Cùng lúc đó…
Trong văn phòng của trạm canh gác Hollowrest, Grol—tên Orc Vampire khổng lồ—đang tựa lưng vào chiếc ghế gỗ đen to quá khổ, thiết kế riêng cho cái thân hình đồ sộ của hắn. Cả căn phòng, từ bàn làm việc đến khung cửa sổ, đều được gia cố theo đúng tỷ lệ của một sinh vật cao gần bốn mét.
Hắn ngửa đầu, nhâm nhi một bình máu lớn bằng cả bắp tay người trưởng thành. Máu bên trong sóng sánh, đặc sệt, tỏa ra mùi tanh nồng mà có lẽ chỉ những kẻ như hắn mới thấy dễ chịu. Một tay cầm bình, tay còn lại lật lật ba viên Bloodcore sáng rực mà hắn vừa moi được từ một “quý tộc”.
Ánh mắt hắn lấp lánh thích thú. Những viên Bloodcore lăn nhẹ trong lòng bàn tay hắn như ba hạt đá quý—nhỏ bé, nhưng chất chứa một giá trị không nhỏ. Trên bàn là đống giấy tờ chồng cao đến mép, hầu hết là các báo cáo kiểm soát, lệnh điều động, đơn khai huyết ấn… tất cả bị gạt sang một bên như rác.
Hắn ngồi đó, thảnh thơi như thể đang tận hưởng chiến lợi phẩm sau một pha đe dọa thành công.
Một lát sau, Grol mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp đen nhỏ, nặng nề và được khóa bằng bản lề thép cũ. Hắn lặng lẽ mở nắp, bên trong là hàng chục viên Bloodcore khác được xếp ngay ngắn như một bộ sưu tập. Hắn thả ba viên mới vào, mắt ánh lên sự hài lòng.
Rõ ràng, với vị trí gác cổng Hollowrest, Grol sống không tệ—một phần nhờ cái miệng biết tính toán, một phần nhờ nắm trong tay quyền lọc người vào trấn. Mỗi ngày, máu và lợi ích đều chảy về tay hắn mà không cần một giọt đổ xuống sàn.
Đúng lúc đó—
Phạch… phạch…
Tiếng cánh vỗ vang lên từ phía cửa sổ.
Grol khựng lại.
Một con quạ đen đậu xuống khung gỗ. Không phải quạ thường. Đôi mắt nó—bốn con, đều đỏ rực—lập lòe ánh sáng nhè nhẹ như được tẩm máu. Bộ lông đen óng phủ lấy hình thể nhỏ gọn nhưng tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo kỳ lạ.
Grol nhấc mắt khỏi hộp Bloodcore, nhìn thẳng vào con quạ. Tay hắn vẫn giữ hờ trên nắp hộp, nhưng không nhúc nhích.
Và nó… nhìn chằm chằm vào Grol.
Đôi mắt đỏ lừ—bốn con, không hề chớp—như muốn xuyên thủng da thịt, lục lọi thẳng vào bên trong đầu hắn. Grol lập tức gập nắp hộp Bloodcore lại, cất vội vào ngăn kéo, động tác nhanh như thể bản năng bảo hắn rằng có điều gì không ổn.
Hắn giơ tay, xua đuổi con quạ. “Cút!”
Nhưng con quạ không động đậy. Nó vẫn đứng đấy, đầu nghiêng nhẹ, giang rộng đôi cánh, để lộ phần lông sẫm thẫm bóng như sắt đúc. Một cử chỉ thị uy rõ ràng, như thể chính nó mới là chủ căn phòng này.
Grol cau mày. Sự kiên nhẫn của hắn bắt đầu cạn. Không khí trong phòng đột ngột nặng xuống, như thể chính áp lực từ cơ thể hắn tỏa ra cũng khiến bức tường đá phải rạn nhẹ.
Hắn đứng dậy.
Căn phòng rung lên, từng vật dụng nhỏ trên bàn khẽ nhích đi vài phân. Chiếc ghế gỗ khổng lồ lùi lại chầm chậm trên nền đá. Một Vampire tộc Orc cao gần bốn mét, toàn thân cơ bắp căng cứng, tiến lại chỗ cửa sổ.
Nhưng con quạ vẫn không lùi. Nó giữ nguyên vị trí, cánh giang rộng, đầu ngẩng cao, hướng thẳng về phía hắn. Mắt nó không dao động. Nó không hề có ý định bay đi.
Grol bước sát, tò mò thật sự. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt hẹp lại. Tay hắn từ từ giơ lên—định chạm vào nó.
Thì…
Bốp!
Con quạ lao thẳng vào mặt hắn. Không một tiếng kêu, không cảnh báo. Nó bay như một mũi tên đen bắn thẳng vào miệng Grol với tốc độ không thể nhìn rõ.
Pặc!
Cơ thể con quạ nổ tung trong khoảnh khắc, vỡ ra thành hàng chục xúc tu đen nhầy nhụa, quấn cuộn như đỉa sống, chui thẳng vào mũi, mắt, và miệng Grol. Hắn giật mạnh về sau, đầu ngửa ra, miệng phát ra những tiếng ú ớ kỳ dị.
“Ự… ọc… ử… khặc—!”
Hắn không kịp phản ứng. Cơn đau đột ngột khiến cả người hắn cứng đờ, chân lùi vài bước đập vào cạnh bàn. Căn phòng rung lên lần nữa bởi sức nặng của hắn, nhưng lúc này không còn là bước chân—mà là một cơn co giật không kiểm soát.
Chỉ vài giây sau, tất cả xúc tu đã chui hẳn vào đầu hắn. Một tiếng rầm vang lên nặng nề. Grol ngồi phịch xuống ghế, cái cơ thể to lớn gần như sụp xuống như một bao thịt rỗng ruột.
Đôi mắt hắn—
Từ sắc đỏ truyền thống của Vampire… giờ là một màu đen kịt.
Không còn tia sáng.
Không còn sinh khí.
Chỉ có bóng tối đặc quánh, y như cái cách Biz từng đứng yên chịu chết giữa đám lính Vampire mà không phản kháng.
Căn phòng riêng của Grol giờ im phăng phắc. Không ai biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng rõ ràng… trong phòng này, đã có thứ gì đó không còn đúng nữa.
====================
Rời xa con hẻm, rời xa Rat House…
Trở lại với Jack và John, cả hai đang lần theo mũi tên ma pháp đỏ vẫn còn phát sáng mờ trên mặt tấm thiệp. Dấu hiệu ấy dẫn họ băng qua nhiều con đường ngách ngoằn ngoèo, đến một khu vực nằm gần rìa ngoài của Hollowrest—một nơi dường như không còn hơi thở của Vampire quý tộc.
Nếu để ý kỹ, có thể nhận ra đây là khu ổ chuột của loài người. Những căn nhà tạm bợ dựng bằng đá vụn, mái lợp bằng tấm sắt gỉ hoặc vải bạt cũ.Không có đèn pháp thuật, không có hàng hóa. Chỉ có người—những con người gầy guộc, xanh xao và im lặng.
Họ đang làm những công việc thường ngày: trồng rau trong những khoảnh đất nhỏ lổn nhổn đá, nuôi vài con heo ốm trơ xương sau hàng rào gỗ xiêu vẹo, phơi áo quần cũ kỹ trên những sợi dây thừng treo lơ lửng giữa các mái nhà.
Jack vẫn đang mang hình dáng của một Vampire quý tộc.
Chỉ cần anh bước đến gần, không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng. Những người dân lập tức cúi mặt, tránh ánh mắt, né sang bên đường như một phản xạ tự nhiên. Không một lời chào. Không ánh mắt giao tiếp. Chỉ là sự né tránh và im lặng.
Lác đác giữa khu dân cư, vài tên lính Vampire mặc giáp trụ gỉ đứng rải rác. Có kẻ đứng tựa cột, tay chỉ chỏ, miệng chửi bới những người dân đang làm sai gì đó. Một tên khác đi tuần tra, mắt lạnh, tay luôn đặt lên cán gậy như thể sẵn sàng quật xuống bất cứ lúc nào.
Bề ngoài… nơi này có vẻ yên bình.
Nhưng không khí lại nặng nề như thể mọi người ở đây đều đang hít thở bằng sự chịu đựng.
Mũi tên đỏ trên tấm thiệp dẫn họ rẽ vào một con hẻm nhỏ—tối và ẩm.
Từ xa, cả hai nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập gần một bức tường gạch bong tróc. Dưới ánh sáng mờ, nổi bật lên giữa nhóm là một tên Vampire gầy gò, da tái nhợt. Hắn mặc bộ vest đá cũ, gấu áo sờn, vai áo hơi lệch. Tóc đen được vuốt ngược ra sau, lộ ra vết sẹo dài kéo từ đuôi mắt trái xuống tận má bên phải—một đường kéo sâu và dữ tợn.
Hắn đang đứng tựa lưng vào tường, miệng nói chuyện nhàn nhạt với hai Vampire khác và một vài con người đứng sát bên.
Bily.
Không cần xác nhận thêm.
Chính là hắn.
Jack khẽ vỗ vai John một cái, ánh mắt không rời nhóm người trước mặt, rồi hất nhẹ cằm ra hiệu. John lập tức hiểu ý, trở lại vai diễn quen thuộc: cúi đầu, bước chậm rãi, vai khom xuống như một nô lệ trung thành đang theo hầu chủ nhân quý tộc.
Jack giữ bước đi thong thả, ánh mắt dõi thẳng về phía trước, không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, như thể chuyện đến đây chỉ là một phần trong lịch trình thường nhật của hắn.
Hai tên Vampire to lớn đứng canh cạnh Bily lập tức bước ra cản đường. Cả hai đều mặc áo khoác dài phủ bụi, mặt bặm trợn, đôi mắt vàng khè đảo qua Jack với ánh nhìn của dân đánh thuê, tay đặt hờ lên chuôi dao đeo bên hông.
Jack không dừng bước, chỉ chậm lại một chút, tay đưa ra trước mặt tấm thiệp ma pháp với mũi tên đã tắt.
“Chào. Tôi cần vào Black Market.” – Giọng anh trầm và bình thản.
Phía sau, Bily hờ hững đưa tay vào túi, rút ra một điếu xì gà sẫm màu. Hắn ngậm nó vào miệng, bật lửa khò ma pháp và hít một hơi sâu. Khói xì gà bốc lên mờ ảo quanh mặt hắn, giấu đi một nửa ánh mắt.
“Quý tộc à.” – Hắn vừa nói vừa khua tay ra hiệu cho hai tên cận vệ lùi lại, giọng không gấp nhưng đầy ý cảnh báo. “Anh bạn… cần gì ở Black Market?”
Giọng hắn khinh khỉnh, không vồn vã, cũng không mỉa mai quá lố. Nhưng đủ để nghe ra kiểu nói của một kẻ đã giao dịch với hàng trăm hạng người, chẳng còn hứng thú với bất kỳ lời giải thích nào.
Jack không mất thời gian vòng vo. Anh giữ ánh mắt thẳng, trả lời dứt khoát:
“Anh bạn à. Tôi cần mua vài nô lệ chưa có huyết ấn. Chỗ anh có chứ?”
Bily nghe xong chẳng phản ứng gì nhiều. Hắn hít thêm một hơi khói, rồi nhổ một bãi đờm sang bên đường, không thèm che miệng.
“Phí vào cửa… một Bloodcore.”
Giọng hắn thốt ra như thể đang đọc bảng giá thức ăn nhanh. Không quan tâm mục đích. Không cần biết danh tính.
Vào được hay không… chỉ phụ thuộc vào việc anh có gì để trao đổi.