa, rồi lăn tròn và trùm chăn kín đầu, như một đứa trẻ vừa thoát khỏi cơn ác mộng.
Jack quay sang John, đặt nhẹ một tay lên vai ông, giọng khẽ và đều: “Để tìm được khu chợ đen, chúng ta cần tìm tên này.”
Anh giơ lên tấm danh thiếp mà Ly Ly đã đưa trước đó.
“Hắn tên là Bily. Một kẻ tôi từng giao dịch nhiều lần… và cũng là một trong những con buôn khét tiếng nhất Black Market ở Ashengrave.”
Jack nheo mắt nhìn vào họa tiết kỳ lạ trên tấm thiệp.
“Tranh thủ khi lớp hóa trang này vẫn còn hiệu lực, tôi nghĩ chúng ta nên đi ngay. Bily biết tôi, nhưng nếu tôi để lộ ra mình là Jack Đồ Tể… sẽ không còn đường lùi.”
John chống tay lên cằm, mắt nhìn xuống sàn một lúc rồi khẽ thở dài. “Có lẽ Mira sẽ không thể đi cùng được.” Ông ngẩng đầu lên nhìn Jack. “Ta và cậu sẽ đi trước. Cô ấy nên ở lại nghỉ ngơi.”
Jack không hỏi thêm. Anh cũng hiểu. Mira dù tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cơ thể cô đã sắp đến ngưỡng chịu đựng cuối cùng.
John bước chậm tới cửa sổ, mắt liếc ra ngoài rồi nói tiếp: “Sắp đến giờ dùng liều Silverium cuối rồi. Khi dùng xong… cô ấy sẽ rất mệt. Đây là thời điểm mà Silverium bắt đầu sản sinh kháng thể tạm thời để ức chế virus. Cơ thể sẽ phản ứng khá mạnh.”
Phía phòng bên cạnh, trong lớp chăn dày phủ kín người, Mira vẫn im lặng. Nhưng bàn tay cô siết chặt mép chăn lại như thể đang nuốt vào một lời phản kháng. Cô nghe rõ tất cả, và cô hiểu lý do. Nhưng điều đó không khiến nó dễ chịu hơn.
Trong lúc đó, Jack và John bắt đầu chuẩn bị hành trang. Từ trong túi ma pháp của John, những món đồ quen thuộc lần lượt được rút ra. Jack đeo thanh Last Light sau lưng, vẫn được bọc kỹ trong lớp vải dày, giắt cặp MoonFang ở hông. Anh điều chỉnh dây đeo, động tác thành thạo, ánh mắt bình tĩnh. John cũng lấy lại cây quyền trượng của mình, chạm nhẹ lên đầu trượng để kích hoạt cơ chế ổn định pháp lực.
Chiếc túi thu nhỏ quả là thứ công cụ quý giá. Dưới thời kỳ Arcane Crystal thịnh hành, rất nhiều vật phẩm tưởng chừng chỉ có trong truyện cổ tích đã trở thành hiện thực.
Khi mọi thứ đã xong, John lấy ra một ống tiêm chứa dung dịch màu xanh lam đặc trưng—Silverium dạng lỏng.
Ông quay sang Jack, ra hiệu. Cả hai bước sang phòng bên cạnh. Jack dừng lại phía sau, còn John gõ cửa.
Cộc, cộc.
“Đến lúc rồi, Mira.” – John nói nhẹ, giọng khẽ nhưng đủ để vang qua lớp gỗ.
Từ bên trong vang lên tiếng trả lời: “Được rồi, đợi tôi một chút.”
Cửa mở hé. Mùi xà phòng loãng và hơi nước thoảng ra. Mira xuất hiện, tóc vẫn còn ẩm, khăn tắm quấn ngang đầu, cơ thể được quấn trong một lớp khăn dày trắng sữa. Cô chỉ ló đầu ra khỏi cánh cửa, ánh mắt nhìn cả hai người.
John vẫn bình thản. Nhưng Jack thì khựng lại một nhịp. Anh vội quay mặt đi, tay đặt lên cổ áo, giả vờ chỉnh lại dây đeo kiếm.
Mira trông… khác hẳn. Dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng với Jack, đó là lần đầu tiên từ khi hành trình bắt đầu… cô hiện lên như một cô gái thực thụ, đúng tuổi mười tám. Không phải chiến hữu. Không phải người sống sót. Mà là một thiếu nữ đúng nghĩa.
John đưa tay ra, chìa ống Silverium. “Đây. Sau khi bọn ta đi, hãy dùng nó. Ngay lập tức. Ta nghĩ cũng gần đủ hai ngày rồi đấy.”
Mira đảo mắt, liếc nhìn Jack một cái rồi chuyển sang John. “Okk. Tôi biết rồi. Hai người đi cẩn thận đấy. Nhớ mang tin vui về cho tôi.” Cô nói xong thì gật đầu nhẹ, quay vào và đóng cửa lại.
Cánh cửa vừa khép, John đã liếc sang Jack, khóe miệng cong lên.
“Cậu sao thế, Jack?”
Jack quay mặt lại, tay đưa lên gãi nhẹ sau đầu. “À à, tôi không sao… tôi chỉ…”
“Khà khà…” – John cười thành tiếng. “Dễ hiểu mà. Mira nó rất xinh đẹp, đúng không? Con bé có vẻ hợp với cậu đấy.”
Jack lập tức lắc đầu. “Gì chứ? Ông điên à. Tôi đáng tuổi cụ của cô ấy đấy. Không thể nào đâu.” Anh cúi mặt xuống, giọng thấp hơn. “Với lại… tôi còn mang nợ cô ấy nữa.”
John chỉ vỗ vai anh hai cái. Không nói gì thêm.
Sau màn trêu chọc ngắn ngủi giữa Jack và John, cả hai cũng quay lại trạng thái bình thường. Đồ đạc đã đầy đủ, vũ khí đã vào vị trí. Không còn gì để trì hoãn. Đã đến lúc lên đường.
Họ bước xuống cầu thang gỗ cọt kẹt của Rat House. Không khí ẩm mốc vẫn vương lại trong từng bậc thang, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn lồng trên trần chỉ đủ soi lờ mờ lối đi. Không có tiếng người, không có tiếng chào, chỉ là một sự tĩnh mịch mang theo cảm giác lạ thường.
Khi hai người xuống đến tầng trệt, họ nhìn thấy bà Ly Ly đang ngồi tựa lưng vào chiếc ghế mòn ở quầy tiếp tân. Đầu bà hơi gục xuống, hai tay bắt chéo trên bụng, đôi mắt nhắm hờ. Trông như thể bà đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.
Grace thì không thấy đâu. Quầy trống không. Không một tiếng bước chân, không một lời nói. Căn nhà trọ như thể đã quay về trạng thái tê liệt vốn có, tách biệt với thế giới nhộn nhịp ngoài kia.
Jack liếc mắt nhìn quanh, ánh nhìn ngắn gọn nhưng không bỏ sót góc nào. John cũng không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu rồi bước tới cửa chính.
Cả hai rời khỏi Rat House, cánh cửa gỗ đóng lại sau lưng họ với một tiếng cạch khô khốc. Họ hòa vào hẻm tối, bóng dáng dần khuất trong dãy nhà mục nát và ánh sáng đỏ đục của bầu trời Ashengrave.
Ngay khi họ vừa bước đi khỏi, bà Ly Ly khẽ mở mắt.
Không chớp.
Không bất ngờ.
Chỉ là một cái nhìn lạnh và chậm rãi hướng ra phía cánh cửa vừa đóng lại.
Bà dõi theo bóng lưng của hai kẻ vừa rời đi, đôi mắt tối lại, sâu như vực. Không ai biết bà đã tỉnh từ khi nào. Và cũng chẳng ai chắc… bà đã nghe được bao nhiêu.
Jack dừng lại ở một góc tường đá, nơi ánh sáng từ lồng đèn đường chỉ còn đủ để nhìn rõ một khoảng nhỏ trước mặt. Anh rút tấm danh thiếp từ trong áo khoác ra, bề mặt giấy da sần sùi phản chiếu ánh đỏ nhè nhẹ từ ánh đèn. Tay anh giữ tấm thiệp lên ngang tầm mắt, mắt không rời khỏi ký hiệu lõm ở giữa.
“John, tôi cần một chút máu từ ông.” – Anh nói, giọng đều và thấp. “Một giọt thôi cũng được.”
John không hỏi lý do. Ông chỉ khẽ gật đầu, đưa ngón tay lên miệng. Một cú cắn gọn và quen thuộc. Đầu ngón tay rớm máu, từng giọt trượt xuống đầu móng.
Jack đưa tấm thiệp lên, nghiêng đúng vị trí ký hiệu lõm nằm chính giữa. Giọt máu nhỏ rơi đúng vào lõm ký tự như thể nó được tạo ra chỉ để đón lấy máu.
Ngay khi máu vừa chạm vào, tấm thiệp rung nhẹ, bề mặt tỏa ra ánh đỏ nhè nhẹ rồi chuyển sang phát sáng mạnh hơn trong vài giây.
Một mũi tên ma pháp từ từ hiện lên trên bề mặt tấm thiệp. Nét mực phát sáng đỏ như máu tươi, đường viền mờ mờ run rẩy rồi ổn định. Mũi tên chỉ thẳng về phía một con ngõ nhỏ bên tay trái.
John nhìn tấm thiệp đang phát sáng trên tay Jack, hơi nhướn mày.
“Ồ… ra thứ này hoạt động như vậy à.”
Jack không nhìn sang, ánh mắt anh vẫn dán vào hướng chỉ dẫn của mũi tên, mặt nghiêm túc và trầm hẳn xuống.
“Đúng vậy. Trong thế giới Vampire… còn nhiều thứ ông chưa từng thấy. Có những điều mà ngay cả khi tận mắt chứng kiến, ông vẫn sẽ thấy khó tin.”
John không đáp. Ông quay đi, mắt hướng về con ngõ đang chờ phía trước, nơi ánh sáng mờ như thể không muốn ai bước vào. Ông không cần nói, nhưng nét mặt ông lúc này lại giống như muốn trả lời thẳng câu kia: Có lẽ... sau những gì tôi đã sống sót, chẳng còn gì là khó tin nữa.
Jack siết chặt tấm thiệp, rồi gật nhẹ. Cả hai bắt đầu bước về phía ánh sáng đỏ từ mũi tên ma pháp đang chỉ dẫn.
Và thế là họ đi—đi vào ngõ sâu, theo chỉ dẫn của một tấm danh thiếp tẩm máu, tìm đến một kẻ buôn lậu giữa lòng Hollowrest.
Phía trước là chợ đen.
Phía sau là thân phận đang che giấu.
Còn điều gì đang chờ họ… không ai có thể đoán được.